Ta nhìn trần nhà, chợt nghe tiếng mở cửa vang lên.
Quỳnh Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ thủ vệ, về đến. Ta vội nhắm mắt lại,
thầm nghĩ. Dù sao nàng cũng không thích có phản ứng gì với mình, chắc sẽ không hỏi chuyện ta cứ đảo tới đảo lui ngoài cửa cung Nhàn Phi nương
nương làm gì đâu ha.
Ta cảm giác được Quỳnh Hoa đang đứng trước giường ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, nàng nói: “Ngươi đừng giả bộ nữa. Ta biết
ngươi không ngủ. Ngươi cho là nương nương thu nhận ngươi thì ngươi sẽ có cơ hội trèo cao hay sao? Đừng có nằm mơ…”
Ta cố trợn to mắt, chăm chú nhìn, phảng phất như bị người ta vạch trần tâm sự, lắp bắp nói: “Quỳnh Hoa tỷ tỷ, ta…ta…không có…”
Quỳnh Hoa ngắt lời ta, cười lạnh nói: “Ta biết ngươi
sẽ không chịu thừa nhận. Ta nói cho ngươi hay. Ta hận nhất chính là kẻ
phản bội chủ nhân. Có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn cũng không có được ngày
tháng yên lành…”
Ta căm tức, thầm nghĩ. Ngươi là ai chứ. Ngươi đó, lúc lão nương ta vùng vẫy giang hồ ngươi còn chưa sinh ra đâu. À, nói nhầm, hẳn là sớm sinh ra rồi, còn sinh sớm đến ngàn năm, đều hóa thành bụi
đất rồi, đâu đến lượt ngươi quản ta?
Ta cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thanh cao, ngươi
vĩ đại. Nhưng dù ngươi vĩ đại thanh cao thì sao, nương nương cũng chỉ
cho ngươi canh cửa quét rác. Ngươi kiêu ngạo cái gì…”
Mắng đến đây, trong lòng ta đánh thót một cái. Thầm
nghĩ, ta sao lại như vậy? Sao lại cãi nhau với một tiểu cô nương như
vậy? Áp lực quá nặng, quá nặng, ôi…
Đại khái là mắt ta nổ hung quang khiến cho nàng hoảng sợ, nàng không tự chủ được phản bác: “Không phải vì ngươi, ta sao lại sẽ…”
Ta nghe được lời nàng, trong lòng nhảy dựng. Theo
giọng điệu của nàng, nàng nhất định cũng là một nhân vật trọng yếu trong Thanh Phượng cung. Chẳng qua vì ta nên mới phải giả làm cung nữ. Lòng
ta nổi lên nghi ngờ. Chẳng qua ta chỉ là một Thượng nghi nho nhỏ thôi
mà, vì sao còn để một nhân vật trọng yếu như vậy đến quản thúc ta?
Ta càng nghi ngờ, lại càng muốn biết Nhàn Phi nương
nương cùng nhiều mệnh phụ quan lại gặp mặt nói chuyện, rốt cuộc là
chuyện gì?
Nhưng trong cung này, nếu nàng ta không cho thì chẳng ai vào được, ta thì có cách gì vào được đây?
Hy vọng diễn xuất vừa rồi của ta có thể qua mặt được
Quỳnh Hoa cô nương kia, khiến nàng cho rằng ta lảng vảng ngoài cửa cung
chỉ vì muốn được vô tình gặp gỡ Hoàng thượng, sau đó một bước lên mây.
Trở mặt với Quỳnh Hoa rồi, phỏng chừng về sau ta mà đến gần nàng, ngay cả ‘Phải hay không phải” nàng cũng không thèm nói nữa.
Ta uể oải nửa ngày, mắt thấy Quỳnh Hoa đã thở phì phì nằm xuống, ngay cả mặt mũi cũng không thèm nhìn ta, ném vào mặt ta một
cái sống lưng lạnh lẽo…
Ta đút cả người lẫn đầu vào trong chăn, đến lúc thở
không được nữa mới thò đầu ra ngoài. Vừa mở mắt ra nhìn liền giật nảy
mình. Tiểu Phúc Tử đã đứng trước giường, trừng lớn hai mắt nhìn ta giống như đang nhìn một con chó nhỏ. Đối với hành vi trẻ con này của mình, ta cũng có chút ngại ngùng. Ta liền ngồi dậy, cảm thấy quần áo trên mình
còn rất chỉnh tề, nên cứ để nguyên thế, mặc kệ có bị mất hình tượng hay
không. Tuy rằng hắn là thái giám, nhưng vẫn là một người đàn ông nha.
Tuy rằng phi tử trong cung không xem thái giám là đàn ông, nhưng ta làm
không được. Bởi vì ta biết, tư tưởng thái giám vẫn xấu xa như bao gã đàn ông khác thôi.
Ta lắc lắc đầu, xuống giường, ngồi bên cạnh bàn, hỏi hắn: “Ở phủ công chúa có quen không?”
Hắn cười cười, thoáng lộ ra vẻ trào phúng: “Có cái gì mà không tốt? Ta chưa bao giờ biết phụ thân ta lại có thể thân thiết
với mình như vậy?”
Ta hỏi hắn: “Như vậy không tốt sao?”
Hắn không trả lời ta, chỉ nói: “Ta thà rằng hắn giống như ngài, tính toán thẳng thắn lợi dụng ta, chứ không phải dùng đến thứ gọi là thân tình…” Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua ta.
Bị ánh mắt lạnh băng, sáng quắc của hắn quét qua, ta
đâm hoảng, thiếu chút nữa rớt tim ra ngoài, vội uống một tách trà, lấp
liếm sự xấu hổ cùng một tia sợ hãi.
Xem ra, mọi người đều là người thông minh cả. Ngàn
vạn lần không được xem người khác là kẻ ngu dốt. Tiểu Phúc Tử cũng không phải là ngoại lệ. Ta cũng không thể đắc tội hắn.
Ta lấy lại bình tĩnh, lại uống một ngụm trà. Nhớ đến
chỉ có một người có thể mách với hắn về ý đồ bất lương của ta, vội hỏi
hắn: “Ngươi có ghé thăm Tư Đồ sao? Nàng có khỏe không?”
Quả nhiên, hắn liền trợn mắt trừng trừng, hắn nói:
“Mụ điên đó ư, không biết là muốn làm cái gì mới chịu thôi nữa. Thân ở
lãnh cung còn không an phận. Dựa vào võ công của mụ có thể thắng được ta hay sao?”
Ta hiểu rồi, chính xác là bị Tư Đồ liều chết đánh loạn.
Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Võ công bây giờ của ngươi, có thể tiếp cận tẩm cung của Nhàn Phi nương nương được không?”
Hắn nói: “Ta đã thử rồi, nhưng không thành. Xung
quanh tẩm cung của nàng có rất nhiều ám vệ. Đặc biệt là lúc nàng gặp
người khác, ít nhất có hơn năm ám vệ võ công tuyệt đỉnh bảo hộ. Đừng nói là ta, mà ngay cả đại sư phương trượng Thiếu Lâm cũng không thể đến
gần.”
Ta ngạc nhiên: “Thì ra bảo hộ tẩm cung của nàng lại nghiêm mật đến vậy…”
Ta càng thêm tò mò, càng muốn biết nàng trốn trong
đó, đến tột cùng là làm cái trò gì? Ta lo nghĩ, bỗng trước mắt sáng
ngời, hỏi hắn: “Ngươi nói, chỉ những lúc nàng ta gặp người khác mới
phòng thủ nghiêm mật, vậy thì những lúc khác hẳn là không nghiêm?”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Nếu không
đột nhập tẩm cung lúc nàng đang nói chuyện với người khác, thì đột nhập
làm cái gì?”
Ta nói: “Chúng ta có thể làm công tác chuẩn bị một chút…”
Người hiện đại, ai ai cũng biết rằng, âm thanh truyền trong không trung, truyền qua một thời gian nhất định, đều sẽ biến mất
trong không khí. Nhưng mà, nếu có một dụng cụ truyền âm tốt, ví như ống
kim loại thì âm thanh có thể truyền được xa hơn bình thường, chỉ có
điều, âm thanh sẽ có chút biến đổi. Nhưng nếu khoảng cách gần hơn, chế
tác chất dẫn tốt hơn, thì việc đoán được ý lời cũng không thành vấn đề.
Cái ta muốn Tiểu Phúc Tử làm, chính là một đồ vật hiện đại cực kỳ đơn giản –thiết quản (ống nhỏ, dài bằng sắt) mà thôi. Đương nhiên, giữa hai đầu nút cần bỏ thêm vài chất đặc thù, là
một bó củi đặc biệt, đặt ở đầu bên phía Nhàn Phi nương nương làm dụng cụ thu âm, còn một cái đặt ở chỗ ta làm lá phát âm. Ta cũng không ngờ,
nghe lén người ta, đồng thời những lúc ta cùng Quỳnh Hoa rửa mặt, cãi
nhau cũng sẽ bị người ta nghe được.
Dụng cụ này, thật ngại quá, lúc ta đọc tiểu thuyết võ hiệp có nghĩ qua, bây giờ mang ra dùng, cũng không biết có hữu hiểu hay không đây?
Thật may là có cao thủ võ công cao cường giúp sức.
Chỉ vài ngày sau, Tiểu Phúc Tử đã y theo yêu cầu của ta, đem thiết quản
bày trên trần nhà của Nhàn Phi nương nương. Bên trong phòng nàng, một
hòn đá trên tường cũng bị Tiểu Phúc Tử bất động thanh sắc thay thế bởi
một dụng cụ thu âm cùng màu, trực tiếp liên thông đến thiết quản.
Sau khi Quỳnh Hoa bị điểm huyệt ngủ, ta khẩn trương
dùng thử công nghệ mới, kết quả lờ mờ nghe được âm thanh từ trong thiết
quản truyền đến. Sau khi cài đặt để nghe được một cách rõ ràng, ta mới
thực yên lòng. Rốt cục cũng có thể chấm dứt những tháng ngày đảo qua đảo lại ngoài cửa cung Nhàn Phi nương nương rồi…
…..Đường phân cách – Thèm ngân phiếu đến nhỏ dãi…..
Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Gần đây kinh doanh thế nào?”
Tiểu Phúc Tử lắc lắc đầu: “Không mấy lạc quan.”
Ta thở dài: “Gần đây cạnh tranh quá khốc liệt. Tứ đại thần tài đều ra mở quán hết. Cũng khó trách, tình hình kinh doanh lại
khẩn trương như thế.”
Tiểu Phúc Tử gật gật đầu: “Huống chi còn có không ít tiểu thần tài nữa, ngân phiếu đều đã bị phân chia hết rồi.”
Ta nói: “Ôi, ngươi nói xem, ông trời có thể giúp chúng ta sinh thêm một chút ngân phiếu hay không đây?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Ngài tưởng ông trời là bà bầu hay sao?”…