Ads
Tề Thụy Lâm tỉnh
lại sau cơn hôn mê, giãy dụa đứng dậy. Diệp Bất Phàm cùng Thanh Loan vây quanh. Hắn
quay đầu nhìn về bốn phía, lẩm bẩm nói: “Vì sao? Vì sao nàng phải gạt ta?”
Diệp Bất
Phàm thở dài: “Chủ tử, nàng vì muốn cứu ngài nên mới tự động ở lại làm con
tin…”
Tề Thụy Lâm
nói: “Chẳng lẽ, những gì nàng nói về kế hoạch nghĩ cách cứu viện, đều là giả?”
Thanh Loan
lấy ra chiếc khăn tay được viết đầy chữ, nói: “Thái tử gia, ngài xem…”
Diệp Bất
Phàm nói: “Kế hoạch nghĩ cách cứu viện lần này, vốn chỉ là giải. Người bị lừa
chỉ có một mình ngài mà thôi. Trước đó chúng ta đều đã biết tin tức. Thái tử
phi biết ngài không muốn một mình rời đi, cho nên, bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ
sách này…”
Tề Thụy Lâm
nói: “Chẳng lẽ, Tử Dạ kia kéo quân đến cũng là giả sao? Mạng lưới tình báo của
bổn vương nói rất rõ ràng, hắn là mật thám của Đại Lương, hơn nữa còn là thủ hạ
của Quyền Thân Vương…”
Diệp Bất
Phàm nói: “Ta cũng chỉ vừa mới được biết. Tử Dạ không phải là thủ hạ của Quyền
Thân Vương…”
Tề Thụy Lâm
lẩm bẩm nói: “Hắn cũng là thủ hạ của Thiên Bảo công chúa sao? Vì sao nàng lại gạt
ta như thế. Ngay từ đầu đã lợi dụng Tư Đồ tiểu thư để nói cho ta biết đã tìm được
lão bà bà kia, sau đó theo dõi tìm ra được mật thất rồi, còn truyền tin với Tử
Dạ, định ra thời gian đào tẩu. Uổng công ta đã tin tưởng nàng như vậy. Kết quả,
vẫn bị nàng đùa bỡn trong bàn tay.”
Diệp Bất
Phàm nói: “Chủ tử, tất cả những gì nàng đã làm đều là vì ngài. Biết ngài sẽ
không thể nào bỏ nàng mà đi, cho nên đã định ra kế hoạch dối trá trắng trợn
này. Kế hoạch được bắt đầu từ khi Tư Đồ tiểu thư được thả ra khỏi mật thất. Lão
bà bà ho khan kia, thực chất chỉ là giả, mục đích là để Tư Đồ tiểu thư tìm được
manh mối và theo dõi. Nàng biết, Tư Đồ tiểu thư tính tình thẳng thắn. Nếu dùng
nàng để lừa gạt ngài, ngài sẽ không nghi ngờ gì. Kế hoạch này, lúc đầu ngay cả
Tư Đồ tiểu thư cũng không biết. Mãi đến khi bỏ trốn, thái tử phi mới nói với Tư
Đồ tiểu thư…”
Tề Thụy Lâm
cười khổ: “Không, bổn vương không cần nàng giúp ta như thế. Bổn vương chỉ mong
được ở cùng một chỗ với nàng. Bổn vương phải quay lại…”
Giọng nói lạnh
lùng của Tiểu Phúc Tử vang lên: “Ngươi làm như vậy, chẳng phải sẽ uổng phí tâm
ý của tiểu thư hay sao? Nàng đã lập ra kế hoạch này thì nhất định một ngày nào
đó có thể chạy thoát ra khỏi đó được. Sao ngươi không xem hết những gì được viết
trên khăn tay kia đi?”
Diệp Bất Phàm lấy
ra một chậu nước rồi thả khăn tay xuống. Bên dưới lớp chữ viết màu đen liền hiện
ra phần chữ viết màu đỏ…
Tề Thụy Lâm xem
xong, trầm mặc thật lâu. Sau đó đột nhiên làm như đã hạ quyết tâm, nói: “Được.
Bổn vương sẽ ấn theo những gì nàng nói mà làm. Nếu như nàng thiếu đi một sợi
tóc, bổn vương thề, bổn vương sẽ dẫn đại quân san bằng Đại Lương…”
Ánh mắt Tiểu Phúc
Tử ánh lên nét vui mừng, rồi bỗng nhiên lại thi lễ với thái tử, nói: “Thái tử
điện hạ, nếu huyệt đạo của các ngươi đã tự động được giải, tại hạ cũng muốn cáo
từ…”
Tề Thụy Lâm gật gật
đầu, nói: “Ngươi hẳn là phải quay lại, bảo vệ nàng…”
Tiểu Phúc Tử đứng
thẳng tắp như một gốc tùng. Ánh mắt hai người lóe lên thứ ánh sáng mà chỉ nam
nhân mới hiểu được. Bỗng nhiên trong lúc đó, bọn họ hình như rất hiểu tâm ý của
nhau. Tất cả đều vì một nữ nhân – nữ nhân đã làm lay động trái tim của bọn họ…
Tư Đồ cùng lão
cha đi bên cạnh Tiểu Phúc Tử, đồng loạt nói: “Làm sao có thể thiếu được chúng
ta?”
Tề Thụy Lâm không
nhiều lời, chỉ nói: “Ta sẽ phái Thanh Loan ngấm ngầm liên lạc với các ngươi.
Còn ta sẽ ấn theo lời nàng nói, phát thiếp thông gia với Đại Lương…”
Hắn nhìn về phía
đường chân trời, nói tiếp: “Kẻ nào đã lập bẫy hãm hại bổn vương, bổn vương sẽ bắt
kẻ đó phải chịu sự trừng phạt tương ứng…”
————- *** —————
Ta không hề kinh
ngạc chút nào khi nhìn thấy ba người Tiểu Phúc Tử xuất hiện trong phòng ta.
Quân lính canh giữ xung quanh phòng ở của ta đã được gia tăng không ít. Nhưng
Thiên Bảo công chúa cũng không ngăn cản bọn họ đến chỗ ta. Chỉ có điều, nếu muốn
đưa ta đi ra ngoài, khả năng cũng không lớn. Từ khi lão bà bà đang nấp sau một
thân cây kia, vô tình để lộ ra võ công thâm hậu đến mức một tay bóp đá thành bột
phấn, ta đã biết, cho dù bọn họ có đến đây thì cũng không dám chắc có thể mang
ta ra ngoài được. Khó trách, Thiên Bảo công chúa lại có thể phó thác vào ta nhiều
như vậy…
Một ngày kia, ta
đi ra cửa phòng, muốn đến hoa viên đi dạo giải sầu thì trông thấy lão bà bà đó.
Lúc ấy, bà ta đang dựa người bên thân cây, hoi hơi thở phì phò. Trông thấy ta
đi qua, bà ta nhặt ở dưới đất lên một hòn đá cực kỳ cứng rắn, nắm trong lòng
bàn tay. Không ngờ hòn đá dần dần đỏ lên. Bà tùy tay thổi một cái, hòn đá đỏ rực
kia chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi. Bà ta không hề nhìn ta, vẫn tiếp tục
dựa vào thân cây, thở phì phò…
Điều càng khiến
ta kinh ngạc hơn nữa chính là, khi ta đi đến bên một cái ao, lại nhìn thấy một
lão bà bà đang nhặt cá trong ao. Đúng, chính là đang nhặt cá. Cái ao đã kết
thành một khối băng, mấy con cá đều bị đông cứng trên mặt băng. Nhưng vào mùa
này… tuyệt đối không thể nào đóng băng được thứ gì.
Ta thật sự đã bị
đả kích rất lớn. Không thể ngờ được, trong viện ta ở lại có hai vị võ công cao
thủ như vậy. Theo như ta thấy, e rằng chỉ có lão cha mới có thể cùng bọn họ đấu
được hai chiêu. Khó trách sao Thiên Bảo công chúa không thèm phong bế võ công của
Tề Thụy Lâm mà cũng chẳng hề lo lắng. Xem ra, nàng thật sự đã động tình với Tề
Thụy Lâm rồi, không hề muốn làm tổn thương hắn chút nào. Bằng không, phái hai
lão bà bà võ công cực cao này, mạnh mẽ đàn áp hắn, cũng không phải là không thể.
Nhưng nàng lại làm theo biện pháp của ta, để ta thiết kế. Lãng phí nhiều nhân lực
vật lực như vậy mới có thể khiến Tề Thụy Lâm về nước. Điều nàng muốn, chính là
không trực tiếp đối đầu với Tề Thụy Lâm mà để ta ra tay, trực tiếp đối mặt với
cơn tức giận của Tề Thụy Lâm. Trong lòng nàng, có phải đã cho rằng, làm như vậy
thì Tề Thụy Lâm đối với nàng, thù hận sẽ
giảm đi một chút hay không?
Ta không khỏi thầm
than. Vì cái gì mà có đôi khi nữ nhân lại ngốc nghếch như vậy? Vừa muốn khống
chế ta, lại không muốn làm thái tử Đại Tề tức giận. Chuyện đó, làm gì có khả
năng?
Lúc Tiểu Phúc Tử,
lão cha và Tư Đồ trở lại sơn trang, người trong sơn trang cũng không ngăn cản.
Chẳng qua là, chỉ có thể vào, không thể ra. Tiểu Phúc Tử còn muốn chạy ra khỏi
sơn trang, nào ngờ mới đi tới cửa đã bị cản lại. Với võ công của Tiểu Phúc Tử,
không ngờ đã dùng đủ loại thân pháp mà cũng không thể nào phá được vòng vây.
Không đi cửa chính liền bay qua tường viện mà đi. Ai ngờ, thiếu chút nữa đã
cùng một lão bà bà miệng đối miệng, mũi đối mũi rồi. Lão bà bà này cũng không
thèm chào hỏi gì, chỉ nói: “Mời khách quý trở vào đi…”
Tiểu Phúc Tử cùng
bà ta giao đấu với nhau vài lần, thiếu chút nữa đã bị đánh bay… Đây là hắn kể
cho ta nghe…
Tiểu Phúc Tử
không xong, liền thay bằng lão cha. Ai ngờ, càng bị ngăn cản lợi hại hơn. Lần
này, không biết từ đâu xuất hiện ba lão bà bà. Ba người sáu tay, ngay cả tường
viện, lão cha cũng không thể tiếp cận được…
Điều này đã chứng
thật những gì ta đoán. Thì ra, không chỉ có hai lão bà, cũng không hẳn là chỉ
có ba. Cần phải làm rõ xem có bao nhiêu người đang âm thầm theo dõi chúng ta mới
được…