Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 19: Chương 19: PHẢN BỘI




Vào Thanh Phượng cung, nói dễ nghe một chút là được Nhàn Phi nương nương coi trọng, nói khó nghe thì chính là khi chủ cầu vinh, là hành vi tiểu nhân vô sỉ. Cho nên, phần lớn các cung nữ lớn nhỏ trong Thanh Phượng cung đều nhìn ta bằng ánh mắt không tốt. Tuy rằng không dám ra mặt, nhưng ta biết, bọn họ lén lút sắp đặt gì sau lưng ta cũng không biết chừng. Ngay cả cung nữ Quỳnh Hoa ở chung phòng với ta cũng không thèm phản ứng với ta. Ta trắng trợn đeo theo bám riết lấy, nàng cũng chỉ trả lời có hai chữ: phải hoặc không phải.

Về sau, ta đành phải buông tha, thầm nghĩ. Trên đời này còn có nữ nhân cố bảo thủ đến vậy sao. Ta tự phản bội chủ tử của ta, liên quan gì đến ngươi. Ngươi là Giang Tỷ hay là Lưu Hồ Lan sao, đáng để người giữ gìn chính nghĩ xã hội như vậy hay sao? Khó trách vì sao Nhàn Phi nương nương lại sắp xếp ta và nàng ở chung một phòng. Ngày nào còn cung nữ này ở đây thì ngày đó ta không thể trở mình làm gì được.

Nhưng Nhàn Phi nương nương lại không làm khó ta, còn cấp riêng cho ta một hiệu thuốc. Xem ra vẫn đang còn ôm hy vọng ta có thể khôi phục võ công cho nàng.

Hồi còn ở chung với Tư Đồ trong Tử Trữ cung, ta là dưới một người, trên mấy chục người. Vậy àm bây giờ, ai ai cũng có thể sai khiến ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Dù sao bảo vệ mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất, không phải sao?

Trong Thanh Phượng cung, cung nữ có địa vị cao nhất chính là Thượng nghi Tử Lan.

Theo sát hầu hạ Nhàn Phi nương nương cũng là Tử Lan. Lại nói, Tử lan làm việc cũng vô cùng xuất sắc. Nàng là một cô gái cực kỳ khôn khéo, làm việc gọn gàng ngăn nắp, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Thường thì chỉ cần một ánh mắt của Nhàn Phi nương nương, nàng cũng hiểu đối phương muốn cái gì, lập tức làm mọi việc thỏa đáng. Chẳng giống như ta chút nào, lúc còn làm Thượng nghi, cả ngày chỉ muốn chạy ra khỏi cung kiếm tiền. Vì thế, ta không khỏi tự thân giác ngộ, cảm thấy rất có lỗi với Tư Đồ. Càng nghĩ, ánh mắt nhìn Tử Lan càng có chút sùng bái. Nhìn dáng vẻ ngày đêm cẩn trọng của nàng, càng ngày ta càng sùng bái. Cảm thấy muốn làm nữ quan, nhất định phải làm một nữ quan tốt như nàng vậy, nếu không, về nhà bán khoai lang còn hơn…

Vì thế, ta liện tận lực tiếp cận thần tượng Tử Lan, đồng thời nhớ lại những năm tháng huy hoàng trong quá khứ, còn thường xuyên tặng dược cho nàng. A, quên mất tiêu, lần trước người bị Tiểu Phúc Tử làm ngã gãy tay, chính là Tử Lan. Ta thấy hình như nàng cũng có võ công, không biết Tiểu Phúc Tử đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm gãy xương tay của nàng được nhỉ? Bởi vậy mới nói, võ công của Tiểu Phúc Tử dường như đã đạt đến cảnh giới rất cao, làm người ta gãy cả xương tay mà người ta vẫn không hay biết gì.

Ban đầu, Tử Lan đối với ta cũng rất hờ hững, có khi còn sai phái các cung nữ khác cố tình làm khó ta. Tỷ như lúc bưng trà rót nước, sai đứa này đứa kia ngáng chân làm ta té lăn quay ra đất. Lại tỷ như sai ta đi lau sạch tro bụi trên đống đồ cổ, vậy mà đống đồ cổ kia vô duyên vô cớ rớt xuống.

Nhưng thái độ của ta vẫn một mực cung kính, hoàn toàn không có chút oán than nào. Ta biết, đạo lý cổ kim đều là, thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với kẻ tiểu nhân. Còn có một câu, so với tiểu nhân, nữ nhân lại càng khó chiều hơn. Huống chi là người thuộc cả hai dạng trên? Vì thế, sau một thời gian ta dùng ánh mắt thuần khiết của chó Nhật sùng bái chủ nhân để nhìn nàng, có thể là biểu tình của ta quá rõ ràng, rõ đến nỗi khiến nàng phải ngượng ngùng, ánh mắt nhìn ta cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Về phần các cung nữ khác…? Nếu như một người suốt cả ngày đều mang khuôn mặt tươi cười đến trước mặt ngươi, hơn nữa, mặc kệ cho ngươi có lạnh lùng thế nào người đó vẫn tươi cười hỉ hả, hỏi ngươi có ngượng ngùng không? Tuy rằng ngươi cảm thấy người này sao mà chẳng biết xấu hổ gì cả? Nhưng trong lòng vô ý thức cũng dần dần giảm bớt thù ý hay không? Huống chi người này lại nói toàn những lời dễ nghe, ngọc như nêm mật. Đối với chuyện trang phục, trang điểm cho nữ nhân, đều có thể nghĩ ra những điểm mới mẻ, đưa ra những giải thích độc đáo. Bất kể ngươi mặc trang phục thế nào, nàng đều có thể thiết kế ra một bộ trang sức phù hợp. Đặc biệt, nàng còn luôn luôn tìm được những từ ngữ vô cùng xuôi tai để tán thưởng khiến ngươi vui mừng khôn xiết. Ở Thanh Phượng cung, cơ hội được nhìn thấy Hoàng thượng so với các cung khác cao hơn rất nhiều, không ăn vận đẹp một chút sao được, làm sao có khả năng một bước bay lên làm phượng hoàng đây?

Sau bao lâu ta kiên trì tiếp cận, người bạn cùng phòng, Quỳnh Hoa cũng trả lời thêm vài từ. Trước kia chỉ có “Phải hoặc không phải” thì nay biến thành “Hẳn là được, có thể được, hẳn là không được, có lẽ là không phải…”

Ngươi xem, chuyển biến này có phải là rất lớn hay không?

Ngày hôm đó, sau khi ta nhìn Tử Lan với ánh mắt sùng bái bề trên, ta trở về căn phòng nhỏ bé của mình, lúc đó cũng đã rất muộn rồi. Ta nhìn thấy gian phòng nhỏ có thắp một ngọn đèn nhỏ. Thắp đèn như vậy, ta biết, tiểu cung nữ Quỳnh Hoa lại bị người ta điểm huyệt, Tiểu Phúc Tử lại đến.

Chuyện ta nhờ hắn hỏi thăm, có lẽ đã có kết quả rồi.

Ta đẩy cửa bước vào. Quả nhiên thấy Tiểu Phúc Tử ngồi bên cạnh bàn uống trà một mình. Hắn thấy ta đi vào liền nói: “Hay là, ngươi đừng quản mấy chuyện này nữa. Ta cứu Quý phi nương nương ra khỏi lãnh cung. Chúng ta cùng trốn khỏi hoàng cung đi!”

Ta cười cười nói: “Ngươi biết không? Con người của ta, đặc biệt không thể chịu khổ được. Trốn khỏi hoàng cung thì sao? Tương lai sau này chính là cảnh vĩnh viễn bị người ta không ngừng đuổi giết. Một chút ta cũng không muốn chịu đựng cảnh đó…”

Tiểu Phúc Tử nói: “Chẳng qua ta chỉ không muốn thấy suốt ngày ngài cứ phải giả lả tươi cười đi nịnh hót những người đó.”

Ta cười, nói: “Ngày tháng sau này còn dài lắm. Qua chuyện này, về sau, ba người chúng ta có thể mở một nông trang, loại mà có rất nhiều loại hoa cỏ ấy. Những lúc rảnh rỗi có thể đi du ngoạn, Đại Lương, Đại Tề, ta đều muốn đi xem…” Kiếp trước cứ phải lục đục tranh giành, ta đã phiền chán vô cùng. Huống chi sau khi tranh đấu, đến phút cuối cùng, cái nhận được ngược lại chỉ là hai bàn tay trắng. Khiến ta cảm nhận sâu sắc được thế sự không thể cưỡng cầu.

Tiểu Phúc Tử bần thần, trầm mặc không nói. Thật lâu sau, mới lên tiếng: “Chẳng qua ta chỉ không quen nhìn thấy ngài tự đày đọa bản thân như vậy…”

Ta thoáng giật mình, trong lòng có chút cảm động, thầm nghĩ: Ngươi làm sao biết được, ta làm như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên. Đối với ta mà nói, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, sao có thể gọi là chịu ủy khuất?

Ta lại muốn nói, có lẽ võ công Tiểu Phúc Tử không ngừng tăng tiến, vậy thì ban ngày có thể ẩn đến một nơi bí mật nào đó quan sát được không?

Ta hỏi: “Ngươi điều tra được gì không?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Ta chiếu theo yêu cầu của ngài, mỗi ngày đều hỏi thăm các quan lại được Hoàng thượng ban thưởng. Gần đây biên cương đại bại, người chịu tội thì nhiều vô kể, nhưng kẻ được Hoàng thượng ban thưởng thì lại chỉ có một vị. Chính là phụ mã gia Tiết Trường Quý. Lý do là có công bạn giá, thưởng một trăm lượng vàng…”

Lúc hắn nhắc đến phụ mã gia, sắc mặt thản nhiên, tựa hồ như đang nói đến một người hoàn toàn xa lạ vậy. Nhưng ta biết, trong lòng hắn cũng rất thống khổ.

Nhưng ta cũng không để ý nhiều đến nỗi thống khổ của hắn, cứ làm như quên mất người này chính là phụ thân hắn vậy, chỉ nói: “Ồ, ban thưởng cho hắn ư?”

Ta nhớ, thường xuyên xuất hiện trong Thanh Phượng cung của Nhàn Phi chính là Nguyệt Chiêu công chúa…

Ta cười cười: “Nói vậy, mấy ngày nay, hắn nhất định sẽ ăn ngon ngủ ngon rồi, hay là…”Tiểu Phúc Tử nhìn ta, nói: “Ngài có thể đừng cười như thế có được không?”

Ta cười không đẹp hay sao? Ta thấy trong ánh mắt Tiểu Phúc Tử lộ ra chút thần sắc khủng bố, mới biết, ta cười, còn phải chạy rất xa mới đuổi kịp hai chữ mỹ lệ.

Ta khôi phục tinh thần, nhìn Tiểu Phúc Tử, toàn bộ đánh giá hắn rồi nói: “Võ công của ngươi, xem ra đã tăng lên không ít nhỉ?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Ngài lại có chủ ý quái quỷ gì nữa thế?”

Ta nói: “Ngươi cũng nên về nhà, xem thử…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.