Ads
Về đến phòng mình, ta cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, nghĩ rằng.
Mật thám quả là một công tác vất vả, cũng không biết mọi lần Tiểu Phúc Tử chịu
đựng như thế nào. Trong hoa viên đó, tiếng muỗi kêu cứ ong ong khiến người ta
không sao chịu nổi. Bây giờ ta mới hiểu, lúc ta nói muốn thử lao thân lao lực
một chút, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ nghe xong, vì sao hai người lại trao đổi với
nhau ánh mắt đó, cứ như đang xem hài kịch vậy…
Tuy rằng ta trở về phòng với xương sống thắt lưng đau buốt, nhưng qua ngày
hôm sau vẫn dậy rất sớm. Không biết vì sao, sau khi trở về, ta cuối cùng cũng
có cảm giác thấy được chút manh mối. Nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là ở chỗ
nào. Mỗi khi có loại cảm giác này, liền cho thấy có những thứ được che giấu rất
kỹ đang dần dần nổi lên mặt nước. Ta nghĩ, có lẽ, trực giác của ta có thể trợ
giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn không
thể nào nghĩ ra được. Ta bây giờ giống như một con ngốc đứng trước tấm bia đá.
Bản thân thì cảm thấy đúng rồi, chính là như vậy rồi, nhưng đầu óc lại trống
rỗng.
Lúc Tần Thập Nhất bê nguyên khuôn mặt tuấn tú to tướng đến trước mặt ta, ta
mới từ trong mờ mịt giật mình tỉnh lại. Không còn cái vẻ của đêm khuya ngày hôm
qua khi ở cùng Tần Hàng Bách, hôm nay hắn vẫn như ngày thường đi đến trước tấm
bia đá kia. Hắn yên nhiên cười, để lộ ra hai đồng điếu bên miệng, làm cho người
ta nhìn vào cảm thấy thật là tuyệt đại tao nhã, hấp dẫn lòng người. Hắn hỏi:
“Chân tiên sinh, ngài có điều gì khó nghĩ hay sao vậy?”
Tuy hắn đã biết ta là nữ, nhưng vẫn xưng hô như trước, gọi ta là Chân tiên
sinh, hình như đã thành thói quen rồi. Gương mặt hắn cách ta rất gần. Tuy rằng
trên khuôn mặt trắng ngọc không tỳ vết, nhưng ở khoảng cách gần lại để ta nhìn
thấy được khóe mắt hắn hơi hơi có nếp nhăn, rất không rõ ràng. Ta không khỏi tò
mò, hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?
Ngay từ đầu, ta cứ nghĩ hắn chỉ lớn hơn ta hai ba tuổi, bộ dáng chừng mười
tám, mười chín tuổi mà thôi. Bây giờ, ta cũng không dám khẳng định…
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện hắn vẫn giống như ngày thường: Quần
áo cực kỳ sạch sẽ, không nhiễm một vết bụi bặm nào. Mái tóc thật dài búi lại
sau đầu, đen bóng trơn láng, nếu ở hiện đại có thể đi làm người mẫu quảng cáo
dầu gội được đấy. Thật sự là một đại soái ca siêu cấp, lực sát thương đối với
thiếu nữ, thật sự có thể so với Chu Kiệt Luân.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, lấy ngón tay quơ qươ trước mặt ta, nói: “Chân tiên
sinh, ngươi có khỏe không?”
Ta tỉnh ngộ, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn đến một phụ kiện rất đặc biệt gắn
trên đầu hắn. Bình thường có thể là bị tóc che phủ nên không thấy rõ lắm. Bây
giờ hắn nghiêng đầu, ta thấy rõ rành mạch, không khỏi hỏi hắn: “Viên hạt châu
trên đầu ngươi kia, là trân châu đúng không? Sao bình thường không thấy ngươi
đeo?”
Tần Thập Nhất nhìn ra chung quanh một chút, cúi đầu sửa sang lại mái tóc
dài, một lần nữa che lấp viên hạt châu kia. Xong xuôi mới miễn cưỡng cười cười,
nói: “Đâu có, đâu có, chỉ là một viên hạt châu giả thôi. Bạn cũ tặng. Chân tiên
sinh đừng bận tâm…”
Ta ‘Ồ’ một tiếng, không hỏi hắn nữa. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình
mà, không phải sao?
Ta nhìn trái xem phải, cứ có cảm giác Tần Thập Nhất hôm nay hình như có tâm
sự, không tập trung tinh thần gì cả. Giống như hắn chính là một người đang yêu
cuồng nhiệt say đắm, nhưng người hắn yêu lại không hề thích hắn vậy…
Rõ ràng phần sao chép của hắn có đến n chỗ sai…
Đôi mắt phượng của Tần Thập Nhất, sóng mắt lòe lòe liếc mắt nhìn ta một
cái, trong ánh mắt còn ướt át lúng liếng. Nói thật, ánh mắt của hắn đẹp quá mức
quá thể… liếc ta một cái, toàn thân ta đều…cảm giác không có cách gì tả được…
ta cũng là một nữ nhân, đúng không? Cũng không thể nào ngăn nổi mị lực của trai
đẹp, đúng không?
Tần Thập Nhất thì thào sau một lúc lâu, lại do dự thật nhiều trong chốc
lát, rồi hỏi ta: “Ngươi thật sự rất thích ăn bánh tơ vàng ngũ sắc đúng không?”
Ta đương nhiên gật gật đầu, nói: “Bánh tơ vàng ngũ sắc nhà các ngươi làm
thật sự ăn rất ngon. Không biết nói sao nữa. Tất cả hương vị, toàn bộ đều hoàn
toàn hòa tan vào bên trong, hòa trộn vào nhau tạo thành một mùi vị khiến cho
người ta không thể nói nên lời. Sao vậy, chú ngươi đồng ý để ngươi nói cho ta
biết cách làm món điểm tâm này à?”
Ta tràn ngập hy vọng hỏi hắn, đương nhiên nghĩ rằng hắn sẽ gật đầu đồng ý.
Ai ngờ, hắn lại lắc lắc đầu, hơi mất tập trung, sợ sệt nói: “Thật ra món điểm
tâm này ăn ngon như vậy nhưng một năm ta chỉ làm chưa được vài lần…”
Ta cười nói: “Có phải nó đặc biệt khó làm, cho nên ngươi mới không chịu
làm?”
Tần Thập Nhất nói: “Cũng không phải thế. Đó là bởi vì chất liệu trong đó
cực kỳ …” Nói tới đây, hắn làm như bị mất giọng vậy, vội ngẩng đầu, nói: “Chú
ta không cho ta nói lung tung…”
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hắn, làm như thanh thiếu niên bị cha mẹ phát
hiện đang làm chuyện xấu vậy, thành ra lại rất giống một thiếu niên mười tám,
mười chín tuổi. Ta nghĩ, người này đúng thật là thay đổi thất thường.
Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử tuy nói rằng công lực tiêu tán nhưng quyền cước vẫn
còn. Bọn họ đang ở bên cạnh ta, ngươi một quyền ta một cước, đánh thử những
chiêu thức yếu đuối vô lực của bọn họ. Nhưng vừa nghe thấy Tần Thập Nhất nhắc
đến bánh tơ vàng ngũ sắc, hai người lập tức chạy nhào lại, liên tục hỏi: “Thế
nào, ngươi lại làm nữa à, ở đâu…”
Tiểu Phúc Tử càng kỳ quái hơn, khi không lại hỏi thế này: “Có phải ngươi
lén mang cho tiểu thư ăn, không chừa lại cho chúng ta một chút?”
Tư Đồ ở một bên liên tục gật đầu, nói: “Tuệ Như, ngươi cũng không thể lén
ăn mảnh một mình như vậy được…”
Tần Thập Nhất vội giải thích: “Không thể nào, không thể nào…”
Ta thở dài nói: “Ta còn đang thương lượng, muốn hắn làm một chút đây nè,
lại bị các ngươi nhiễu loạn, ây da…”
Tiểu Phúc Tử dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta. Tư Đồ dùng ánh mắt ‘Ăn hay
không, trong lòng ngươi biết rõ nhất’ nhìn ta…
Xem ra, hai người cũng không tin tưởng vào
lời nói cảu ta lắm. Ta tự giác, ta cũng đâu có lừa bọn họ nhiều lắm đâu,
đúng không? Cũng chỉ có một hai lần thôi mà. Hai người họ vì sao lại giống mấy
người mới bị rắn cắn một lần đã mười năm sợ cỏ như vậy nhỉ?
Ta nhìn bầu trời. Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời sáng lạn. Ta nghĩ, vì
sao không có tuyết rơi nhỉ, đến đây, chứng minh là ta oan khuất đi?
Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử thấy hỏi cũng không hỏi ra được cái gì, có nói thì
cũng không nhìn thấy được bóng dáng điểm tâm đâu cả. Hai người đành phải ủ rũ
đi ra chỗ khác. Tự đi luyện tập mấy chiêu thức mềm oặt vô lực cả bọn họ. Ta
nghĩ, ta cũng không hiểu nổi. Bọn họ sao lại nghiện võ đến mức ấy, không hề có
nội lực bảo hộ mà còn đánh cho tay chân đau nhức như vậy. Tư Đồ ngày nào trở về
phòng cũng đều phải nhờ ta bôi thuốc cho nàng. Đã vậy, còn cứ ngày nào cũng
không biết mệt mỏi, chiến đấu không ngừng với Tiểu Phúc Tử làm gì?