Ads
Đang nghĩ ngợi thì có một đôi tay kéo ta trở lại. Âm thanh
ôn hòa, không mang theo một chút tức giận nào của Tuyên Vương vang lên: “Thế
nào? Nhìn cái gì thế?”
Ta nghĩ, tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra Ngư Bá
Thiên được. Vội xoay người lại, cười nói với Tuyên Vương: “Làm vậy ngắm bình
minh, đích thật là đẹp vô cùng. Dáng người ta thấp bé, không đứng ở chỗ cao thì
khó mà thấy rõ được. Khiến cho Vương gia lo lắng hả? Đám thị vệ của ngài cũng
thật là… chuyện gì cũng thích phóng đại lên. Chưa gì đã chạy đi báo với ngài.
Ta chỉ nhìn một cái thôi, lại quấy rầy mộng đẹp của Vương gia rồi…”
Ta cẩn thận nhìn Tuyên Vương, thấy tóc mai của hắn thoáng có
chút tán loạn, biết hắn cả đêm không ngủ, bây giờ đang lúc bù bổ. Nói không chừng
còn đang ở cùng Lạc Nhạn, vô cùng thân thiết. Lại bị đám thị vệ không biết tốt
xấu này lôi từ trong ổ chăn lôi ra. Lại nói tiếp, nguyên nhân gây ra đều bởi do
ta. Ta cảm thấy rất có lỗi với hắn…
Vì thế, cực kỳ hối lỗi nói: “Vương gia, ngài cứ tiếp tục về
ngủ đi. Ta sẽ không làm những chuyện khiến ngài phải bận tâm nữa đâu. Mới nhìn
một cái mà đã khiến ngài lo lắng đến nỗi tóc bạc mất mấy sợi rồi kìa…” Nói
xong, ta đưa tay phủ lên thái dương của hắn, ẩn tình đưa tình nhìn hai sợi tóc
mai, nhu tình như nước mà nói: “Vương gia, ta nhổ xuống cho ngài nha?”
Tuyên Vương không lên tiếng, có lẽ là mới từ trong mộng tỉnh
giấc, còn đang lơ mơ chưa tỉnh hẳn. Hắn không tỏ vẻ phản đối, ta chỉ có thể
nói, tính cảnh giác của hắn đối với ta vẫn còn chưa khôi phục.
Ta đưa tay giật một cái, rút không dưới mười sợi tóc. Hài
lòng nhìn thấy biểu tình méo mó xuất hiện trên khuôn mặt hắn, lại phi thường hối
lỗi nhìn nhúm tóc vừa nhổ, cẩn thận lấy ngón tay cuốn lại, nói: “Thật ngại quá,
mới sáng sớm nên ánh mắt không tinh lắm. Có lẽ vì dính ghèn. Mà hóa ra, Vương
gia thanh xuân niên thiếu, không hề có tóc bạc. Ta nhổ sai rồi…”
Ta nghe thấy trong cổ họng đám thị vệ chung quanh phát ra những
tiếng thầm thì, giống như tiếng ếch kêu, chỉ thiếu chưa bật ra thành tiếng cười
được thôi. Nhưng đảo mắt nhìn lại, người nào người nấy đều chững chạc đàng
hoàng, khuôn mặt nghiêm túc như đang tham gia buổi lễ long trọng của hoàng gia
vậy. Xem ra, nhổ tóc bạc trên đầu Tuyên Vương, thật giống như nhổ lông trên
mông lão hổ vậy, làm cho bọn thị vệ chờ mong rất nhiều, lại cao hứng không
thôi.
Biểu tình vặn vẹo của Tuyên Vương còn chưa khôi phục, lại
nghe phía sau vang lên những âm thanh như ếch kêu của đám thị vệ, hừ lạnh một
tiếng, âm thanh kia lập tức im bặt. Hắn buông thắt lưng của ta ra. Ta cho rằng
hắn đang hết sức cố gắng nhịn xuống cơn bất mãn mãnh liệt trong lòng, liền cười
dài nhìn hắn, xem hắn sẽ làm thế nào?
Hắn như cười như không, nói: “Chỉ cần ngươi vui, cho dù nhổ
hết tóc trên đầu ta cũng chẳng sao?”
Nói không biết ngượng, làm toàn thân ta nổi da gà rậm rạp, lỗ
chân lông cũng dựng đứng cả lên. Vội cười nói: “Vương gia thật là đại nhân đại
lượng, không hổ là Tuyên Vương Đại Tề…”
Ta cố ý nói ra danh hào Tuyên Vương, chính là vì muốn cho
Ngư Bá Thiên dán trên vách thuyền nghe thấy. Nói cho hắn biết, người trên thuyền
buôn này không phải là phú thương, cũng không phải là tiểu hải đảo vương, mà là
Tuyên Vương của Đại Tề. Tốt nhất là Tiểu Phúc Tử cũng đang nấp mình ở một chỗ
bí mật nào đó trên mép thuyền nghe được, vậy thì quá tốt rồi!
Tuyên Vương nghe lời nịnh hót đã nhiều, cũng không bị viên đạn
bọc đường của ta mê hoặc, ha hả cười nói: “Tuyên Vương Đại Tề sớm đã không còn
tồn tại. Người đang ở trước mặt ngươi, chẳng qua chỉ là ta – Tề Tuyên Lâm.
Không bằng, ngươi cứ gọi ta là Tuyên Ca?”
Răng nanh của ta lập tức bị chém rơi rụng, đành hút chút
không khí, nói: “Tuyên ca? Không tốt lắm đâu. Nói cho cùng thì ngài vẫn là
Vương gia, Tuyên Vương Đại Tề…” Lúc ta nói những lời này, âm thanh cất cao, hy
vọng có thể vang xuống tận đáy thuyền để người đó có thể nghe được, “Ta cũng
không dám gọi ngài là Tuyên ca…”
Tuyên Vương thấy ta hôm nay nổi hứng nói chuyện với hắn mấy
câu, không giống như trước càng tránh xa hắn càng tốt, hiển nhiên vô cùng mừng
rỡ. Lại không biết ta đang đánh ám hiệu cho người dưới thuyền, ha ha nở nụ cười:
“Bổn vương có nhiều nhất chính là thời gian, ta có thể chờ. Một ngày nào đó, bổn
vương có thể khiến ngươi gọi ta một tiếng Tuyên ca…”
Ta nghĩ, ngươi nằm mơ à? Nằm mơ cũng đừng nằm mơ giữa ban
ngày ban mặt, nằm mơ trên sàn tàu chứ? Ta không khỏi chép chép miệng, trong
lòng mừng thầm. Chính hắn tự nhận mình là Tề Tuyên Lâm. Nếu Tiểu Phúc Tử có ở
vách thuyền, nhất định sẽ nghe được.
Cũng may, hắn bị lời nói của ta hấp dẫn, không liếc mắt nhìn
xuống dưới thuyền, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra trên vách thuyền có người
đang bám vào.
Hành trình buổi sáng trên sàn tàu, cứ như vậy không bệnh mà
chết. Vì không để Tuyên Vương có điều hoài nghi, ta thành thành thật thật trở về
khoang thuyền đúng hạn Trong lòng lại lo
lắng như điên, không biết Tiểu Phúc Tử rốt cuộc thế nào rồi. Nghĩ rằng, xem ra
nguyên nhân cũng vì trận gió lốc đêm qua, làm cho con thuyền bọn họ gặp tai
ương ngập đầu. Hơn nữa, còn có cái gì Quỷ khóc trận nữa. Mặc dù ta ở trong
khoang thuyền, cũng cảm nhận được âm thanh đó như muốn cướp hồn đoạt thần. Nếu
không nhờ chơi cờ hấp dẫn toàn bộ tâm thần của ta, hơn nữa ván cờ đó đích xác
là có công hiệu định thần thì quả thật, ta cũng không biết mình có thể qua nổi
cánh cửa của Quỷ khóc trận hay không. Có lẽ, cũng bởi vì như vậy mà con thuyền
của bọn họ mới gặp phải bất trắc?
Đến tối, đêm dài thanh vắng. Bởi vì hôm nay ta có vẻ nghe lời,
không muốn làm ra nhiều chuyện, ngoại trừ sáng sớm có nhổ mất một nhúm tóc của
Tuyên Vương… Cho nên trở về như trước kia, Tuyên Vương không phái nhiều người đến
bảo vệ trước cửa khoang thuyền của ta nữa.
Ta nóng vội như điên, nghĩ rằng, người đang ẩn thân dưới đáy
thuyền, không biết có Tiểu Phúc Tử hay không. Ta cho hắn nhiều manh mối như vậy,
nếu hắn còn không hoài nghi gì về Tuyên Vương, vậy thì Tiểu Phúc Tử, ta không
thèm làm bạn với ngươi nữa!
Đợi mãi đến nửa đêm gần sáng, ta nhìn ra cửa sổ khoang thuyền.
Bên ngoài, vầng trăng cong cong, ánh sáng cũng dần dần mờ nhạt. Mắt thấy ánh
trăng sẽ hạ xuống, thái dương sẽ dâng lên, lòng ta dần dần chìm lặng. Chẳng lẽ,
chỉ còn một mình Ngư Bá Thiên sống sót thôi sao?
Một người ở trong bóng tối yên tĩnh, thính giác sẽ trở nên đặc
biệt linh mẫn. Đang trong lúc thất vọng, ta nghe thấy ở cửa khoang thuyền bỗng
nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất. Ngay sau đó, cửa khoang thuyền
nhẹ nhàng mở ra. Ta nhảy dậy khỏi giường, trong lòng tràn ngập hy vọng, hy vọng
là khuôn mặt Tiểu Phúc Tử sẽ xuất hiện trước mặt ta ngay bây giờ…
Lại khiến ta thất vọng… Người đến không phải Tiểu Phúc Tử,
mà là Tử Dạ.
Ta từ hy vọng chuyển sang thất vọng, tâm tình uể oải không
thôi, nói: “Ngươi đến làm gì?” Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Vì
sao Tử Dạ đột nhiên lại đi đánh lén hộ vệ canh cửa?