Ads
Không ngờ Tư Đồ cũng có thể dạy người khác được. Nhớ lúc trước, cha ta vì
dạy nàng mà thức trắng mấy đêm, khiến ta cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ của
người làm thầy, đặc biệt là làm thầy của một học sinh chỉ thích khoa tay múa
chân như Tư Đồ.
Ta rất đồng tình với biểu hiện của phụ thân, cộng thêm hứng phấn chờ mong.
Ngày nào đến trường cũng đều chờ xem phụ thân cùng Tư Đồ giằng co. Một người
thì miệng lưỡi lưu loát, thật sự có thể đem tượng gỗ vô tri vô giác nói thành
phượng hoàng. Một người thì ngây ra như phỗng, nửa ngày vẫn không đáp nổi một
câu, có đáp thì cũng chỉ là những nhận thức vô nghĩa.
Ta nhớ rõ nhất là lần đó,
lúc học một câu thơ: ‘Ngọc bát băng hàn tiết lộ hoa, Phấn dung hương tuyết thấu
lụa mỏng, Muộn trang diện thịnh (thắng) hoa sen’. Đấy vốn là câu thơ hình dung
nữ tử da thịt trắng noãn thơm tho. Phụ thân ta nước miếng tung bay, tâm tình
rạng rỡ giải thích cả nửa ngày, chỉ thiếu tư thái chảy nước miếng nữa thôi. Vậy
mà Tư Đồ lại hỏi ông: “Tiên sinh, ‘ngọc bát thịnh hoa sen’ có ăn được không?”
khiến cha ta tức giận chết khiếp. Hóa ra, Tư Đồ đáng yêu của chúng ta nghe giải
thích nửa ngày chỉ nghe được phía trước vài chữ, nắm được phía sau thêm vài
chữ, cuối cùng kết hợp lại mà thành. Ngẫm lại, bây giờ Tư Đồ cũng đi làm thầy
của người ta, mặc dù không phải dạy thơ phú, nhưng dù sao vẫn rất có tiến bộ…
Trong lúc ta còn đang miên man suy nghĩ, Tư Đồ đã tiện tay đeo một cái hoa
tai lên vành tai ta, một cái khác thì tự đeo lên tai mình, rồi nói: “Tiểu Phúc
Tử ở bên ngoài tiếp ứng, có động tĩnh gì hắn sẽ báo cho chúng ta biết ngay.”
Ta gật gật đầu với nàng, cùng nàng tiếp cận gian phòng kia, cố nghe ngóng
động tĩnh bên trong. Lặng yên không có một tiếng động, ta lo nghĩ, nhớ lại một
chút tình cảnh trước kia khi ta tới phòng này. Trong phòng có bày một bàn thờ
Bát tiên, một chiếc ghế dựa, cũng không có chỗ nào khác khả nghi. Nếu như nói
có cái gì bí mật, thì khả năng duy nhất chính là đằng sau tấm màn trướng che
chắn bàn Bát tiên kia. Ta cảm thấy cực kì hối hận. Giờ tuổi đã lớn, thành ra
thiếu đi rất nhiều tinh thần ham học hỏi theo kiểu ‘gặp động liền chui, gặp màn
liền vén’ như lúc trước. Lúc ấy đã không vén màn lên nhìn thử, bằng không đã
sớm phát hiện ra điều không ổn.
Ta quay sang Tư Đồ ra hiệu, một người nâng cửa, một người chậm rãi đẩy cửa
phòng ra. Trời đêm yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không phát ra. Kết hợp ăn ý
như vậy là nhờ kinh nghiệm ta cùng Tư Đồ nhiều lần lén trốn ra khỏi phủ mà
luyện được rất thành thục…
Hai người chúng ta lén đột nhập gian phòng kia, đứng trước trướng màn che
bàn Bát tiên. Tư Đồ ra hiệu bảo ta xem thử. Ta thấy phía dưới màn che loáng
thoáng lộ ra ánh sáng …
Ta cùng Tư Đồ theo cửa ngầm bên dưới bàn Bát tiên đi xuống. Vốn tưởng rằng
đây là một gian mật thất, nhưng sau khi vén màn lên, tình cảnh trước mắt vẫn
khiến ta chấn động. Bởi vì, nơi này không phải một gian mật thất. Xích sắt khóa
thiết. Tiếng nước róc rách. Dưới này, không ngờ lại là một thủy lao…
Nước ngập ngang thắt lưng. Phía trên cây cột chính giữa gian thủy lao có
trói một người. Tóc dài xám trắng xõa xuống, che phủ hơn phân nửa gương mặt.
Hơn nữa ngọn đèn trong lao u ám, ta không nhìn rõ được người này rốt cuộc là
ai…
Phủ gia quý tộc thông thường có những bí mật không muốn cho ai biết, lén
lập ra một nhà tù như thế chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, huống chi là Tuyên
Vương phủ?
Tần Hàng Bách hỏi: “Tào lão nhân, xem ra ngươi vẫn không chịu nói hết nói
thật. Căn bản là có vài chuyện vẫn không chịu khai ra. Vương gia chúng ta đã
nói, chỉ cần ngươi đem tất cả mọi việc nói ra hết liền cho ngươi bạc, cho ngươi
về quê dưỡng lão, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, thế nào…”
Lão nhân bị trói chặt vào cột kia nghe xong, hơi hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt
vẩn đục nhìn mấy người vừa tới. Tóc dài che đậy gương mặt lộ ra, khiến ta lắp
bắp kinh hãi…
Ta thật không ngờ có thể gặp lại hắn ở trong này. Lại nói, hai huynh đệ Đại
Tề này thật đúng là có suy nghĩ bất phàm, đều có sở thích bắt cóc người trong
hoàng cung Tây Sở. Một người thì bắt cóc nương nương của hoàng cung Tây Sở, một
người còn lợi hại hơn, bắt cóc cả Tào công công, thái giám tổng quản bên người
hoàng đế. Chẳng lẽ sẽ có một ngày, bắt cóc cả hoàng đế Tây Sở luôn? Ta thầm
nghĩ, không tự chủ được nở nụ cười. Đột nhiên tỉnh ra không nên tại thời khắc
này mà cười đùa, nên vội căng thẳng da mặt. Tư Đồ quay sang, liếc nhìn ta một
cái trách cứ.
Ta nhìn kĩ hắn. Quần áo trên người tuy rằng cũ nát, dường như mấy tháng rồi
chưa tắm rửa, nhưng vẫn có thể thấy được chất vải rất tốt. Tất cả đều dùng tơ
lụa Hàng Châu thượng hạng mà chế thành. Hơn nữa, loại tơ lụa cao cấp kia, cũng
chỉ trong hoàng cung mới có, nhưng lại bị phá loạn đến mức này. Ta nghĩ, chẳng
lẽ họ đã bắt giải Tào công công đến đây mấy tháng rồi. Bọn họ rốt cuộc muốn
biết cái gì mà ngay cả Tào công công cũng bắt? Vị Tào công công kia thân ở nơi
cao, là người bên cạnh hoàng đế Tây Sở. Ngẫm lại hồi hắn còn ở hoàng cung Tây
Sở thật khéo léo, lúc ta còn là thượng nghi của Tư Đồ có hiếu kính hắn không ít
bạc. Lại nói tiếp, chúng ta quen biết đã lâu nhưng ta trăm triệu lần cũng không
tưởng tượng nổi, hôm nay lại gặp lại hắn ở bên trong một thủy lao.
Tần Hàng Bách nói: “Tào công công, những gì ngươi nói với tại hạ chẳng qua
chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Ngươi nói, hoàng đế Tây Sở đã phái mật thám đi
điều tra rõ ràng việc Tư Đồ đại tướng quân phản quốc, là bởi vì hắn hiểu rõ:
Hơn mười năm trước, phu nhân của hắn bị hoàng đế Tây Sở của các ngươi, lúc đó
còn là thái tử, đã lén dâng cho hoàng đế Đại Tề để đổi lấy việc hoàng đế Đại Tề
sẽ tăng mạnh việc bố trí quân đội ở biên phòng. Do đó, khiến cho lão hoàng đế
Tây Sở lúc đó phải chuyên chú vào việc canh giữ biên phòng, không còn nhàn hạ
mà để ý đến việc phế bỏ thái tử…”
Tào công công hữu khí vô lực ngẩng đầu lên. Ta từ một nơi bí mật gần đó,
nhìn thấy mà thầm giật mình. Chỉ trong vòng mấy tháng mà hắn thay đổi rất
nhiều. Làn da vốn sáng bóng, trơn láng, trong trắng hồng hào, giờ đã trở nên
nhăn nhúm. Đôi mắt nhỏ với con ngươi luôn lóe sáng tinh quang đã híp lại đến
mức hầu như không còn mở ra được nữa từ khi nào. Hắn nói: “Đúng vậy, chúng ta
đều đã nói xong chuyện này rồi, ngươi còn muốn biết cái gì nữa?”
Tần Hàng Bách cười lạnh “Tư Đồ đại tướng quân bỗng nhiên phản quốc, chẳng
lẽ hoàng đế các người không điều tra chút nào, rốt cuộc là ai nói cho hắn biết
bí mật đó hay sao?”
Tào công công cúi đầu, thì thào nói: “Ta chẳng qua chỉ là thái giám tổng
quản bên cạnh hoàng thượng, có một số việc, làm sao mà ta biết được?”
Tần Hàng Bách nhàn nhạt nói: “Nhưng hoàng đế Tây Sở đã coi ngươi như người
tâm phúc nhất. Nếu như nói ngươi không biết chuyện này thì có ai sẽ tin đây?”
Tào công công ngậm miệng không nói…
Tần Hàng Bách nở nụ cười, hắn nói: “Ta biết, Tào công công mười lăm tuổi
vào cung, trước khi vào cung còn mới cưới được một cô vợ. Người nông thôn ở Tây
Sở thường thành thân rất sớm, chuyện này cũng không phải chỉ là nói chơi. Nhưng
điều khiến ta kì quái chính là, Tào công công vì sao năm đó lại bỏ lại kiều
thê, chịu đựng cung hình để vào cung? Thì ra, Tào công công lúc tuổi còn trẻ,
cũng là một người khí huyết phương cương. Trông thấy con một quan nha đùa giỡn
kiều thê của mình liền giết luôn tên đó rồi chạy trốn chết.
Thật sự trốn không
thoát, lâm vào bước đường cùng mới phải vào hoàng cung Tây Sở. Đương nhiên,
những chuyện đó cũng không là gì cả. Bởi vì trong cung quy của hoàng cung Tây
sở có quy định: Đã vào cung, chịu cung hình, chẳng khác nào tái sinh thành
người khác, không có ai để ý tới quá khứ của ngươi nữa. Nhưng Tào công công lại
có một quá khứ khác thường. Không ngờ thê tử của ngươi sẽ vì ngươi mà sinh ra
một người con trai. Ở ngoài hoàng cung trổ cành tán lá, con lại sinh ra cháu.
A, để ta tính xem, hậu nhân của Tào công công thật đúng là rất nhiều nha, lại
còn có cả mấy người cháu chắt. Một thái giám mà có tới mười bốn vị hậu nhân.
Tào công công, ngài cũng thật may mắn…”
Tào công công đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh âm run run nói: “Ngươi muốn làm
gì…”
Tần Hàng Bách thoáng lo ngại trong nháy mắt rồi nói: “ Không có gì, chẳng
qua, nếu như Tào công công không có một câu trả lời thuyết phục làm vừa lòng
ta, nói không chừng, cả một đại gia tử đang trú thân trong nhà một người bạn
giang hồ kia, tất cả đều sẽ bị người liên lụy…”
Tào công công đang bị trói liền giãy dụa, làm như muốn thoát dây trói mà
ra. Nhưng dây thừng thấm nước lại càng buộc càng chặt, khiến hắn không thể động
đậy. Hắn nói: “Ngươi còn muốn biết cái gì? Đừng động vào người nhà của ta…”
Tần Hàng Bách nói: “Ta đã nói rất rõ ràng rồi mà. Ta chỉ muốn biết, là ai
đã nói cho Tư Đồ đại tướng quân biết việc này?”