Ads
Thì ra xử tử hình lần này thiếu chút nữa đã giết chết hắn rồi, nhưng quỷ
sai tử thần lại giúp hắn tăng them công lực. Đúng là ‘gặp nạn không chết sẽ
được phúc’. Thì ra thật sự có chuyện như vậy sao? Nhưng ta vẫn sợ hãi trong
lòng. Ta hỏi Tiểu Phúc Tử: “Nói thật đi. Ngươi biết mà vẫn không hối hận chứ,
chuyện ta cho ngươi quyển sách đó ấy?”
Tiểu Phúc Tử nhìn ta nói: “Ta biết, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta thôi. Nhưng
mà trừ ngươi ra, trên đời này, còn ai quan tâm ta nữa đâu. Cho dù chỉ là quan
tâm để lợi dụng ta? Ngươi không chút do dự đem cho ta cuốn bí kíp võ công mà
người giang hồ cầu mong khao khát. Khiến ta từ một kẻ bị người ta khinh bỉ, bị
người ta xem thường, có được cuộc sống như một con người chân chính. Ta vì sao
lại phải hối hận?”
Ta không thể ngờ được trong cảm nhận của Tiểu Phúc Tử, ta ngược lại trở
thành ân nhân của hắn. ta ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nghĩ rằng. Ta đối với
Tiểu Phúc Tử có phải đã quá mức lãnh khốc rồi không. Làm sao có thể khẳng định
hắn có thể thoát khỏi xử tử hình mà sinh tồn được. Nếu như không có sự trùng
hợp kỳ diệu này, thiếu chút nữa ta đã gây ra sai lầm đại họa rồi…
Xem ra, Tiểu Phúc Tử vẫn rất hiểu ta, hắn hỏi: “Ngươi hỏi ta chuyện công
lực gia tăng, có phải muốn ta làm chuyện gì hay không đây?”
Ta nhìn nhìn bộ dáng đương nhiên của hắn, bỗng nhiên cảm thấy nội tâm có
chút áy náy…
Ta nói: “Nếu như bây giờ để ngươi lẻn vào hoàng cung, đến Tàng Thư Các tra
một quyển tên là ‘Bắt đầu cuộc sống hàng ngày tập lục’, có thể không?” (tập
lục: sách ghi chép)
Tt lạnh lùng nhìn ta: “Ta đến chỗ ở của ngươi còn dễ như đi dạo, huống chi
là cái nơi mà cả quỷ cũng không đến như ở đó?”
Ta nhớ ra rồi, thì ra, Tiểu Phúc Tử bắt đầu cuộc sống thái giám đã làm việc
ở đó. Đệ nhất ngốc địa phương, chính là nơi đó. Ta lại quên khuấy đi mất.
Đây là một quyển sổ ghi chép cuộc sống hàng ngày ẩm thực của đương kim
hoàng thượng. Đương kim thiên tử, thân thiên hạ chí tôn. Vì muốn truyền lại đời
sau, đương nhiên sẽ có một quyển kiểu như sử ký như vậy để ghi chép lại tất cả
những chuyện lớn nhỏ của hắn. Ta xuyên không đến niên đại này, tuy rằng so với
thờiNgũ Đại Thập Quốc (1) không giống nhau mấy, nhưng có vài phương diện lại là
tương tự cùng loại. Chính là các quy chế pháp luật có quan hệ đến hoàng đế. Tỷ
như cuốn sách có tên là ‘Bắt đầu cuộc sống hàng ngày tập lục’ này. Bản ghi chép
này chính là do thầy ký ghi chép tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong
cuộc sống hàng ngày của hoàng thượng. Đương nhiên, tính chân thật thì vẫn còn
phải chờ xem xét lại.
Ta đoán, với tính tình của đương kim hoàng thượng, những gì mà nhóm sử quan
(chức quan chuyên ghi chép sử sách) ghi lại khẳng định tất cả đều là ca công
tụng đức. Toàn viết chuyện tốt, mấy chuyện xấu khẳng định một chuyện cũng không
dám ghi lại.
Không riêng gì hắn, ngay cả hoàng đế Đường Thánh Tông được người người ca
tụng là một thế hệ thánh quân, có một lần cũng muốn đi cửa sau nữa mà. Lúc ấy,
Ông gọi Trử Toại Lương, đương là sử quan chuyên ghi lại lời nói việc làm của
hoàng đế, đem quyển ‘Bắt đầu cuộc sống hàng ngày tập lục’ cho ông xem. Ta đoán
ông đã muốn đem những ghi chép bất lợi toàn bộ sửa lại hết rồi. Trử Toại Lương
rất ngang bướng cứng đầu nói: “Chỉ có làm chuyện xấu thì đế vương mới muốn xem
lại quyển ‘Bắt đầu cuộc sống hàng ngày tập lục’ của chính mình…” Khiến Đường
Thái Tông tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, nhưng lại không thể làm gì được,
đành phải giả mù sa mưa, khen ngợi và thăng quan tiến tước cho Trử Toại Lương
Nhưng đương kim hoàng thượng, hắn làm gì có trí tuệ lớn như Đường Thái Tông
chứ? Nếu như quả thật có cái gì sai lầm bị sử quan ghi chép lại, thì cái đầu
của sử quan kia chắc cũng không còn giữ được nữa rồi. Ta phỏng đoán, cuốn ‘Bắt
đầu cuộc sống hàng ngày tập lục’ này trăm phần trăm đều là ghi chép chuyện tốt
cả. Nhưng dù sao nó cũng là một quyển ghi chép khá chân thật. Nếu là một thứ
chân thật, ngược lại theo tìm trong đó, có thể sẽ thấy được rất nhiều chuyện.
Tỷ như nói năm đó, Nguyệt Chiêu thân là trưởng công chúa lúc còn trẻ, rốt
cuộc đã phát sinh những chuyện gì?
Vì sao hoàng thượng lại chỉ cần phái phò mã của nàng là Tiết Trường Quý đi
điều tra việc của đại tướng quân?
Lại đến lúc trước trèo cây, đại tướng quân đối với công chúa tuy có lễ
nhưng bộ dáng lãnh đạm, suy nghĩ một chút về mặt tuổi tác giữa bọn họ, trong
đầu ta không thể không có một chút suy diễn ám muội.
Tiểu Phúc Tử mang tin tức về, chứng thật suy diễn của ta: Trưởng công chúa
năm mười lăm tuổi, thông báo tuyển phò mã. Tư Đồ tham tướng đã lọt vào mắt xanh
của công chúa, nhưng tham tướng lấy cớ đã có vợ ở nhà mà cự tuyệt.
Mấy câu ghi chép ngắn ngủn nhưng ta lại đọc được không ít nội dung. Thì ra,
đại tướng quân và Nguyệt Chiêu công chúa còn có một màn như vậy. Có thể thấy
được, sức hấp dẫn của mẫu thân Tư Đồ quả là rất lớn. Đại tướng quân ngay cả
công chúa cũng không thèm, so với tên Trần Thế Mỹ – Tiết Trường Quý kia thật sự
khác nhau hoàn toàn.
Ta nghĩ. Có khả năng công chúa đối với đại tướng quân, cho dù đã gả cho
Tiết Trường Quý, vẫn không thể quên tình. Hoàng thượng hiểu rõ điểm này, mà
Tiết Trường Quý lại càng hiểu rõ. Nếu không, Hoàng thượng cũng sẽ không phái
Tiết Trường Quý đi điều tra chuyện đại tướng quân thông đồng với địch. Hoàng
thượng đã muốn ép đại tướng quân vào chỗ chết nên phái tình địch của ông đi
thăm dò chuyện ông thông đồng với địch, muốn không chết cũng rất khó.
Ngẫm lại, lúc Tiết Trường Quý uống thuốc độc tự sát trong cung của thái
hậu, trước lúc lâm chung còn nhớ đến công chúa. Hắn đối với công chúa thật sự
là một mối tình thắm thiết. Chỉ có điều, rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến hắn
cam tâm tình nguyện tự sát. Hơn nữa, còn bán đứng chủ nhân – Nhàn Phi?
———-*****———-
Tây Sở từ lúc Tư Đồ đại tướng quân chiến đấu thất bại, biên cương đã đại
thương nguyên khí. Theo lý thì Đại Tề nên thừa thắng truy kích. Lúc này, lại
truyền đến tin tức hoàng đế Đại Tề lâm bệnh nặng, phái Thái Tử giám quốc. Chiến
sự biên cương cũng vì thế mà ngừng nghỉ. Đến tận lúc đó Tây Sở mới có thể thở
dốc nhẹ nhõm. Nhưng trọng binh của Đại Tề trú đóng tại biên cương vẫn chưa giảm
bớt, xem ra chính là muốn chờ đợi thời cơ. Thái Tử Đại Tề cần mẫn chăm lo quốc
sự. Chuyện triều chính được an bài gọn gàng ổn thỏa. Các đại thần đều khen ngợi
hết lời. Ngay cả Nhị Vương tử Tuyên Vương cùng với Tam Vương tử mới về nước là
Thụy Vương cũng đều rất thần phục. Phủ Thái tử ngày nào cũng người đến kẻ đi
tấp nập, người giao tiếp tặng lễ không dứt. Chỉ chờ Hoàng thượng bách niên cũng
chính là lúc Thái tử Tề quốc Tề Thiểu Uyên bước lên đại bảo.
Ta và Tiểu Phúc Tử ngồi trong Hoa Hương Các ồn ào náo nhiệt, nghe đám
thương nhân từ ngũ hồ tứ hải đàm luận thời sự Đại Tề. Cuộc chiến khiến Tây Sở
tổn thất mười vạn binh mã dường như đã trở thành chuyện vô cùng xa xôi rồi. Mà
nay, mọi người ôm áp mỹ nữ như hoa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, hưởng
thụ thời gian vui thích ngắn ngủi trong lúc chiến tranh tạm nghỉ…
Ta ngồi ở vị trí tốt nhất trong sảnh. Người chung quanh thường thường trừng
mắt nóng mắt lạnh nhìn qua bàn của bọn ta. Bọn họ đương nhiên thỉnh thoảng vẫn
như vậy, tức giận không biết vì sao mà một kẻ dung mạo không sâu sắc, quần áo
không đắt tiền lại có thể ngồi ở vị trí tốt nhất như vậy. Mà có ngồi ở vị trí
thượng hạng cũng coi như bỏ qua đi, hắn thế nào còn dám nắm giữ Bão Cẩm, mỹ
nhân ngày thường chưa từng đưa ánh mắt lạnh băng liếc nhìn một vị khách nào? Mà
nắm giữ cũng được đi, hắn còn dám kêu Bão Cẩm lấy cho hắn cái này, lấy cho hắn
cái kia, làm như Bão Cẩm là tiểu nha hoàn tùy hắn sai vặt vậy?
Mà điều khiến cho đám quan khách trong sảnh càng thêm căm tức chính là, mỹ
nhân Bão Cẩm xưa nay chưa từng tươi cười, như thế nào mà hôm nay trên mặt lại
treo một đóa hoa cười mãi như thế, không ngừng a dua lấy lòng người thanh niên
kia?
Hay là, người thanh niên này rất có quyền thế, là một vị quý nhân cải trang
vi hành? Nhìn phái đoàn của hắn, khí thế kia, chỉ sợ là đúng như vậy không sai.
Mọi người chung quanh nghĩ vậy nên ánh mắt không khỏi mang theo vài phần kính
ý. Cũng thật may, không ai dám tiến lên xen vào chuyện của người khác. Dưới
chân thiên tử, mỗi người đều học được khôn ngoan.
Ta dùng dư quang nơi khóe mặt đảo qua những người đó, bắt gặp ánh mắt bọn
họ nhìn ta từ trừng mắt nóng mắt lạnh đến lúc hơi mang kính ý. Chỉ có điều, ta
không hiểu thực hư, chỉ đổ thừa rằng Bão Cẩm có rất nhiều người sùng bái, ta
chỉ thừa dịp ăn theo mà thôi. Ta đang lúc ăn uống cao hứng, lại thấy sắc mặt
Bão Cẩm xoay chuyển trầm xuống, nụ cười thường trực cũng biến mất, lập tức trở
lại vẻ băng sương. Ta nhìn qua. Một ông lão khoảng chừng sáu, bảy mươi tuổi,
mặc quần áo tơ lụa, tóc hoa râm, vẻ mặt tươi cười đang đi về phía Bão Cẩm…