Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 124: Chương 124: SƯU HỒN ĐẠI PHÁP




Ads Tư Đồ đột nhiên bưng kín miệng, kinh hãi hỏi: “Tuệ Như, có phải ngươi đã tự dùng Sưu Hồn Đại Pháp trên người mình hay không?”

Ta không đáp lời nàng, chỉ nhẹ nhàng bình tĩnh nhấp một ngụm trà…Tiểu Phúc Tử hỏi: “Cái gì? Sưu Hồn Đại Pháp cái gì?”

Tư Đồ mắt ứa lệ, nói: “Sưu Hồn Đại Pháp, là một loại phương pháp Kim Châm Lạt Huyệt cực kỳ lợi hại. Ta nghe sư phó nói, nha dịch trong nha môn vì đối phó với những tên phạm nhân tội ác tày trời thường dùng đến phương pháp này. Dùng kim châm đâm vào vài huyệt vị, làm cho bọn họ toàn thân trở nên mẫn cảm vô cùng. Chỉ một chút chấn động nho nhỏ cũng có thể làm xương cốt toàn thân cùngkinh lạc* thống khổ như bị xé rách vậy. Mặc kệ con người có lợi hại sắt đá như thế nào, đứng trước hình phạt không đánh mà thắng này chỉ có nước mở miệng nói hết. Hơn nữa, vận dụng loại hình phạt này, tổn thương tới cơ thể rất lớn…”

Tiểu Phúc Tử nghe xong, lại càng thêm mặt nhăn mày nhó, trầm mặc thật lâu không nói. Hiển nhiên, hắn đang cực kì tức giận.

Ta cười nói: “Đừng lo lắng Tiểu Phúc Tử, chỉ cần qua một đoạn thời gian này, hết thảy đều sẽ khôi phục bình thường…”

Tiểu Phúc Tử xoay người, buồn bã nói: “Chỉ trách ta võ công chưa khôi phục. Ngay cả chuyện đối phương hạ độc như thế nào, chúng ta cũng không biết, bằng không, sao phải khiến ngươi chịu khổ như vậy?”

Ta rất ít khi thấy Tiểu Phúc Tử nói với ta những lời tràn ngập tình cảm như vậy. Những lúc bình thường, hắn không châm chọc khiêu khích thì đã là tốt lắm rồi. Ta nghĩ, ta có phải là cũng nên đáp lại hắn một hai câu tràn ngập ý thơ không nhỉ?

Nhưng ta cũng không nói gì, chỉ nói: “Tính toán thời gian phát độc, bọn họ cũng nên đến mời chúng ta đi rồi. Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, các ngươi đừng biểu hiện ra điều gì khác thường. Ta cũng muốn nhìn xem, mấy tên yêu quái quỷ quái này muốn đối phó ta như thế nào…”

Tiểu Phúc Tử hỏi: “Thân thể ngươi có khỏe không?”. Ta nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực…”

Tiểu Phúc Tử nhìn thấy vị thiếu niên nữ tử kia theo người truyền gọi đi đến cuối hành lang, bỗng nhiễn không hiểu sao hắn lại rất muốn quỳ xuống, thật lòng xưng thần trước nữ tử kia. Hắn không thể ức chế được mong muốn này. Trông thấy bọn họ đi đến khúc quanh rồi mất hút, hắn rốt cục cũng quỳ xuống, cung kính…

Hắn mặc kệ ở bên cạnh, Tư Đồ đang giật mình trừng lớn hai mắt, vừa quay đầu lại đi vào phòng…

Hắn biết, bản thân hắn chỉ là một gã thái giám, là một kẻ thấp hèn. Nhưng từ khi đi theo nữ tử này, hắn bắt đầu được biết đến tư vị làm người. Cho dù không được cẩm y ngọc thực (ăn cơm mặc đẹp), tiền hô hậu ủng, nhưng một cái miệng cười, một câu nói hài hòa cũng đủ làm cho hắn cảm nhận được tôn nghiêm của mình. Đặc biệt là khi hắn biết nàng vì bảo hộ tôn nghiêm của bản thân, thà tự tổn hại thân thể của mình chứ không thèm cúi đầu trước bất kỳ ai. Hắn biết, người này, cho dù là nữ nhân, cũng là đối tượng mà hắn một lòng muốn đi theo. Hắn không mong muốn gì khác, chỉ nguyện lặng lẽ theo bên cạnh nàng, làm một bóng dáng đứng thẳng nơi góc tường, vậy là đủ rồi…

Tư Đồ ngồi bên cạnh bàn, hơi hơi cúi đầu. Tiểu Phúc Tử đi qua, hỏi nàng: “Ngươi làm sao vậy?”

Tư Đồ nâng gương mặt tràn đầy nước mắt lên, nói: “Tiểu Phúc Tử, Tuệ Như nàng ấy có gặp nguy hiểm không?”

Tiểu Phúc Tử lạnh nhạt nói: “Đối phương vì muốn thu phục trái tim nàng mà dùng đến cả thủ đoạn như thế, sao có thể lật mặt được. Ngươi yên tâm, ta sẽ theo dõi sát sao mà…” Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, tới cửa, chần chờ một chút, nói: “Chính ngươi cũng phải cẩn thận. Công lực của ngươi mới chỉ khôi phục một tầng thôi…”

Tư Đồ nói: “Ngươi cũng đừng phá hỏng kế hoạch của Tuệ Như. Còn nữa, đem theo vòng tai đá rỗng ruột này đi, có chuyện gì nhớ phải gọi ta…”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu, ra khỏi cửa phòng…

Ta đi vào thư phòng thanh tĩnh u nhã của Tuyên Vương. Trong thư phòng thoang thoảng hương thơm, Tuyên Vương một thân bạch y, thắt lưng nạm vàng, đầu đội kim quan, tóc hai bên lặng lẽ rủ xuống. trong tay đang cầm một cuốn sách. Toàn bộ hình ảnh đẹp tựa một bức họa, chẳng khác gì tiên nhân…

Người truyền gọi đã sớm lui xuống. Lúc Tuyên Vương từ bàn đọc đứng dậy, ta vội cung kính thi lễ với hắn. Tuyên Vương liếc mắt nhìn ta thật sâu rồi cười nói: “Giả tiểu thư không cần đa lễ, lại đây lại đây. Bổn vương tìm được một quyển sách tốt, Giả tiểu thư giúp nhìn xem, quyển sách này có phải bản thật hay không?”

Ta cười, tiếp nhận quyển sách hắn đưa qua, nói: “Tuyên Vương quả là một người tao nhã, đọc sách mà cũng hào hoa như vậy…”

Nói xong, ta lại lảo đảo lui về sau vài bước, ngã ngồi trên ghế dựa, gương mặt dâng lên một vẻ mờ mịt, kinh ngạc nhìn Tuyên Vương. Tuyên Vương đã đi tới, nhẹ nhàng rút cuốn sách trong tay ta ra, trong mắt tràn ngập một mảnh nhu tình, hỏi: “Giả tiểu thư, sao lại nhìn bổn vương như thế?”

Ta thì thào nói: “Vì sao, bộ dáng người lại giống hắn như vậy?” Ta vươn cánh tay, cứ như đang đứng nơi rìa nước mà đụng đến ảnh ảo trong làn nước vậy. Mặc dù cảm giác có thể chạm tới, lại vĩnh viễn không thể tiếp cận.

Tuyên Vương chậm rãi lui về phía sau, thối lui đến cạnh bàn, cười hỏi ta: “Giả tiểu thư cho rằng bộ dáng ta giống người nào?”

Ta ngừng thở, trên mặt ửng đỏ, nỗ lực lắc đầu, nói: “Không, không phải, ngài không giống hắn. Ngài chính là ngài, Tuyên Vương gia…”

Tuyên Vương đến gần, hô hấp trong miệng phả trên mặt ta. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua mặt ta, khiến cho thân thể ta run rẩy một phen, hắn vừa lòng nói: “Tuệ Như, ta vẫn chưa từng gọi nàng như vậy. Tuệ Như, Tuệ Như, gả cho ta được không? Tuy chỉ là thứ thiếp, nhưng ta sẽ đối với nàng thật tốt. Cả cuộc đời này, trong lòng ta chỉ có mình nàng…”

Trong mắt ta mông lung mờ mịt, trên mặt lại càng thêm hồng thuận. Ta gật gật đầu, nói: “Vương gia, người đối với ta thật tốt, sao ta lại không cảm nhận được chứ. Tuyên Vương gia, ngài muốn kết hôn với tiểu nữ, tiểu nữ đương nhiên cầu còn không được, nhưng mà…”

Ta lắc lắc đầu, dường như nỗ lực cố thanh tỉnh, nói: “Tuyên Vương gia, trong lòng tiểu nữ vốn đã có ngài, chẳng qua, tiểu nữ nghe người ta nói, Vương phi nguyên phối của ngài đã chết trong tay ngài, cho nên tiểu nữ có chút sợ hãi…”

Tuyên Vương cười cười, nhu tình như nước nhìn ta, nói: “Tuệ Như, nàng sao lại đi tin lời người khác gièm pha? Vương phi là vì người nhà mà vất vả, gia phụ phản quốc bị giam vào tù, nàng vì không muốn liên lụy ta nên mới tự sát mà chết. Chuyện này, đã trôi qua năm sáu năm rồi, bổn vương cũng không cưới vợ. Bổn vương mặc dù không thể cho nàng làm chính thất nhưng nếu quả thật nàng có thể sinh con cho ta. Bổn vương sẽ thỉnh cầu với Hoàng thượng, cho ngươi làm chính thê. Yên tâm, bổn vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng…”

Ta xấu hổ cười, nói: “Vương gia, trong lòng tiểu nữ vốn cũng có ngài, ngài cần gì phải sử dụng thủ đoạn như thế?”

Tuyên Vương mê hoặc nhìn ta: “Nàng gọi ta là Tuyên Vương? Chẳng lẽ, trong lòng nàng thực sự có ta?”

Ta nói: “Vương gia, chỉ cần ngài trực tiếp nói cho ta biết tâm ý của ngài là được, cần gì phải cho ta ăn bánh tơ vàng ngũ sắc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.