Ads
Trong mắt
Thiên Bảo công chúa tràn đầy vẻ hoài nghi. Hiển nhiên là nàng không hề tin tưởng
vào những gì ta vừa nói. Xem ra, còn phải tăng thêm liều lượng mới được.
Ta nói:
“Công chúa điện hạ, ngài biết không? Từ khi ta ngồi trên ngôi vị thái tử phi,
thật đúng là như ngồi trên tảng băng mỏng, run rẩy kinh hoàng. Ngài cũng biết
đó, gia đình bên ngoại của ta không quyền không thế. Duy nhất có lão cha, nhưng
chẳng qua cũng chỉ là một vị tán khách tại phủ đại tướng quân ở Tây Sở mà thôi
chứ cũng chẳng có quyền thế gì trong cảnh nội Đại Tề. Bất kỳ một người con gái
nào của tam họ ngũ vọng đều cao quý hơn ta. Tề Thụy Lâm phong ta làm thái tử
phi, không biết đã đắc tội với bao nhiêu thế gia vọng tộc có thế lực nữa. Khiến
cho tình cảnh của ta càng thêm nguy hiểm, không được như ý, luôn luôn bị người
ta lập bẫy hãm hại. Đương nhiên, ta không phải nói ngươi… Cho dù không có ngươi
giúp đỡ thì hoàng hậu cũng sẽ nhổ cái đinh trong mắt là ta đây. Ta biết một câu
tục ngữ: Một người có nhiều đầu, tất sẽ mang nhiều khuôn mặt. Thái tử phi cho
ta, ngoại trừ sự nơm nớp lo sơ cho tính mạng ra, ta không biết nó có thể mang lại
cho ta cái gì…”
Thiên Bảo
công chúa nửa tin nửa ngờ nhìn ta. Thần sắc hình như đã có vài phần tin tưởng.
Ta lại chân thành, nghĩa nặng tình thâm mà nói: “Thật ra, ta không cần danh phận.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh thái tử, thế là đủ…”
Ta nghĩ, biểu
hiện của ta có phải rất giống một tiểu thư khuê các đa tình hay không. Đối với
tình nhân không oán, không hối, không kỳ vọng. Thâm tình như thế, chỉ cần ở bên
cạnh hắn là đủ… Hơn nữa, chẳng phải ta còn biểu hiện rằng muốn giữ lấy cái mạng
nhỏ này sao?
Thiên Bảo
công chúa mặc dù không tin tưởng lắm nhưng cũng không phải như trước, hoàn toàn
không tin nữa. Nàng lạnh nhạt nói: “Cho dù ngươi bằng lòng buông tha, nhưng
thái tử cũng sẽ không đồng ý. Bằng không, hắn cũng sẽ không từ kinh đô Đại Tề
thiên lý xa xôi đuổi đến Thục Trung. Ta nghĩ, hắn còn đến Thục Trung trước các
ngươi nữa, tất phải dùng thiên lý kỵ (cưỡi ngựa chạy ngàn dặm). Thâm tình này,
e rằng không ai có thể so sánh được. Ta làm sao có thể so được với ngươi đây?”
Ta thở dài
nói: “Công chúa, hắn là thái tử của Đại Tề, tất phải có kiêu ngạo của hắn. Bị
ngươi giam cầm thành tù nhân, làm sao hắn có thể cam tâm tình nguyện cho được.
Tất nhiên là không thể hòa nhã với ngươi rồi. Chuyện này cũng không có quan hệ
gì đến thâm tình dành cho ta. Chỉ có điều, ta ở bên cạnh hắn, thật ra lời nói
cũng có chút cân lượng. Nếu như muốn hắn chấp nhận ngươi, chỉ có thể từ từ vun
đắp…”
Thiên Bảo
công chúa đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin ta ngay. Nhưng việc đã đến nước
này rồi, nàng còn có thể làm gì. Ngay từ đầu, nàng đã dùng sai phương pháp. Tề
Thụy Lâm là người mà nàng có thể cưỡng ép được sao? Khá khen cho nàng, còn mạnh
mẽ chuẩn bị một hôn lễ đến đón tiếp ta. Kết quả là, mối quan hệ giữa bọn họ
càng lúc càng cương. Đương nhiên, nếu nàng không dùng đến chiêu thức ấy thì Tề
Thụy Lâm cũng sẽ không để ý đến nàng đâu. Có lẽ, nàng cho rằng, kể từ đó, trong
lòng Tề Thụy Lâm cuối cùng cũng có nàng? Thật đúng là lòng nữ nhân tựa kim đáy
biển. May mắn thay ta cũng là nữ nhân, cho nên mới đoán được một tí tẹo. Ta
nghĩ, với thái độ của nàng hiện giờ, cho thấy. Tuy tất cả mưu kế luôn mồm nói
là vì quốc gia, nhưng thái độ nàng đối với Tề Thụy Lâm lại không lừa được ta.
Giống như một đứa trẻ không chiếm được viên kẹo, mà Tề Thụy Lâm lại chính là
viên kẹo đó.
Một viên kẹo
không thể tự nhiên mà có…
Thiên Bảo
công chúa liếc xéo ta một cái, cười nói: “Xem ram Giả cô nương phân tích tình
hình cũng rất rõ ràng. Nhưng với tin tình báo của ta cho biết thì, hình như Giả
cô nương không phải là một người tốt như vậy. Hay là, Giả cô nương gần đây đến
Thục Trung, tính tình đã thay đổi quá nhiều rồi chăng?”
Tuy miệng
thì nói vậy, nhưng ta nhận ra nàng đã muốn tin ta một nửa rồi. Bằng không, nàng
sẽ không lặp lại để chứng thực. Ta nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đây
chính là nguyên tắc làm người của ta. Chẳng lẽ không đúng sao? Trên đời này,
cái khó tìm nhất chính là đồng minh tốt. Ta tin tưởng, công chúa ắt sẽ là đồng
minh vô cùng tốt của ta. Sao không để ta phụ tá công chúa, đạt đến một mục đích
khác? Chỉ cần sau khi công chúa đạt thành tâm nguyện, đừng quên những lời hứa hẹn
của chúng ta hôm nay là được…”
Lời nói của
ta, ý tứ quá rõ ràng. Nàng cùng Tề Thụy Lâm thông gia, cho dù có là vì con người
của Tề Thụy Lâm thì cũng không thể phủ nhận, có phần nào nguyên nhân là vì muốn
chiếm đoạt quyền thế sở hữu ruộng đất Đại Tề của hắn. Trong Đại Lương quốc,
nàng cũng không phải là độc nhất vô nhị như lời nàng nói. Ta biết, thúc phụ của
nàng, Quyền Thân Vương ở trong nước đã hình thành một thế lực phản đối nàng,
cùng nàng phân đình kháng lễ* cả trong lẫn ngoài triều đình… Cũng có khả năng,
đây chính là ý muốn của hoàng đế Đại Lương. Từ xưa đến nay, nếu như có một người
nào đó chiếm được thế lực độc đại, thì bất kể đó là thế lực đó gì thì cũng sẽ
có một thế lực khác đến chế hành nó. Hai bên đánh nhau, vậy thì sẽ không xảy ra
chuyện công cao chấn chủ…(*Phân đình kháng lễ: chia nhà làm lễ ngang nhau. Chế
hành: khống chế/ hạn chế hành vi)
Thiên Bảo
công chúa suy nghĩ sâu xa nhìn ta, lại không nói gì, chỉ nói: “Tiễn thái tử phi
lui ra…”
Ta nghe được
câu nói này của nàng thì liền hiểu. Nàng đã hoàn toàn bị ta thuyết phục. Bằng
không, tôn xưng ‘Thái tử phi’ này làm sao lại xuất hiện trên miệng của nàng được.
Ta hơi hơi
cúi mình chào nàng, nét mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt. Cho dù đối với nàng có phần
cung kính nhưng vẫn bảo trì tự tôn của mình. Ta thấy ánh mắt nàng toát ra vẻ
tán tưởng, biết trong lòng nàng đã thoáng muốn đồng ý với ta. Chúng ta đã ngầm
đạt thành hiệp nghị… Xem ra, tiền đồ thật sự là tràn ngập hy vọng a…
Ngày hôm
sau, ta lại bị người ta đưa đến một gian phòng khác. Vừa thấy liền hiểu, vì sao
ta lại bị xách đi…
Tề Thụy Lâm
sa sầm mặt mày, ngồi đối diện Thiên Bảo công chúa. Còn khuôn mặt của Thiên Bảo
công chúa thì trắng bệch ra, còn trắng hơn cả tờ giấy nữa, ánh mắt nổi giận
đùng đùng. Mắt thấy đã có dấu hiệu cuồng nộ. Xem ra, Tề Thụy Lâm lại chọc giận
nàng rồi.
Đây chính
là đại hoa viên trong trang viên. Xem ra, Thiên Bảo công chúa còn xây dựng
không ít không khí lãng mạn, muốn cảm động Tề Thụy Lâm. Nơi này phong cảnh tao
nhã, núi giả san sát. Phía trước, trên một mảnh đất trống, vài vũ nữ đang sợ
hãi rụt rè đứng ở một bên, trang điểm kiều diễm mỹ lệ. Xem ra, mới nhảy múa được
nửa bài đã bị người ta quát, bảo ngưng lại. Trên mảnh đất trống còn có một chén
rượu bị quăng đổ, rõ ràng là vừa mới đã xảy ra chuyện gì rồi…
Ta mặc dù
không biết đã phát sinh chuyện gì nhưng tình hình hiện giờ, chỉ có giả như
không có chuyện gì xảy ra thì tốt hơn. Ta làm như không thấy, đi đến nơi hai
người đang ngồi ngơ ngác. Tề Thụy Lâm nhìn ta, nét mặt cuối cùng cũng có được dấu
hiệu mềm hóa. Có vẻ như cố ý mà nói với ta: “Ái phi, nàng đã đến rồi?”
Ta nghĩ,
trước kia cũng không thấy ngươi một ngày gọi ‘Ái phi’ nhiều như vậy. Đến đây rồi
thì ngược lại, cứ có cơ hội là lại gọi không ngừng. Có ý tứ gì? Ngươi không muốn
thoát thân sao?
Ta thấy vẻ
mặt Thiên Bảo công chúa rất ảm đạm. Kỳ thật, ngoại trừ chúng ta có lập trường đối
nghịch nhưng nàng quả thật không giống với Mẫu Phương Thấm mà có vẻ là một cô
gái thẳng thắn bộc trực. Từ cái cách
nàng bắt cóc Tề Thụy Lâm về để kết hôn là có thể nhận ra ngay, nàng dám yêu dám
hận. Quả thật có vài phần ăn đứt ta rồi…
Trên thực tế,
ở sâu trong nội tâm, có phải là đối với thao tác hôn lễ này của nàng, ta có cảm
giác thù hận như nàng đã bắn ta một mũi tên hay không? Xem ra, con người ta,
tính cách quả thật cũng hơi có thù tất báo.