Ads
Sau khi ta một lần nữa được thăng làm Thượng nghi, ta có thể cách hai ba
ngày lại ra cung dạo chơi. Nhưng ta biết, khẳng định có không ít mật thám theo
dõi sau lưng ta. Nhàn Phi nương nương cũng không ngăn cản ta ra cung chơi. Nàng
còn cầu sao cho ta mỗi ngày đều ra cung nữa. Bởi vì có như thế thì nàng mới có
thể thuận tiện theo dõi, lần đến dấu vết của thế lực nào đã chống lưng cho ta.
Ngày đó, sau khi ta báo thị vệ canh giữ cửa cung rằng ta xin nghỉ, liền
thay đổi nam trang, đi đến phủ tướng quân. Phủ tướng quân bây giờ đã vắng bóng
người. Hai tờ giấy niêm phong thật lớn của quan phủ dán chéo trên cửa. Ta sớm
biết rằng sẽ như vậy, nhưng tận mắt trông thấy, vẫn không tránh khỏi dâng lên
niềm chua xót. Ta nhớ đến đại tướng quân hào sảng, trăm chiến sa trường một
mảnh áo giáp, để bây giờ thân mang tội danh, hóa thành một nắm đất vàng. Con
gái duy nhất của ông, vốn là kim lũ tú la nhu (mặc quần gấm lụa thêu tơ vàng –
ý nói cao sang sung sướng), ở trên muôn người. Vậy mà bây giờ, thân bị đày ở
lãnh cung, một cây mây hoa một mình xem. Phủ tướng quân vô cùng náo nhiệt giờ
cũng người đi nhà trống…
Ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện hầu như không có ai. Đương nhiên người
của Nhàn Phi đang trốn ở một nơi bí mật gần đây giám thị ta, ta cũng xem như
bọn chúng không hề tồn tại. Ta bước lên những bậc thang tiến vào cổng chính của
phủ tướng quân, định sờ lên mặt giấy niêm phong. Ngón tay còn chưa chạm đến
nơi, dư quang chợt lóe. Chỉ thấy ở góc đường lập tức nhảy ra hai người, sắc mặt
âm trầm, mặc trang phục quan sai. Ta vội thì thào nói: “Đóng cửa rồi sao, vậy
ta làm thế nào mới đòi được Tiểu Lan trả lại cho ta hai mươi lượng bạc đây?”
Vừa nói vừa đi xuống bậc thang, còn nói tiếp: “Hai mươi lượng bạc đó, ta phải
tích góp một năm mới có được. Cho ngươi mượn rồi, ngươi cũng thật giỏi. Tướng
quân phủ bị đóng cửa rồi, ta biết đi đâu tìm ngươi bây giờ?”
Xem ra hai người kia thính lực cũng rất tốt, có lẽ đã nghe được lời than
thở của ta, nét mặt hình sự liền giãn ra. Đưa mắt nhìn nhau rồi lui về góc cũ.
Ta vòng qua cổng chính, đi dọc theo bờ tường bao quanh phủ tướng quân,
trong lòng thầm nghĩ. Không thể ngờ được, trước cửa phủ tướng quân còn bị canh
giữ, chẳng lẽ thật sự muốn truy tra việc tướng quân phản quốc sao? Muốn giăng
lưới dập tắt dư đảng của ông sao?
Ta đi đến một nơi hầu như không có vết chân người, từ ngoài bờ tường nhìn
lên cao cao, đột nhiên gọi to: “Này, những cao thủ võ lâm ở đằng sau đó ơi, đến
giúp với, đưa ta vào phủ tướng quân có được không?”
Lặng ngắt như tờ, chim chóc cũng bị tiếng kêu dọa bay đi hết rồi…
Ta lại gọi to một lần nữa, vẫn lặng ngắt như tờ. Ta mới nghĩ, đám chó săn
giúp việc cho Nhàn Phi nương nương cũng rất có đạo đức nghề nghiệp nha, biết
những chuyện ngoài công tác nghiệp vụ thì không được nhúng tay vào.
Đúng thật là, có lẽ ta đã phát sốt rồi. Đội chó săn của Nhàn Phi nương
nương làm sao lại chịu mang ta vào nhà khâm phạm được. Có đôi khi, ta cũng phải
thừa nhận. Ta hay sinh sự, từ mấy việc không đâu cũng có thể biến thành chuyện
động trời. Cứ nghĩ rằng những người đó đến đây để bảo vệ ta, cứ nghĩ những
người đó ai cũng đều giống Tiểu Phúc Tử để mặc ta muốn làm gì thì làm.
Ta không còn cách nào khác, đành phải tìm kiếm ngoài bờ tường, xem xung
quanh có chỗ nào có lỗ chó hay không. Mặt tường trơn bóng chắc chắn. Ta mới nhớ
lại. Có một lần, hồi tám tuổi, ta cùng với Tư Đồ chui lỗ chó trốn ra ngoài
chơi, vừa lúc bị tướng quân đại nhân bắt được. Từ đó về sau, chỉ cần trên mặt
tường có một cái lỗ nhỏ như hang chuột, thậm chí là hang thằn lằn, cũng đều bị
tướng quân đại nhân sai người bít kín lại hết. Đương nhiên, tường cũng được xây
cao thêm không ít, nhất là những bờ tường vắng vẻ không ai lui đến. Từ đó về
sau, Tư Đồ nỗ lực làm cho nước mạnh, cố gắng học võ, cuối cùng đã có thể cùng
ta bay qua bức tường cao cao này…
Ta nhìn mặt tường, vô kế khả thi, thầm nghĩ: chắc phải đi học môn khinh
công quá. Có lẽ lúc ta quay mặt nhìn vô tường, biểu tình quá ngu ngốc, bên cạnh
có người vỗ vai ta hỏi: “Này, trên tường chỉ có mấy thứ tạp nham thôi mà? Đáng
để ngươi nhìn đến vậy sao?”
Giọng nói này cũng quen thật nha.
Ta quay đầu lại, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là: Hắn không phải muốn đến
đòi lại năm ngàn lượng bạc hồi năm kia đó chứ? Ta đã tiêu sạch rồi. Hắn muốn
đòi cũng đâu còn. Tiền thì không có, mạng thì có một cái thôi.
Vị này, chính là người đã biến mất lâu rồi không thấy, là người muốn ta
thiết kế cho hắn thọ lễ gì đó, làm xong rồi lại không đến lấy, cũng là người
lúc ở trong hoàng cung giả làm thái giám – Lâm Thụy công tử.
Ta vội cười cười, nói: “Lâm Thụy công tử, có thể gặp được ngài rồi, ngài
đến để lấy thọ lễ sao?” Làm như ta vất vả đi tìm hắn khắp nơi vậy.
Lâm Thụy công tử vẫn tươi cười như trước, hiền hòa thân thiện. Cả người như
đang chìm đắm trong ánh tà dương, giống như một vật phát sáng, ẩn hiện một khí
thế tôn quý. Khí thế đó, khiến người ta không thể gây sự được. Ta nghĩ, hắn và
Tuyên Vương thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng ta cũng cảm thấy,
hắn và Tuyên Vương lại có điểm giống nhau. Suy nghĩ mâu thuẫn như thế tự nhiên
lại đồng thời xuất hiện trong đầu ta. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy buồn
cười.
Lâm Thụy không trả lời ta chuyện thọ lễ, ngược lại hỏi ta: “Ngươi muốn nhờ
người ta mang ngươi vào phủ tướng quân sao?”
Trời ơi, thật là mất mặt quá! Chắc hắn đang nghĩ ta bị điên. Vô duyên vô cớ
lại đứng ở bờ tường không có bóng người la hét, chẳng lẽ lại hy vọng trời cao
sẽ phái võ lâm cao thủ đến giúp ta? Nhưng ta lại nghĩ, dù sao mặt ta cũng đội
trong một bộ mặt khác, có bộ mặt khác đó che chắn, không sợ bị đánh mất.
Ta gật gật đầu, tràn ngập hy vọng nói: “Lâm công tử, ngài có thể mang ta
vào đó không?”
Nhìn vẻ mặt hy vọng của ta, Lâm Thụy triển khai một nụ cười tươi rói như
ánh mặt trời, nói: “Ồ, đương nhiên là… không thể. Ngươi nghĩ rằng ta có khinh
công cao như vậy sao?”
Ta thầm nghĩ: Gớm, ngươi không giúp được ta thì tới làm gì? Nhưng suy nghĩ
kỹ lại một chút, ta còn thiếu hắn một phần thọ lễ. Thiếu nợ thì thường hay chột
dạ. Lại nói, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc cũng sẽ có cách giúp ta vào được.
Ta vẫn cười: “Vậy thì, Lâm công tử, ngài có cách nào có thể giúp ta vào
được phủ tướng quân không?”
Hắn vỗ vỗ tay. Một gã trung niên từ trong góc ngách bước ra. Người này vẻ
mặt nghiêm túc, quần áo đơn giản. Nhìn thế nào cũng thấy hắn là một gã trung
niên rất bình thường. Ồ, có thể còn có chút võ công nữa. Ồ, ngoại trừ ánh mắt
hắn thường xuyên phát tinh quang, còn lại tất cả đều bình thường. Trong tay gã
trung niên là một cái thang dài.
Ta cười ngất…
Người bên cạnh ta, không phải là cao thủ võ lâm, nhưng cũng được xem là võ
lâm cao thủ. Cho đến giờ ta vẫn không nghĩ ra, có thể dùng phương pháp này để
trèo tường mà vào. Ta nghi hoặc nhìn hắn. Lâm Thụy cước bộ trầm ổn, theo ta
thấy nhất định có học qua võ công, sao phải dùng đến phương pháp này?
Còn nữa, gã trung niên mang cái thang đến đây, nhìn hắn hô hấp ngân nga,
ánh mắt ẩn ẩn hữu thần, cũng dường như biết võ công. Chẳng lẽ không mang ta leo
tường được hay sao?
Ta trơ mắt nhìn người kia đặt thang lên trên tường. Lâm Thụy thủ thế mời
ta: “Mời, Chân tiên sinh, mời lên trước…”
Ta cuối cùng biết được, cảm giác muốn hỏi mà không dám hỏi có mùi vị như
thế nào. Thì ra cảm giác của Tiểu Phúc Tử lúc nhìn thấy con sâu vàng óng giống
sâu rau mà không phải sâu rau kia là như thế này đây.
Thật ra, ta cảm thấy con người của ta tâm địa cũng rất tốt, vẫn rất bận tâm
đến mặt mũi người khác. Cho nên ta không hỏi bọn họ vì sao không mang ta bay
qua tường mà vào. Hay là khinh công của bọn họ không giỏi mấy, cũng là nửa
thùng nước như thủ pháp điểm huyệt của Tiểu Phúc Tử thôi. Ta nghĩ, lỡ may làm
tổn thương lòng tự trọng của người ta thì không tốt lắm. Ta nghĩ, có đôi khi,
ta cũng rất hiểu ý người khác, nhất là lúc thiếu nợ người ta.
Ta mỉm cười, nghĩ rằng: leo tường cũng không sao, cũng mấy năm rồi không có
leo. Ồ, phải nói là cho tới bây giờ chưa từng leo, chỉ chui lỗ chó ra ngoài mà
thôi. Cũng thật là nhớ cái cảm giác chui lỗ chó kia.
Ta từ từ theo những bậc thang leo lên trên. Lên đến đầu tường, ngồi vắt vẻo
trên đó rồi mới quay xuống bọn họ, vẫy tay nói: “Các ngươi lên được không?”