Ta cũng có đủ ngân lượng để bắt đầu xem xét tuyển
người. Cả ngày ở phủ tướng quân quan sát mấy hạ nhân, tìm xem ai có thể
kham nổi đại sự, tiến cung theo chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng nhau
đối địch.
Tuyển được ba mươi người, cơ bản có thể đem các cung
nữ bên người tất cả thay hết. Nhưng có điều thái giám thì lại hơi phiền
toái, không lẽ lại lấy ai đó trong phủ tướng quân đem thiến đi rồi đưa
vào! Ta cũng có một cách, tìm hai đứa trẻ con cùng khổ trên đường ăn
không đủ no, mặc không đủ ấm, thiến mang vào trong cung. Cũng không sai, nói không chừng bọn họ còn đối với ta vô cùng cảm kích nữa. Nhưng mà,
việc như thế lẽ nào ta làm được, nhất định đại tướng quân sẽ biết. Với
người tự xưng thanh cao như đại tướng quân nhà này thì làm sao có thể để chuyện đó xảy ra được. Hắn chính là thanh quan. Thanh quan sao lại có
thể làm ra hành vi tiểu nhân như thế được. Không cần phải nói, trong
lòng ta dĩ nhiên lại lôi thanh quan ra mắng một hồi.
Cũng không có thái giám, việc tái thiết vẫn chưa xong được!
Ta một mặt thầm oán đại tướng quân, một mặt nghĩ.
Người như vậy, nếu như không phải là cha ta giúp hắn, với tính cách
thẳng thắn không biết kết bè kết phái, ở trong cung cũng không có ai
giúp đỡ, chỉ sợ sớm đã bị người ta đạp bay xuống ngựa rồi, còn chỗ nào
cho hắn làm đại tướng quân nữa đâu?
Ta liền cân nhắc có nên hay không phát triển trong
cung tìm ra hai tên. Lại nghĩ, như vậy thì tốc độ quá chậm, hơn nữa cũng không tiện ra tay. Còn không biết tường tận liệu hắn lại cùng ai đó có
bao nhiêu vạn mối ngàn tơ liên hệ nữa?
Mỗi ngày ta lại chạy đến tiệm thuốc thu thập rất
nhiều dược liệu cổ quái kỳ lạ, đem cất giấu trong người để phòng thân.
Việc dùng thuốc hại người, ta luôn luôn không làm nổi, nhưng vào thời
điểm mấu chốt vẫn có thể đem một hai loại ra để phòng thân, đúng không?
Chẳng lẽ nói người ta đã hại tới trên đầu rồi, còn không trả đũa lại hay sao?
Ngày đó, ta vẫn còn đang ở trong cung thở vắn than
dài, phiền não chuyện tìm thái giám. Tư Đồ nương nương nhìn không vừa
mắt, bảo ta ra ngoài dạo chơi một chút. Vì thế ta lại ở trong cung đi
dạo lung tung. Đi tới đi lui lại đi đến Tàng Thư Các. Đến Tàng Thư Các,
còn chưa xem được vài tờ sách liền có một tiểu thái giám ngập ngừng bước đến bên cạnh. Ta thong thả bước đi, hắn cũng thong thả bước theo bên
cạnh. Ta không để ý tới, hắn vẫn ở bên cạnh bước đi thong thả. Ta không
kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một đôi mắt ngập tràn cảm kích.
Ta hỏi hắn: “Tiểu công công, ngươi có việc gì sao?”
Hắn lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu, làm hại ta bị dọa hết hồn. Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Ngài không nhận ra tiểu nhân sao?”
Ta thầm nghĩ, vô duyên, nếu ta biết ngươi ta còn hỏi ngươi làm gì, bộ ăn no rỗi hơi sao?
Ta nói: “Ngươi là?”
Tiểu thái giám nói: “Tiểu nhân là Tiểu Phúc Tử. Ngài đã cứu tiểu nhân, ngài quên rồi sao?”
Ta nhớ ra rồi, hắn không phải là tiểu thái giám đã
được ta bỏ ra một cây trâm cứu về đó sao? Bây giờ vẫn còn xót của đây,
cứ nhớ đến ngươi lại nhớ đến cây trâm của ta.
Ta nói: “Thì ra là ngươi. Ngươi bị điều đến đây làm sao, không ở chỗ Vương mỹ nhân nữa à?”
Tiểu thái giám nói: “Ngài giúp tiểu nhân hai lần,
ngài quên sao. Nói đúng ra là ngài đã giúp người khác nhiều như vậy mà
không nhớ rõ sao?”
Được, xem ta như Quan Thế Âm Bồ Tát sao? Ta không
muốn làm nhất chính là Quan Thế Âm Bồ Tát. Nguyên nhân chủ yếu chính là
không muốn gặp phải chuyện phiền toái, ngươi tưởng chức vị đó dễ làm lắm sao? Sau này có chuyện nhỏ như lông thỏ cũng đều phải ra mặt giúp hắn.
Cho nên, tóm lại là ta không muốn thừa nhận. Nhưng hiện giờ ở trong
cung, không nhận tội binh bán ngựa cũng không được…
Nhìn ánh mắt ngập tràn cảm kích của tiểu thái giám, ta rốt cuộc nhớ ra, còn có một lần ta đã giúp hắn.
Tại phủ tướng quân, có một ngày, bởi vì mới mất phụ
thân, tuy rằng ông không phải là cha ruột của ta nhưng đối với ta quả
thật rất tốt. Ông chết rồi, ta cũng đau lòng. Vì thế ta cải nam trang,
mang theo hai gia đinh đi dạo phố. Hai gia đinh này, một người tên là
Tiểu Nguyên, tên kia tên là Tiểu Bảo. Hợp nhau lại ta gọi là Nguyên Bảo, rất hợp với tâm lý đen tối một khắc cũng không quên kiếm tiền của ta.
Ba người bọn ta đang đi dạo trên đường liền thấy phía trước có một đám người vây quanh. Nhịn không được tò mò, với sự trợ
giúp của Tiểu Nguyên, Tiểu Bảo, ta chen vào liền thấy một gã trung niên
và một bé trai chừng hơn mười tuổi giằng co trên đường. Gã trung niên
kia mặt mày phiền nóng nhìn bé trai trước mặt: “Ta không phải đã cho
ngươi tiền rồi sao? Vì cái gì còn chưa chịu để ta về. Cha ngươi còn có
chuyện quan trọng muốn làm, ngươi về nhà trước đi!”
Trong mắt đứa bé tràn đầy lửa giận, dùng giọng điệu
cực kỳ nhẫn nại nói: “Phụ thân đại nhân, mẫu thân ốm liệt giường đã mấy
tháng nay. Hôm nay đại phu xem qua, chỉ sợ không qua nổi đêm nay. Trên
giường bệnh, mẫu thân chỉ có một hy vọng duy nhất. Đó chính là phụ thân
đại nhân có thể về nhà một chuyến…”
Đứa bé nói mấy chữ ‘phụ thân đại nhân’ với vẻ lạnh
lùng, bất hòa chẳng khác nào gọi một người xa lạ. Gương mặt thanh tú kia lại vô cùng băng tuyết, trong mắt phẫn hận như chứa cuồng phong sóng
dữ.
Gã trung niên vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, lạnh lùng nói: “Mẫu thân ngươi chẳng qua chỉ là hạ đường thê (vợ cũ, vợ cả đã bị phế bỏ) của ta mà thôi. Ta đối với bà ta cũng coi như hết nhân hết nghĩa, mỗi tháng đều cung cấp tiền bạc nuôi dưỡng, bà ta còn yêu sách nhiều thế.”
Ta bất lịch sự thầm than. Một gã đàn ông có thể vô tình đến thế, còn nói được đúng lý hợp tình, cũng có thể gọi là cực kỳ vô sỉ.
Ta thấy gương mặt đứa trẻ ửng đỏ lên, có lẽ hắn đã
tức giận đến cực điểm rồi. Ta thầm than không ổn. Quả nhiên, đứa trẻ lao về phía trước, tay trái nhảy ra một cây đao kể ngay vào cổ cha mình.
Gã trung niên kia thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ
nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Xem ra hắn cũng là một người gan
dạ. Hắn nhìn đứa con trai của mình, cư nhiên nở nụ cười: “Quả nhiên
không hổ là con ta. Hôm nay ta nhìn xem, ngươi có dám khai đao với chính phụ thân của mình hay không đây.”
Tay đứa bé căng thẳng, trên cổ gã trung niên kia hiện lên một vết máu. Chắc là hơi đau, bằng không sắc mặt hắn cũng sẽ không
thay đổi nhanh như vậy.
Ta thấy gã trung niên kia bất động nhưng tay lén phất một cái. Chỉ thấy từ trong đám người bỗng nhiên bay tới một hòn đá nhỏ
đánh ngay vào trên thanh đao kia. Đứa trẻ cầm đao không vững nữa, ngã
xuống đất. Gã trung niên kia tát một cái vào mặt đứa bé, lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng đứa nghiệt tử như ngươi mà dám đến mưu tính ta?”
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến, là
kiểu dáng trong cung. Trong xe truyền đến một giọng nữ tử thanh lệ: “Phò mã gia, còn không mau lên xe?”
Nét mặt gã trung niên liền nhanh chóng lộ ra vẻ lấy
lòng, đi đến xe ngựa. Từ trong xe ngựa vươn ra một cánh tay hơi gầy,
nước da trong sáng đẹp như bạch ngọc …
Theo lời bàn tán khe khẽ của đám người xung quanh, ta đã biết gã trung niên này là ai. Hắn chính là Tiết Trường Quý, phò mã
gia của Tây Sở Trưởng Công chúa, cũng chính là muội muội thân của Hoàng
thượng, Nguyệt Chiêu công chúa. Hắn cũng chính là kim khoa Trạng Nguyên
kỳ thứ mười. Không thể ngờ chính là, nhân phẩm của hắn lại thấp hèn như
vậy. Đúng là hiện bản của trần Thế Mỹ, chẳng qua, còn là một Trần Thế
Mỹ minh mục trương đảm (trắng trợn). Bởi vì, ai cũng biết tên
Trần Thế Mỹ này vì muốn kết hôn với công chúa nên đã bỏ người vợ chính
thức của mình. Kỳ quái chính là, Hoàng thượng cũng không hề trách cứ
hắn, ngược lại còn lập tức cho hai người thành thân.
Từ câu chuyện này ta không khỏi liên tưởng đến, Hoàng thượng xem ra cũng là một kẻ bạc tình bất tín. Chẳng những không phản
đối người ta hưu thê (bỏ vợ), lại còn giơ hai tay tán thành…
Ta thương cảm nhìn đứa bé đang ngã trên đất, mờ mịt
yếu đuối nhìn theo xe ngựa đi xa dần. Phụ thân hắn còn không thèm liếc
mắt nhìn lại hắn đến một cái.
Nhất thời xúc động, ta đem một trăm lượng bạc đưa cho hắn, khuyên nhủ: “Ngươi vẫn nên trở về xem mẫu thân của ngươi thế nào
rồi, mời một đại phu tốt đến khám đi!”
Hắn lau nước mắt trên mặt, nhìn ta, nhưng không nhận
bạc. Ánh mắt lộ vẻ cảm kích, hướng về ta hành lễ thật sâu rồi một mình
bỏ đi.
Ta nhìn theo bước chân lảo đảo của hắn, thầm nghĩ. Hắn có một lão cha như vậy, cũng coi như hư mốc tám đời rồi.
Chuyện này, nháy mắt một cái ta đã quên mất. Đương
nhiên thôi, trên đời này người cực khổ quá nhiều đi, cho dù ta mỗi ngày
đều tốn không ít thời gian thương cảm cũng không thể thương xuân bi thu
cho hết được.
Cả hai lần gặp mặt đều có uẩn khúc, ta cũng không
biết hắn vì sao lại trở thành thái giám. Phụ thân hắn chính là phò mã đó nha, bỏ vợ, nói thế nào cũng sẽ tiếp tế cho vợ trước một chút chứ. Dù
sao vợ trước đổi lại cũng đã sinh cho hắn một đứa con trai mà. Từ sau
ngày bị đánh đó, hắn gầy đi không ít, vẻ mặt toàn là sầu lo. Ta cũng
không hỏi hắn vì sao lại trở thành thái giám, dù sao mỗi người đều có
một bí mật mà đúng không? Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng hắn nhìn ta đầy
cảm kích, vô cùng thành thật, trong lòng ta bỗng nhiên nảy ra một ý. Hay là, đem hắn điều về Tử Trữ cung?
Nói là làm, ta liền đề nghị cùng Tư Đồ quý phi nương
nương. Tư Đồ nương nương không nói hai lời đã đáp ứng. Ai có thể ngờ,
hai người này, về sau lại thành đối thủ một mất một còn đâu?