Ads
Ánh mắt hắn lóng lánh nhìn ta, thở dài. Ta nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng đã
định thần lại rồi. Trước hành vi vô lại của ta, hắn cũng không chịu đưa tiền.
Ta cũng không định cưỡng bức hắn. Ta chỉ muốn làm cho hắn không còn dám ở trước
mặt ta mà mở miệng nhắc đến chuyện thọ lễ nữa mà thôi. Con người ta chính là
rất thực dụng.
Bỗng nhiên, hắn cười. Trong lòng ta đột nhiên có cảm giác rất lạ. Tựa như
giữa một vùng băng tuyết trắng xóa đột nhiên nở tràn màu đỏ của hoa mai, tuyệt
mỹ cỡ nào. Ta hiểu rồi. Bởi vì nụ cười của hắn, tựa như những đóa hoa mai vươn
mình giữa một vùng tuyết trắng mênh mông vô bờ, sáng lạn, mỹ lệ. Nụ cười đó
mang theo hương thơm ngan ngát của hoa mai, reo vào lòng người phong tình kinh
diễm, khiến người ta không tự chủ được muốn hái xuống, ôm vào trong lòng. Ta
mãnh liệt định thần. Vì sao ta lại bị phân tâm như vậy?
Hắn ngưng cười, bỗng nhiên chắp tay
nói với ta: “Tại hạ bội phục, bội phục. Một việc rõ ràng như vậy mà ngươi cũng
có thể đổi trắng thay đen như thế được…”
Nói xong, hắn phất phất tay, nói:
“Đi thôi.” Trong bóng đêm truyền đến một loạt tiếng hô vang như sấm dậy: “Tuân
mệnh.”
Dọa ta kinh hãi đến mất hồn mất vía.
Xem ra, hắn dẫn theo thật sự không ít người. Ta vốn đang muốn trêu chọc hắn đôi
câu, giờ cũng không dám mở miệng nữa. Ta thật sự đã thấu hiểu thế nào là ‘Tú
tài gặp phải binh, có lý cũng nói không ra lẽ’. Huống chi, nó vốn không hề có
lý chút nào? Hắn vô cớ đến rồi lại khó hiểu ra đi, ta càng ngày càng không nắm
bắt được…
…..***…..
Bên trong một trang viên rộng lớn, Lâm Thụy lặng lẽ đứng trước cửa sổ. Đứng
phía sau anh là một gã trung niên, thủ hạ của anh. Hắn đợi một lát, thấy chủ
nhân dường như không có ý sai bảo mình, đang định lẳng lặng lui xuống. Chủ nhân
không mở miệng, hắn cũng không dám quấy rầy.
Lâm Thụy cảm giác được động tác của
hắn, bỗng nhiên nói: “Hành động hôm nay cũng coi như viên mãn. Nữ nhân kia, đã
an bài tốt chưa?”
Gã trung niên kia cung kính trả lời:
“Đã an bài ổn thỏa rồi ạ, hết thảy đều như ý của chủ nhân.”
Lâm Thụy nói: “Kế tiếp, sẽ triển
khai một kế hoạch khác. Kẻ phản bội ta, ta muốn nàng cũng nếm trải mùi vị y như
vậy.”
Lúc anh nói những lời này, trên mặt
vẫn luôn hiển hiện nụ cười.
Gã trung niên đưa mắt liếc nhìn anh,
cúi đầu lên tiếng: “Chủ nhân, mọi việc đều đã được sắp xếp xong cả rồi, ngài
yên tâm đi!”
Lâm Thụy thấy hắn có vẻ muốn nói lại
thôi, cười nói: “Có gì muốn hỏi ngươi cứ hỏi đi!”
Gã trung niên nhìn nhìn vẻ tươi cười
trên gương mặt anh, khẽ nói: “Dạ không có, tại hạ không có gì muốn hỏi.”
Lâm Thụy gật gật đầu nói: “Vậy thì
ngươi cứ lui ra trước đi!”
Gã trung niên im hơi lặng tiếng lui
ra khỏi phòng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng giống như bước chân mèo. Lúc ra đến
ngoài, hắn còn ngoái lại, liếc mắt nhìn Lâm Thụy vẫn đang đứng trước cửa sổ, lắc
lắc đầu, rồi lặng lẽ đóng lại cửa phòng.
Hắn đi dọc theo hành lang về phía
trước. Bỗng nhiên từ đâu vọt ra một người đi ở bên cạnh, chặn hắn lại. Hắn chăm
chú nhìn lại, thì ra là một trong số thủ hạ của hắn, cũng chính là thủ hạ đắc
lực của hắn. Vì vậy, bình thường nói chuyện cũng tương đối tùy tiện, tên thủ hạ
kia hỏi hắn: “Thống lĩnh, hành động hôm nay có chút kỳ quái thì phải!”
Gã trung niên nói: “Có gì mà kỳ quái, nhiều chuyện!”
Tên thủ hạ nói: “Còn không phải là
kỳ quái hay sao? Vận dụng nhiều người như vậy chỉ để vây khốn một tên tiểu tử.
Thuộc hạ thấy, cứ một chưởng đánh hắn bất tỉnh là xong, không phải tốt hơn
sao?”
Gã trung niên nói: “Ngươi thì biết
cái gì? Tên tiểu tử kia cũng không phải là một tên tiểu tử…”
Tên thủ hạ nói: “Vậy hắn là cái gì?
Hơn nữa, hôm nay chủ nhân cũng có chút kỳ quái nha. Cứ cười suốt cả ngày, lắm
lúc còn phát ra một tràng cười lớn nữa, làm như đang nghĩ đến chuyện gì buồn
cười lắm vậy. Làm chúng ta nhìn thấy nghe thấy, đều cảm thấy sởi gai ốc. Ngay
cả nhóm tiểu nha hoàn cũng không dám đi vào hầu hạ người. Ngài nói xem, kẻ nào
mà lại xui xẻo như vậy chứ…”
Gã trung niên âm thầm kêu phải,
nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chỉ có ngươi không dám vào thôi, ta thấy ngươi cứ
lẩn lẩn trốn trốn ở ngoài cửa nãy giờ. Thật ra, hành vi của chủ nhân là hoàn
toàn bình thường. Hơn nữa, chuyện này, đâu phải là chuyện ngươi có thể thuận
miệng bình luận?” Hắn thoáng do dự, rồi thì thào nói: “Có phải vì tiểu tử kia
là nữ nhân hay không?”
Tên thủ hạ kia nghe xong lời hắn
nói, thoáng chốc hơi đỏ mặt: “Thuộc hạ trước giờ vẫn quen thấy chủ nhân gặp
chuyện vinh sủng gì cũng không sợ hãi, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh. Hôm
nay lại thấy ngài như vậy, thật sự là thuộc hạ chưa từng thấy bao giờ. Trong
lòng có rất nhiều chủ ý bất định, sợ bị mắc cổ.” Hắn nhớ đến một câu nói khác
của thống lĩnh, phản bác: “Chủ nhân kỵ nhất là gần nữ sắc. Ngài đừng nói giỡn.
Cho dù tiểu tử kia có là nữ nhân đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ nhân tư
sắc bình thường. Chủ nhân là ai nào, quốc sắc thiên hương cũng chưa chắc đã lọt
được vào mắt xanh của người đâu nha…” Tên thủ hạ kia càng nói càng tức, tựa như
những gì thống lĩnh nói đều là những lời lăng mạ chủ nhân.
Gã trung niên nhìn tên thủ hạ, vỗ vỗ
vai hắn, nói: “Ngươi thì biết cái gì. Tâm tư của chủ nhân, chúng ta làm sao mà
thấu hiểu được?”
Gã trung niên lắc lắc đầu bỏ đi, vừa
đi vừa thì thào tự nói: “Đúng là thanh niên!” Cũng không biết hắn đang nói ai
nữa, tên thủ hạ kia hay là vị chủ nhân của hắn.
Tên thủ hạ kia lại cho rằng nói về
hắn, ý mắng hắn đã quá kích động, liền rụt cổ, lầu bầu nói: “Ta cũng đâu có nói
gì lung tung?”
…..***…..
Trời đã muốn tối thui rồi, xem ra,
cửa cung cũng sắp đóng lại rồi. Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là, nhóm mật
thám giống như kẹo kéo bám theo ta, cuối cùng thì đã bị gã Lâm Thụy công tử đó
xử lý thế nào rồi?
Ta còn cảm thấy kỳ quái ở chỗ, vì
cái gì, hắn muốn ngăn cản không cho ta vào phủ tướng quân, lại dùng phương pháp
biến thái như vậy? Trong phủ tướng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không thể
cho ai biết? Chỉ có điều, hôm nay hắn cũng rất thành công, ta quả thật không có
thời gian để vào phủ tướng quân nữa.
Người này, cũng thật sự là một nhân
vật mánh khóe thông thiên, ngay cả Nhàn Phi nương nương cũng không sánh kịp.
Ta vắt chân lên cổ chạy về cung. Mọi chuyện trong cung đều bình thường,
thậm chí ta còn chưa gặp mặt Nhàn Phi nương nương nữa.
Ta thấy trời cũng không còn sớm liền trở về căn phòng nhỏ của mình. Dù sao
Nhàn Phi nương nương kia cũng sẽ không gọi ta vào hầu hạ đâu. Nàng còn sợ ta sẽ
lén hạ cổ với nàng, chỉ mong sao không phải nhìn thấy ta nữa.
Quỳnh Hoa không có trong phòng. Ta
nghĩ, thật kỳ quái, nàng ta đi đâu vậy, vì sao lại không thấy? Ta ở trong phòng
ngây người chưa đến một khắc, chợt nghe thấy có tiếng người nhẹ nhàng đẩy cửa
phòng. Bình thường, người như vậy chỉ có một, chính là Tiểu Phúc Tử…
Tiểu Phúc Tử vừa vào cửa đã hỏi:
“Hôm nay ngươi không gặp phải chuyện gì chứ?”
Ta nghĩ, làm sao hắn biết được ta
gặp phải chuyện gì. Chẳng lẽ chuyện ta lê lết trên đầu tường đã bị truyền khắp
đại giang nam bắc, nhanh đến như vậy sao? Nếu đúng vậy thì cũng thật là quá
nhanh đi!
Ta liếc mắt nhìn hắn đánh giá. Mặt mày hắn đều là rất mệt mỏi. Ta giật nảy
mình, hỏi hắn: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn nhíu mày nói: “Kể ra cũng thật kỳ quái. Hôm nay ta đã sớm muốn đến chỗ
ngươi thăm hỏi một chút. Nhưng trên đường đi lại vô duyên vô cớ bị người ta
chặn lại, đánh một hồi. Đám người đó dùng xa luân chiến*, vừa không tổn thương
đến ta nhưng cũng không chịu cho ta đi. Cho đến vừa nãy, đám người kia lại
không hiểu sao tự động bỏ chạy. Ta liền nghĩ ngay đến ngươi, bên này chắc hẳn
đã có chuyện gì rồi…”
(*Xa luân chiến: nhiều người thay
nhau đấu với một kẻ địch)
Lòng ta nhảy bùm bùm, một dự cảm xấu
bỗng nhiên dâng lên. Là chuyện gì vậy, cả hai chúng ta đều bị người ta dùng kế
cuốn lấy?
Chúng ta chỉ là những nhân vật nho
nhỏ, vì cái gì mà Lâm Thụy lại dùng đại bút tích* như vậy đến cuốn lấy chúng
ta? (*Đại bút tích: là để đối ứng với thủ pháp)
Bây giờ ta có thể khẳng định. Lúc
cùng với Lâm Thụy khẩu chiến, ta nghĩ mình đã dành được toàn thắng. Nhưng trên
thực tế, ta đã bị hắn đùa bỡn như đối với một đứa con nít. Hắn vì kéo dài thời
gian mới đến cùng ta đấu võ mồm một hồi, khiến ta không chút đề phòng, cùng hắn
tranh đấu đến phút cuối.
Vậy có khác nào giả heo ăn thịt hổ
(giống câu: sói đội lốt cừu).
Ta nghĩ, thủ pháp này của hắn sao
lại quen thuộc như vậy. Quen thuộc đến nỗi phảng phất giống một người nào đó.
Quỳnh Hoa, đúng rồi, thủ pháp của
hắn cũng thật giống Quỳnh Hoa, có thể so với Quỳnh Hoa còn cao minh hơn rất
nhiều…
Tiểu Phúc Tử nhìn ta lo lắng. Hắn
không biết vì sao ta lại trầm mặc không nói, lại còn nghiến răng nghiến lợi…
Ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện
bèn hỏi hắn: “Ngươi có đi xem qua Tư Đồ chưa?”
Tiểu Phúc Tử đột nhiên cả kinh,
không kịp nghĩ ngợi nói năng đã vội chạy ra ngoài. Ta lo lắng ở trong phòng đi
tới đi lui, sợ nghe được tin tức Tư Đồ đã hóa thành đống máu tươi đầu giường.
Không biết thời gian đã trôi qua bao
lâu Tiểu Phúc Tử mới trở về. Ta vừa thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng liền phát
lạnh, hỏi hắn: “Như thế nào rồi?”
Tiểu Phúc Tử vẻ mặt cầu xin: “Không
thấy nương nương. Trong phòng còn tráo một người khác vào. Người này cũng rất
giống Tư Đồ nương nương. Nếu không phải nàng ta quá mức an tĩnh, ta cũng không
thể phát hiện ra được!”
Ta biết. Mỗi lần Tư Đồ gặp Tiểu Phúc
Tử, bởi vì tấm lòng yêu võ công tha thiết, Tư Đồ sẽ luôn luôn đánh lén hắn. Bây
giờ, nàng lại không động thủ. Tiểu Phúc Tử đương nhiên cảm thất kỳ lạ, vì thế
nên mới phát hiện ra chỗ không đúng.
Ta ngã ngồi tại giường. Tại sao có
thể như vậy được. Nếu không thấy Tư Đồ, ta ở trong này ngốc nghếch, còn có ý
nghĩa gì nữa? Giải oan cho tướng quân, tìm ra chân tướng cái chết của phụ thân,
còn cần thiết sao? Ngay cả người sống, ta còn không bảo vệ được, còn quản
chuyện người chết làm gì đây. Bây giờ chẳng phải là ta đang lẫn lộn đầu đuôi
rồi sao? Vốn tưởng rằng Tư Đồ ở lãnh cung, nơi đó có thể cho là nơi an toàn
nhất rồi. Nhà nàng đã mất, chỗ dựa vững chắc là đại tướng quân cũng đã chết.
Nàng đối với người ta còn gây ra được uy hiếp nào đâu, cũng sẽ không có ai lại
nghĩ trăm phương ngàn kế đi hại nàng. Người trong cung chẳng phải đều cho rằng
nàng chẳng qua chỉ là một phi tử đã bị phế bỏ, ở trong lãnh cung chờ chết thôi
sao. Lại vì cái gì, rốt cuộc, nàng vẫn bị hãm hại, vẫn bị người ta âm thầm dùng
kế đánh tráo để bắt đi?