Ads
Có gì buồn cười? Hơn nữa, bây giờ chàng đã là vua của một nước
rồi nha, lăn lộn ra đất mà cười kiểu này, để người ta thấy được sẽ nảy sinh ảnh
hưởng bất lương. Nếu đồn ra ngoài, chẳng những Đại Tề có hồng nhan họa thủy, mà
còn có cả một hoàng thượng ngốc nữa…
Tề Thụy Lâm liếc mắt nhìn vẻ mặt của ta, cũng không biết
trên mặt ta có cái gì, anh lại một lần nữa cười to…
Thật là kỳ quái. Ngay cả Tiểu Phúc Tử, một khắc trước còn
đanh mặt lại đối chọi gay gắt với Tề Thụy Lâm, không ngờ cũng hơi hơi mỉm cười,
như nụ hoa bách hợp hé nở trong gió vậy. Dáng vẻ xinh đẹp, hành vi cử chỉ thật
sự làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tiểu Phúc Tử cười, lạnh nhạt
mà tràn ngập hương thơm, khiến cho ta nhìn thấy, trong lòng vô cùng thoải mái.
Ta nghĩ. Khó trách trên đời này có nam yêu nam. Thì ra, nam
nhân cũng có thể cười đẹp đến như thế, khiến cho người ta chỉ muốn trộm lấy nụ
cười của ngươi bỏ vào túi mình. So với Tiểu Phúc Tử, Tề Thụy Lâm lại cười to đến
tận trời. Mặc dù hùng tráng nhưng chẳng có phẩm vị chút nào. Quả thật là chẳng
khác gì tình huống lão nông về quê, giữa đường nhặt được túi tiền ngoài bờ ruộng.
Trong khi đầu ta tràn ngập tư tưởng sắc sắc, Tề Thụy Lâm rốt
cuộc cũng ngừng cười, nói: “Hóa ra hoàng hậu cho rằng, hồng nhan họa thủy bên cạnh
trẫm là người khác?”
Ta nói: “Chẳng lẽ bên cạnh hoàng thượng không chỉ có một vị
hồng nhan họa thủy thôi sao?” Ta càng thêm tức giận…
Lại chọc cho Tề Thụy Lâm nở nụ cười. Lại còn có thêm Tiểu
Phúc Tử, không ngờ hắn cũng cười hùa theo anh…
Ta nhìn thấy bộ dáng cổ quái của hai người bọn họ, không khỏi
hỏi: “Hay là, hồng nhan họa thủy này, gần ngay trước mắt?” Ta chỉ chỉ vào chóp
mũi của mình…
Hai người bọn họ đồng loạt gật gật đầu…
Ta không khỏi mừng như điên. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai
khen ta là hồng nhan họa thủy nha. Từ khi nào thì ta đột nhiên đã trở nên xinh
đẹp như tiên, làn da trắng mướt tựa mỡ đọng, nghiêng nước nghiêng thành, điệu bộ
cử chỉ làm cho cả đống người mê chết?
Ta cực kỳ sung sướng, vội vàng chạy đến tấm gương đồng lớn dựng
ở góc phòng. Gương đồng này, chính là tấm gương dùng để đặt bẫy Cửu Biến Quỷ Nữ,
bị ta đem vào phòng. Lão thái giám cai quản khố phòng đương nhiên không còn lời
nào để nói. Bây giờ ta đã là hoàng hậu rồi, hắn còn có thể nói gì nữa chứ? Xem
ra, quyền lực thật đúng là trân quý. Đãi ngộ dành cho Thái tử phi và hoàng hậu,
cách nhau rất xa. Chiếm được tấm gương đồng nay, ta không khỏi có cảm giác như
trèo lên núi cao, ở trên cao mà nhìn ngắm phong cảnh cũng thật là thích…
Ta đứng trước gương đồng ngắm trước nhìn sau, xoay mấy vòng.
Người trong gương cũng xoay tròn, làn váy tung bay, còn chớp chớp mắt, đá lông
nheo với ta mấy cái… Đáng tiếc, điện ảnh và truyền hình hiện đại đã làm lễ rửa
tội cho ta rồi. Ta nhìn trái ngó phải, trong gương vẫn chỉ là một cô gái hơi
hơi thanh tú, còn kém quốc sắc thiên hương quá xa.
Ta không khỏi lập tức mất hứng như bóng xì hơi, ủ rũ nói:
“Sao lại thế, người dân cả nước bị mù hết rồi à?”
Tề Thụy Lâm tựa như đã cùng Tiểu Phúc Tử kết thành huynh đệ
tình thâm. Hai người lóe ra một ánh mắt cực kỳ rõ ràng, trăm miệng một lời nói:
“Ở trong lòng ta, bất cứ ai cũng thua xa… dung mạo của nàng…”
Nghe thấy phút thoáng dừng cuối cùng trong câu nói của bọn họ,
ta càng thêm căm tức. Bọn họ chẳng phải là đang trợn mắt nói dối hay sao?
Ta hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, rốt cuộc không thèm để ý đến
họ nữa…
———– *** ———-
Thái giám tổng quản mới nhậm chức – Cổ tồng quản lại nhìn thấy
hoàng thượng bồi hồi trước cửa điện hoàng hậu mấy vòng. Hắn thấy hoàng thượng
ngày thượng không nói cười, hoàng thượng vô cùng uy nghiêm, hoàng thượng – người
chỉ cần đảo mắt qua một cái là mọi người đang quỳ dưới trướng lập tức sợ đến mức
không dám hó hé tiếng nào, đang cẩn thận gõ cửa đại môn điện hoàng hậu đóng kín
mít. Rốt cuộc cửa cũng mở ra, cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, Tư Đồ cô cô bước
ra. Cổ tổng quản không hiểu, vì sao hai vị thân tín bên cạnh hoàng hậu đối với
hoàng thượng đều không có được ánh mắt tốt lành nào. Tư Đồ cô cô cũng vậy, nho
nhã lễ độ hướng về hoàng thượng hô một tiếng vạn phúc, xét về lễ tiết thì chẳng
có gì phải chê trách, hoàn mỹ vô cùng, nhưng nét mặt thì… hoàn toàn không hề có
chút hòa nhã nào đối với hoàng thượng.
Cổ công công nghe thấy Tư Đồ cô cô nói: “Hoàng thượng, mời
ngài trở về đi. Hôm nay nương nương đang rất tức giận, đã ném vỡ gần hết đồ vật
trong phòng rồi, đặc biết là tấm gương đồng kia…”
Cổ công công nhìn thấy, trên nét mặt hoàng thượng không ngờ
lại lộ ra ý cười cực kỳ cổ quái, dường như rất dễ chịu khi trông thấy một cô bé
cáu kỉnh làm nũng vậy, lại còn tràn ngập nhu tình. Ngài ấy nói: “Tư Đồ cô
nương, ngươi nói xem, bao giờ nàng mới hết giận đây?”
Tư Đồ cô cô nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng hỏi ta thì ta biết
hỏi ai? Hoàng thượng cùng cái tên Tiểu Phúc Tử kia cũng thật là, vô duyên vô cớ
tự nhiên lại đánh giá, đi khơi dậy ngọn lửa của nàng làm chi?”
Cổ công công quả thật rất hoảng sợ. Hắn chưa từng thấy một nữ
quan nào dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với hoàng thượng. Hắn nghĩ, khó
trách mấy tháng gần đây, trong cung hoàng thượng và hoàng hậu, cả đám lão nhân
đều lẩn đi đâu mất không thấy bóng dáng. Hóa ra là họ sợ nhìn thấy những thứ
không nên thấy, nghe được những điều không nên nghe.
Cổ công công không khỏi cảm thấy may mắn. Bản thân mình trốn
đằng sau ngọn núi giả này, sẽ không có ai biết đến.
Hoàng thượng ngày thường nếu gặp trường hợp này sẽ lập tức
giận tím mặt, nhưng lần này lại chẳng hề hờn giận, ngược lại càng thêm cẩn thận
nói: “Tư Đồ cô nương, ngươi cho trẫm vào đi, để trẫm khuyên nhủ nàng. Trẫm và
Tiểu Phúc Tử cùng lắm cũng chỉ đùa với nàng một chút thôi mà…”
Tư Đồ nói: “Chuyện này thì ta không dám đâu. Ngay cả Tiểu
Phúc Tử nàng cũng không cho vào. Nếu ta thả ngài vào, nàng hận luôn cả ta thì
biết làm sao. Hoàng thượng, không có việc gì đâu. Chờ thêm hai ngày, hết giận rồi
thì nàng sẽ không sao nữa…”
Cổ công công đứng trốn sau ngọn núi giả, không khỏi có chút
hâm mộ Tư Đồ cô cô, dám nói chuyện với hoàng thượng – thần tượng của mình cái
kiểu như vậy. Phải biết rằng, chính mình lúc nói chuyện trước mặt hoàng thượng,
ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, ánh mắt luôn buông xuống, phải cần bao
nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu. Hắn vừa hâm mộ vừa hận Tư Đồ. Người ta đứng đầu
một nước, là đương kim hoàng thượng, là vị anh hùng không gì sánh nổi trong
lòng ta. Ngươi chỉ là một nữ quan nho nhỏ, dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với
hoàng thượng như vậy chứ. Ồ, chẳng lẽ bởi vì ngươi là người của hoàng hậu sao?
Cảm giác của Cổ công công lúc này tựa như bị kiến cắn vậy, vừa
ghen vừa hận…
Hắn oán hận nhìn hoàng thượng rời khỏi tẩm cung hoàng hậu với
vẻ mặt luyến tiếc mất mát, oán hận nhìn Tư Đồ cô cô mặt không đổi sắc đóng cửa
cung lại. Hắn quyết định, từ nay về sau, không đội trời chung với tất cả những
người trong cung hoàng hậu. Ngay cả con kiến cũng phải bắt từng con từng con
đem cho con tê tê ăn hết, chứ đừng nói gì đến mấy con chim nhỏ được nuôi trong
cung hoàng hậu…
Cổ tổng quản đang chìm đắm trong cảm xúc vừa hận vừa ghen,
không biết gì đến thời gian. Mãi cho đến khi ánh mặt trời tắt hết, ánh trăng
chiếu đầy đầu tóc hắn, mãi đến khi có người ở trước mặt hắn nói: “Cổ tổng quản,
ngươi ở trong này, làm gì vậy?”
Hắn mới giương mắt nhìn lại, không ngờ lại chính là cung nữ
tổng quản thân tín nhất trong cung hoàng hậu. Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy,
chà chà bàn chân, vung phất trần, lắc lư xoay người, cũng không thèm quay đầu lại,
bỏ ra khỏi cung điện hoàng hậu. Tư Đồ nhìn theo bóng lưng có vẻ phú quý bất
năng dâm, uy vũ bất năng khuất* của hắn, không khỏi nói: “Chủ tử thì thần kinh
khẩn trương thác loạn, hạ nhân cũng khó hiểu như vậy…”