Ads
Tề Thụy Lâm miễn cưỡng đứng dậy, hành đại lễ với Bá Văn Đế rồi
nói: “Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của phụ vương…”
Bá Văn Đế hài lòng gật gật đầu, nói: “Hoàng nhi, may mà có
con, trẫm mới không bị tiện nhân kia gây thương tích. Trong ba hoàng nhi, con
là đứa hiếu thuận nhất. Không giống như hai đứa kia, một kẻ thì khoanh tay đứng
nhìn, một đứa không ngờ còn dám giúp cho tiện nhân kia…”
Ông nghiến chặt răng nói: “Trẫm sẽ không bỏ qua cho bọn họ…”
Bình Vương đã bị áp giải vào đại lao. Ta không khỏi nghĩ. Chẳng
lẽ, ngay cả Tuyên Vương, ông cũng không buông tha? Tuy Tuyên Vương không cứu
giá (cứu vua), nhưng cũng không hề tham dự vào chuyện này. Ông làm như vậy, chẳng
phải đã quá mức phân biệt hay sao? Tuyên Vương, chính là con ruột của ông mà!
Tề Thụy Lâm nghe xong, khuyên nhủ: “Phụ hoàng, mặc dù đại ca
tham dự vào chuyện này, trừng phạt rất đúng tội nhưng nhị ca thì không. Nhị ca
hiển nhiên không hề biết chuyện xảy ra hôm nay. Phụ hoàng cũng không thông báo
cho nhị ca biết, nên cũng không thể trách nhị ca không tương trợ. Dù sao, trận
binh biến này là do Mẫu hậu tạo phát, nhị ca không tham dự vào đã chứng tỏ lòng
trung thành lớn nhất đối với phụ hoàng rồi…”
Ánh mắt Bá Văn Đế âm u bất định, rốt cuộc cũng cười, nói: “Nể
mặt hoàng nhi, trẫm tạm tha cho hắn. Cũng may, trẫm còn có hoàng nhi trợ giúp
trẫm…” Nói xong, ông vỗ về mu bàn tay Tề Thụy Vương, thở dài: “Trẫm có con rồi,
không cần đến hai tên nghịch tử kia nữa!”
Tề Thụy Lâm nói: “Phụ hoàng…?”
Bá Văn Đế cười nói: “Hoàng nhi yên tâm, trẫm sẽ không giáng
tội Tuyên Vương. Nhưng Bình Vương thật sự có tội, làm thế nào cũng không thể trốn
thoát…”
Trong mắt ông không hề có vẻ gì là bất nhẫn hay đau lòng, chỉ
toàn là ý cười tàn nhẫn. Ta nghĩ, có phải tất cả quân vương đều như thế hay
không? Một khi có kẻ dám phản bội, mặc kệ là ai, cho dù là người thân tín nhất
cũng vậy, đều tránh không được ngọn dao mổ chém xuống đầu bọn họ?
Trong đại lao Tông Nhân Phủ, Mẫu Vân Cơ đầu tóc rối tung, mặc
bộ quần áo tù màu trắng, lẳng lặng đứng trong đại lao. Cũng giống như tất cả
nhà tù khác, nơi này cũng không có gì có thể ưu đãi bà. Chỉ trong một đệm, toàn
bộ người có thân thích với Mẫu gia đều bị áp giải vào đại lao Tông Nhân Phủ.
Tông Nhân Phủ quạnh quẽ, hàng ngày hiếm người bị bắt nhốt vào, hiện giờ lại kín
người hết chỗ. Sự ưu đãi uy nhất dành cho bà chính là, bà ở một mình trong một
gian nhà tù, hơn nữa còn là một gian độc lập. Gian nhà tù này nằm ở một góc của
đại lao Tông Nhân Phủ, quạnh quẽ, yên tĩnh, không người quấy rầy. Bà đứng giữa
phòng, không khỏi nghĩ. Các thân hữu (người thân, bạn bè nói chung) trước kia
luôn xem bà là chỗ dựa vững chắc nhất của Mẫu gia, hiện giờ, có phải đều đang
nhìn bà với ánh mắt đều tràn ngập oán hận hay không?
Bà không khỏi hơi hơi cười khổ, nghĩ rằng. Mẫu gia có thể
thoát khỏi kiếp nạn này được không?
Ngoài cửa nhà tù truyền đến tiếng âm thanh mở khóa. Một thân
hoàng bào lấp lánh xuất hiện ở cửa lao. Bà biết, nên tới rốt cuộc cũng đã tới,
hắn đúng là vẫn còn muốn đến nhìn mình một cái…
Bà không hành lễ với ông, cũng không hề biểu hiện chút cảm
xúc nào, chỉ hơi cười cười, hỏi: “Hoàng thượng, ngươi quả thật vẫn còn đến đây,
đến xem bại tướng dưới tay ngươi?”
Bá Văn Đế đơn độc đi vào gian nhà tù, nhìn người bên trong
nhà tù, cho dù trên người không còn được mặc cung phục hoa lệ, nhưng vẫn luôn
có dáng vẻ cao quý hào phóng của bậc quốc mẫu, nói: “Thật hiếm có, ngươi còn gọi
ta một tiếng hoàng thượng ư? Trong lòng ngươi, chẳng phải đã không còn xem ta
là hoàng thượng từ lâu rồi đó sao?”
Mẫu Vân Cơ cười khổ: “Ta không xem ngươi là hoàng thượng thì
có ích gì chứ? Chỉ cần mọi người đều xem ngươi là hoàng thượng là được rồi…”
Bá Văn Đế ha ha cười: “Lúc ngươi nhìn thấy con trai của
ngươi dùng thân chắn cho ta một đao, có phải ngươi rất đau lòng, tựa như bị xé
thành hai mảnh hay không?”
Mẫu Vân Cơ nói: “Quả thật ta không bằng ngươi, không ngờ lại
dám an bài người ám sát chính mình. Nếu như hoàng nhi không cứu ngươi, vậy chẳng
lẽ ngươi thật sự để hắn ám sát?”
Bá Văn Đế cười lạnh: “Trên người trẫm có mặc áo giáp tơ
vàng. Hắn làm sao có thể đâm được ta? Ta lại muốn nhìn, vị hoàng nhi đứng gần
ta nhất này, có đến cứu ta hay không…”
Mẫu Vân Cơ thở dài: “Hắn đúng là đã cứu ngươi. Nếu như không
phải vì có vị tiền bối kia, vậy thì ngươi đã có thể đắc thủ, nhất tiễu song
điêu, vừa diệt trừ ta, lại vừa diệt trừ được hắn?”
Bá Văn Đế nở nụ cười: “Không cần gấp. Mẫu gia đã sụp, sau
này, trẫm có thiếu gì thời gian, dần dần xử lý vị hoàng nhi này của ta. Ngươi
cho rằng, ngươi còn có thể bảo vệ được hắn hay sao?”
Mẫu Vân Cơ mặt trắng bạch như tuyết. Bà nói: “Một bước sai,
thua cả ván bài. Vốn tưởng rằng lúc này đây có thể loại trừ được ngươi, không
thể tưởng được, lại khiến cho toàn bộ người Mẫu gia và tam họ ngũ vọng bị kéo
vào vòng lốc xoáy này…”
Bá Văn Đế lạnh nhạt nói: “Vì sao ngươi lại muốn diệt trừ trẫm,
trẫm làm hoàng thượng không tốt hay sao? Trong lúc trẫm cầm quyền, bốn biển
thái bình, khuếch cương đất đai, dân chúng an cư lạc nghiệp. Vì sao ngươi lại
muốn diệt trừ ta?”
Mẫu Vân Cơ cười lạnh: “Bốn biển thái bình, khuếch cương đất
đai, vì sao đại tướng có công lao mỗi năm một giảm, không phải bị chết ở chiến
trường Tây Sở thì cũng bị ám sát tại nhà? Còn không phải vì mang phải tội danh
có lẽ có có lẽ không mà bị ngươi xử tử hay sao? Đến cuối cùng, còn lại, chẳng
qua chỉ là những hạng người cúi đầu áp tai trước ngươi mà thôi? Trong hậu cung,
mỗi ngày, những nữ tử vì ngươi mà chết, có bao nhiêu ngươi? Nếu không có người
của tam họ ngũ vọng chống đỡ thiên hạ của Đại Tề, Đại Tề đã sớm bị ngươi biến
thành nước không ra nước rồi!”
Bá Văn Đế cười một tiếng dài: “Cho nên, trẫm thiết trí bố cục
như vậy, trước giết chết năm tên quan viên triều đình, khiến ngươi cho rằng trẫm
sẽ xuống tay với ngươi, bức ngươi phải chó cùng rứt dậu* (ví tình thế bị đẩy đến
bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy). Đồng thời, cùng liên thủ với
hoàng nhi ngoan của ta, chứng thực tội danh hành thích hoàng thượng. Cuối cùng,
một trận quét sạch Mẫu gia…”
Sắc mặt Mẫu Vân Cơ xám trắng: “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi
không thể buông tha cho thái tử?”
Bá Văn Đế nói: “Vì cái gì ta phải buông tha cho hắn? Hắn là
con của ngươi, chứ có phải là con ta đâu…”
Mẫu Vân Cơ nói: “Thì ta, ngươi đã sớm biết!”
Bá Văn Đế nói: “Mười mấy năm trước, trẫm đã biết rồi. Đừng
tưởng rằng ngươi làm không chút sơ hở, đem tiểu tư kia vào lãnh cung trao đổi với
con trai của phế phi kia thì trẫm không hay biết gì. Những gì trẫm biết được
cũng không ít hơn ngươi đâu. Hiện giờ, hoàng nhi của ngươi đối với mẫu thân của
hắn, khẳng định là vô cùng oán hận. Một mẫu thân hồng hạnh xuất tường, chi bằng
không cần…”
Mẫu Vân Cơ kinh hỏi: “Vì sao hắn lại cho rằng ta hồng hạnh
xuất tường? Không thể nào, ngươi lại giở trò gì rồi?”
Bá Văn Đế nhàn nhạt nói: “Ta có giở trò gì đâu, chẳng qua, một
thủ hạ của ta trông thấy quá trình ngươi tráo con, trong cảm nhận của nàng,
ngươi là hồng hạnh xuất tường. Cho nên đã kể lại như vậy cho thái tử phi nghe. Những lời nói của
một kẻ bị khống chế thần chí, bọn họ luôn đặc biệt tin tưởng. Mẫu thân như
ngươi, tuy là mẫu thân của hắn, nhưng lại là một mẫu thân phẩm đức bại hoại. Hắn
nhất định rất thống khổ? Cho nên, cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn giúp phụ vương của
hắn…”