Ta đang đoán xem là ai đến, bỗng thấy dưới chân có một con thỏ nhỏ đậu đến, thoắt cái đã chạy biến đi. Con thỏ trắng tinh, giống hệt tấm áo khoác lông thú tuyết điêu* của Tư Đồ…
(*Điêu: Sóc marten có bộ lông rất đẹp)
Nếu Tiểu Phúc Tử bắt được nó, đem lại gần ngắm một chút, không tốt sao?
Vừa nghĩ liền ngẩng đầu nhìn, Tiểu Phúc Tử không biết đã biến đi từ lúc nào rồi. Trong lòng thầm mắng, tên ôn thần này, nói là muốn bảo hộ ta, bản thân thấy động liền chạy mất dạng rồi.
Ta đang lắc đầu thở dài, chợt nghe phía trước có tiếng cung tên bắn đến. Mặt ta bỗng trắng bạch. Ta nhớ ra rồi, hiện tại đang ở sân săn bắn. Đằng kia chỉ có một con thỏ, nhất định là bị người ta lùa đến đây. Ta lại đang trốn ở chỗ này, còn không phải trở thành bia ngắm sống cho người ta sao?
Nhưng ta bây giờ chạy ra ngoài, người ta sẽ hỏi: “Ngươi ở trong này làm gì?”
Ta sẽ nói: “Ta đang tản bộ…”
Người ta khẳng định sẽ hoài nghi nhìn ta: “Nơi này vừa tối vừa rét, ngươi ở đây tản bộ sao?”
Sau đó ngó trái nhìn phải, sẽ trông thấy lều trại của Nhàn Phi nương nương. Lập tức bừng tỉnh ngộ: “Ngươi là người cung nào, dám theo dõi Nhàn Phi nương nương?”
Ta chẳng phải sẽ gặp đại họa rồi sao. Ta tuy là Thượng nghi, nhưng cũng chỉ là một nữ quan bên cạnh Tư Đồ nương nương không được sủng ái mà thôi. Người ta muốn bóp chết ta, chẳng phải dễ như bóp chết một con kiến thôi sao?
Bóng cây lắc lư. Tiểu Phúc Tử chết bằm. Đúng lúc mấu chốt lại không biết đi nơi nào. Lúc nguy hiểm thế này lại không đến cứu ta. Ta vội muốn chạy. Tiếng dây cung bên ngoài lại vang lên, còn có người nói: “Nhất định là ở trong này. Một mũi tên liền bắn chết nó…”
Bắp chân ta bắt đầu giở chứng, có dấu hiệu run rẩy tê liệt. Ta có thể khẳng định, người bên ngoài chắc chắn đã biết có người ở trong này. Bằng không, hắn lớn tiếng như vậy để làm gì, con thỏ kia sẽ nghe thấy hay sao? Con thỏ kia mà biết tiếng người cũng đã sớm chạy mất rồi.
Ta vội kêu lên: “Đừng bắn, đừng bắn, có người…” Giọng nói tự nhiên run rẩy, tựa như lá rụng trong gió.
Ta chậm chạp bước ra ngoài. Sợ đi nhanh sẽ khiến người ta tưởng là mãnh thú, một mũi tên bắn đến, cái mạng nhỏ ta đây cũng sẽ không còn.
Ta vừa đi ra đến nơi, lòng thầm thở ra một hơi. Ít nhất, nhóm người này sẽ không hỏi ta vì cái gì mà chạy đến đây. Cho dù có hỏi, ta cũng có thể đáp trả. Bởi vì, ta đã nhận ra, nhóm người này, dựa vào phục sức có thể thấy rõ không phải là người Tây Sở…
Nếu đã không phải là người Tây Sở thì chính là người Đại Tề rồi. Đại hội săn bắn này được mở để triệu đãi sứ giả Đại Tề mà.
Như vậy, trong đó khẳng định có Nhị hoàng tử Đại Tề thanh danh hiển hách…
Ta nhìn thoáng qua mấy người này. Cứ tưởng sẽ nhìn thấy một vị hoàng tử toàn thân khảm đầy vàng ngọc, bị một đám người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt (đám sao vây quanh mặt trăng) vậy, trên mặt lộ ra vẻ ngạo mạn bất cần…
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mặt, trong lòng thoáng lắp bắp kinh hãi. Một vị thiếu niên trang phục màu xanh đơn giản đứng giữa mọi người. Khuôn mặt anh tuấn, tuấn mỹ như quan ngọc, dáng người tuấn tú như tùng, khí khái sát phạtthiên chuy bách luyện (rèn luyện qua trăm trận).
Hắn mặc phục sức của Hoàng tử Đại Tề, tuy chỉ là trang phục săn bắn bình thường nhưng là hoàng kim giáp, bên trong mặc cẩm y cũng vàng óng ánh. Toàn thân toát lên thần thái lanh lẹ, càng lộ rõ khí phách uy phong. Ta lập tức tưởng tượng đến những hành vi ngày thường của hắn. Tuy chỉ là lời đồn đãi nhưng không có huyệt làm sao có gió (tương tự câu không có lửa làm sao có khói). Gió lạnh thổi qua, không tự chủ được bỗng rùng mình một cái…
Đứng bên trái hắn là một thanh niên anh tuấn cầm đoản cung, khả năng hắn chính là người uy hiếp muốn bắn thỏ. Gương mặt hắn ngăm đen, người như ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng. Đứng bên phải là một thanh niên gầy yếu có chút biến dị, tướng mạo bình thường, đôi mắt chim ưng sáng láng hữu thần nhưng ánh mắt bừng bừng sát khí, môi bạc như tước. Nhìn thôi cũng biết người này là kẻ lòng dạ thâm hiểm độc ác, không may rơi vào tay hắn nhất định không có kết cục tốt. Những người còn lại mặc dù tướng mạo bình thường nhưng dáng người cũng đều khôi ngô, thân như cọc tiêu, đứng phía sau ba người kia, lặng ngắt như tờ.
Ta vội vàng khom người, hướng về phía bọn họ hành lễ, cần bao nhiêu cung kính đều có bấy nhiêu: “Các vị đại nhân, nô tỳ là nữ quan của Tư Đồ nương nương. Tư Đồ nương nương muốn dùng canh vịt hầm tuyết nhĩ, sai nô tỳ đi gọi ngự trù. Nô tỳ vì nóng lòng, va chạm mấy vị đại nhân, mong rằng đại nhân thứ lỗi…”
Ta nhìn qua khóe mắt. Thấy khóe miệng thanh niên cầm cung lộ ra vẻ nghi ngờ. Thanh niên gầy yếu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Mà vị thanh niên đứng giữa kia, chủ tử của bọn họ, lại khoanh tay đứng đó, tĩnh tĩnh nhìn ta, nói: “Kỳ lạ thật, lều trại của ngự trù không phải ở bên kia hay sao? Như vậy không phải là ngươi càng chạy càng xa hay sao?”
Ta trong lòng thầm mắng, cũng không khỏi kinh tâm. Nhóm người này, ngay cả vị trí lều trại của ngự trù Tây Sở cũng điều tra một rõ hai ràng. Có thể thấy được vị Tuyên Vương này tâm tư tinh mịn, suy nghĩ chu toàn, không phải là một nhân vật đơn giản. Thật không giống như tưởng tượng ban đầu của ta sao?
Ta vội biết vâng lời: “Ngài có điều không biết. Quý phi nương nương chúng tôi chỉ thích thức ăn do đầu bếp Trương làm mà thôi, những gì đầu bếp khác làm đều không thích. Không may hôm nay đầu bếp Trương đã bị Nhàn Phi nương nương kêu đi. Nô tỳ đã nghĩ, hay là chờ một chút, thuận đường chặn ông ta lại đưa về, nên vất vả chạy xa như vậy…”
Nói xong, đã thấy một vị lão thái giám từ trong trướng bồng của Nhàn Phi nương nương đi ra, lắc lắc lư lư đi về phía trước.
Ta đã sớm thấy Trương thái giám đi vào lều trại của Nhàn Phi, vừa vặn đem ra làm cớ.
Vị Tuyên Vương kia bỗng nhiên nhìn ta, ánh mắt lộ quang mang như băng tuyết. Hắn phất phất tay, ý bảo cho ta đi. Ta vội hơi hơi cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, rồi đuổi theo lão thái giám. Chỉ cần không đụng đến đao kiếm, ta sẽ không sợ hắn. Ta chính là điển hình của loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không thấy đao kiếm không cúi đầu mà. Còn ánh mắt hắn kia thì có thể làm được gì, ánh mắt có thể giết chết người sao? Từ trước đến giờ chưa nghe nói qua nha. Hơn nữa, ta từ hiện đại xuyên không mà đến, có chuyện gì còn chưa thấy qua đâu. Ở hiện đại, ta còn vỗ bàn đánh nhau với chủ tịch nữa, khiến chủ tịch tức giận đến nỗi thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Ánh mắt hắn kia thì có là cái thá gì. Nhưng ta cũng không dại mà biểu lộ ra ta không sợ hắn, không phải, ta mặc dù không sợ hắn nhưng vẫn rất sợ cung tên…
Tuyên Vương nhìn theo nữ quan nho nhỏ kia chạy theo lão thái giám, thanh niên cầm cung tên đứng bên cạnh hỏi hắn: “Vương gia, có cái gì không đúng sao?”
Tuyên Vương lắc đầu. Hắn cũng không biết vì sao lại tự nhiên chú ý đến nữ quan kia, một nữ quan nho nhỏ của cung đình Tây Sở. Có thể là bởi vì, nữ quan kia từ trong rừng đi ra, mặc dù giọng nói vô cùng run rẩy, chân cũng run rẩy, nhưng ánh mắt lại không chút sợ hãi, khóe miệng còn thoáng cong lên, tựa hồ như đang cười. Tuy hành lễ với hắn nhưng không hề kiêu ngạo không siểm nịnh. Mở miệng nói dối cũng lưu loát như thật. Hắn cố ý dùng ánh mắt lăng lợi nhìn nàng, nàng cũng làm như không thấy, chỉ hơi cúi đầu, tỏ vẻ nhu nhược. Nhưng không hiểu sao hắn cứ có cảm giác như nàng đang cười thầm trong bụng? Hắn biết, hắn có uy thế đến nhường nào. Cho dù là hai vị tâm phúc bên cạnh, võ công thuộc hành cao thủ võ lâm, nhưng dưới ánh nhìn của hắn cũng sẽ nao núng. Càng không cần phải nói đến thê thiếp của hắn, trước mặt hắn luôn cẩn trọng, vẻ mặt bất an. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn đến mà người trước mặt lại bình tĩnh như thế, còn là một nữ nhân…
Hắn nhìn theo, thấy nữ tử kia chạy theo đuổi kịp lão công công kia rồi, cười cười nói nói với nhau. Hắn nhớ đến liền nói với thiếu niên cầm cung: “Tử Dạ, ngươi đi điều tra một chút, xem nữ nhân kia rốt cuộc là ai, vì sao lại đến đây. Còn nữa, bên phía Thiểu Hạo, ngươi cũng đi liên lạc xem, cũng nên lưu lại.”
Tử Dạ lên tiếng, gật đầu, không nói gì thêm. Thanh niên thân hình gầy gò bên cạnh hỏi: “Vương gia, nữ nhân kia có cái gì không đúng sao?”
Tuyên Vương mỉm cười: “Quy Trữ, ngươi không nhận thấy nữ tử này có chút đặc biệt sao?”
Quy Trữ thầm nghĩ: Ngài không phải lại bệnh cũ tái phát đấy chứ. Nhưng nữ tử này so với những nữ tử trước kia thì, quả thật kém rất xa!
Quy Trữ cười cười: “Vương gia, nữ nhân này, quả thật có chút đặc biệt, có muốn nô tài…?”
Tuyên Vương liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không cần, trước cứ điều tra rồi hẵn nói.” Nghĩ ta là người không biết thưởng thức đến thế hay sao? Trông nàng kia, muốn xinh đẹp còn kém quá xa, muốn mỹ lệ cũng kém quá xa, nói thanh tú cũng còn xa một chút…
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Xem ra, lần này đến đây, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã sắp hoàn thành rồi?”
Quy Trữ cười cười, cung kính nói: “Vương gia, đại sự Đại Tề có lẽ sắp thành?”
Tuyên Vương mỉm cười. Bọn họ lần này đến đây, chủ yếu là thám thính tình hình Tây Sở hư thật thế nào. Đối với bọn họ mà nói, tin tức thu được cũng rất tốt. Hoàng đế Tây Sở trầm mê nữ sắc, không biết tiến thủ. Hơn nữa không lấy vương đạo trị quốc, dùng thủ đoạn ám sát loại bỏ công thần, diệt trừ những người bất đồng chính kiến. Tất cả trên dưới Tây Sở đều là thần tử vâng vâng nhạ nhạ. Tư Đồ tướng quân vốn là một trung thần chính trực nhưng đã mất đi phụ tá đắc lực, bị Hoàng thượng bất tri bất giác không nhớ. Lúc này, chẳng phải là thời cơ tấn công tốt nhất đó sao?
Gương mặt gầy yếu của Quy Trữ ửng hồng, ánh mắt phát sáng vô cùng hưng phấn. Hắn biết chủ tử của hắn đang nghĩ gì. Trận chiến này, sắp bắt đầu rồi. Sỉ nhục trong trận chiến Giang Nam, mắt thấy sẽ rửa được hận. Hắn cũng biết, chủ tử tuy rằng có hơi háo sắc buông thả, nhưng chưa từng lầm lạc trầm mê. Hơn nữa, ngài còn là người tinh thông cầm kỳ thư họa, lên ngựa có thể chinh chiến, xuống ngựa có thể trợ chính. Cho dù ngài có ham mê nữ sắc thì đó cũng chỉ là một phần tính cách vô cùng nhỏ bé không thể tính là ưu hay khuyết điểm. Thời thế bây giờ, ai mà không tam thê tứ thiếp, huống chi đường đường là vương tử Đại Tề. Không có hơn trăm phòng thê thiếp thì chẳng phải xấu hổ với người đời lắm sao. Trên mặt không có râu làm sao được tính là nam nhân đây…