(Uy cổ: uy: đút thức ăn, cổ: sâu truyền kỳ cực độc → bắt người khác nuốt sâu độc)
Nhàn Phi rốt cuộc cũng lộ vẻ muốn cầu xin, nhìn ca
ca. Ca ca vẻ mặt thống khổ. Hắn nghĩ, nếu như vạch trần thân phận của
nàng, người chết sẽ không phải một mình nàng, mà khả năng là cả Minh
Nguyệt gia cũng sẽ máu chảy thành sông. Bởi vì nữ nhân này, tuy đã bị
thất lạc từ nhỏ, nhưng quả thật chính là muội muội của hắn.
Hắn thở dài nhìn ta. Ta hiểu ý hắn. Ta cũng không thể khiến hắn mất mặt quá mức. Hơn nữa, ta biết hắn cũng khó lòng tố cáo
với Hoàng thượng chuyện muội muội hắn là mật thám Đại Tề. Ta cũng không
trông cậy quá nhiều vào hắn, ta còn có cách của ta. Ta nói: “Ta nói rồi. Ta cũng mặc kệ cái gì mà quốc gia hay không quốc gia, mặc kệ ngươi là
ai, chỉ cần ngươi giúp được ta, ta tuyệt đối sẽ không phá hoại chuyện
tốt của ngươi…”
Minh Nguyệt Hải nói: “Nương nương, nương nương cứ đáp ứng nàng đi…”
Ta sớm đã biết, uy hiếp Minh Nguyệt Hải so với uy
hiếp Nhàn Phi nương nương dễ dàng hơn nhiều, lại dùng Minh Nguyệt Hải uy hiếp Nhàn Phi, Nhàn Phi nhất định sẽ nhượng bộ.
Sắc mặt Nhàn Phi bụi bại, nhìn ta, nói: “Ngươi cho ta một ít thời gian chuẩn bị…”
Ta mỉm cười, nói: “Bây giờ ta đổi ý rồi. Ta đây tâm
địa cũng rất tốt, lại thấy ngươi cũng rất chịu phối hợp. Chỉ cần ngươi
thành thật trả lời ta một vấn đề thì chuyện của Tư Đồ nương nương cũng
sẽ không cần ngươi lo nữa.”
Ngay từ đầu ta cũng không tính để nàng đi cứu Tư Đồ.
Nếu đã tốn nhiều tâm cơ như vậy mà chỉ đổi được nàng đi cứu một người
chưa hề nguy hiểm. Cuộc mua bán này không lời chút nào. Ta sở dĩ nói
muốn nàng đi cứu Tư Đồ chỉ vì muốn nàng buông lòng cảnh giác. Sau đó sẽ
xuất đòn sát thủ, đánh cho tan tác, khiến nàng không còn chỗ dựa, đạt
đến mục tiêu đả kích niềm tin của nàng.
Nàng cúi đầu nói: “Được, ngươi hỏi đi!”
Ta hỏi nàng: “Giả Hải Ninh, rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Nàng thật không ngờ ta lại hỏi vấn đề này. Nàng ngẩng bắn đầu lên nhìn ta: “Ngươi là ai, vì sao hỏi đến ông ta?” Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt ta, rồi nàng chợt ngộ ra.
Nàng thì thào nói: “Chẳng lẽ ngươi là nàng? Không có
khả năng, nàng ta chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà thôi, làm sao
biết được nhiều chuyện như vậy?”
Nàng nhìn thân hình thấp bé gầy gò của ta. Ta biết
suy nghĩ trong lòng nàng. Chỉ có con gái Giả Hải Ninh mới để ý muốn biết chuyện sống chết của Giả Hải Ninh. Mà con gái ông không phải chính là
cung nữ tham tài vô cùng, trời sinh tính lạnh bạc, thay chủ cầu vinh mà
nàng đã thu nhận về, Giả Tuệ Như đó sao? Một thiếu nữ luôn cười tủm tỉm, luôn luôn khiêm tốn như thế, làm sao có khả năng làm được những chuyện
thế này?
Ta thản nhiên, thong thả bước quanh nàng vài bước.
Ánh mắt nàng dõi theo ta không hề chớp mắt một cái. Ta chậm rãi tháo
khăn trùm đầu, nói: “Ngươi đoán không sai. Ta quả thật chính là tiểu
cung nữ kia.”
Trùm cái mũ này trên đầu bấy lâu cũng quá không thoải mái rồi, đã sớm muốn tìm cơ hội tháo xuống từ lâu. Đương nhiên, Tiểu
Phúc Tử không thể tháo xuống. Nghĩ đến đây, ta lại cảm thấy hưng tai nhạc họa (vui trước nỗi đau của người khác)…
Nhàn Phi nương nương nhớ lại gương mặt khiêm tốn kính cẩn của cung nữ họ Giả kia, cùng người đang đứng trước mặt đây, thần
thái làm như đã gồm thâu thiên hạ trong lòng bàn tay, vẻ mặt xem thường
trời đất, quả thật giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
Ta biết, hiện tại trong mắt nàng, ta thật giống một
mụ phù thủy. Hơn nữa còn là mụ phù thủy không có chuyện gì mà không dám
làm. Ta chờ nàng trả lời, cũng biết, đối với nàng đáp án này so với việc cứu Tư Đồ càng quan trọng hơn gấp bội.
Nàng gục đầu xuống, nhắm mắt lại, thề chết không
khai. Thần thái của nàng cũng khiến ta thấy buồn lây. Ta càng nhìn càng
thấy nàng giống Lưu Hồ Lan. Nàng nói: “Ngươi giết ta đi. Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu…”
Ta mê hoặc. Chẳng lẽ đối với nàng, nói ra chuyện này còn quan trọng hơn cả tính mạng hay sao?
Ta liền cười, nói: “Chết có gì là khó. Có đôi khi,
sống trên đời lại còn khó hơn là chết. Ta biết ngươi đã kinh qua rất
nhiều khổ hình. Nhưng có một loại hình, không biết ngươi đã từng phải
nếm qua chưa?”
Nói xong, ta xuất ra hai bình sứ nhỏ. Tiểu Phúc Tử
phối hợp mang đến một tấm ván gỗ, đặt ngay ngắn. Ta đổ vật chứa trong
bình sứra. Là hai con sâu vàng óng ánh, một lớn một nhỏ, thân hình thật
dài, cũng không quá lớn. Kỳ lạ một điều, màu sắc trên mình chúng đúng là màu vàng. Phàm là những con sâu có màu sắc khác thường chắc chắn sẽ có
điểm quái dị. Đây chính là suy nghĩ thông thường của tất cả những người
luyện võ.
Ta nói: “Hai con sâu này là tâm cổ (loại sâu truyền kỳ cực độc, cắn chết người)do chính tay ta nuôi. Ngươi không nói cho ta biết chân tướng cũng được.
Chỉ có điều, nếu như ta để cho con sâu này từ từ đi vào cổ họng ngươi.
Nó sẽ chui vào bụng ngươi, cắn phá da thịt ngươi, chọc thủng kinh mạch
mà tiến lên đầu. Đến lúc đó, ngươi sẽ bất tri bất giác khai rõ chân
tướng sự việc. Cuối cùng kết quả cũng như nhau thôi, chỉ có điều, sâu
này cực độc, không hề có thuốc giải. Tin rằng ngươi nhất định biết…”
Nói xong, ta gọi Tiểu Phúc Tử, nói: “Sao còn chưa ra tay?”
Minh Nguyệt Hải quát to một tiếng: “Không được. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không tổn hại đến nàng.”
Ta cười nói: “Nhưng nàng không đáp ứng điều kiện của
ta. Ta phải làm thế nào đây? Minh Nguyệt đại nhân, ngài nên thông cảm
cho ta một chút…”
Minh Nguyệt Hải quay qua nhìn Nhàn Phi, nói: “Muội
muội, muội nói cho cô ta biết đi!” Hắn còn thật sự muốn bảo vệ người
nhà. Người được gọi là muội muội này, giả sử đã hại chết một người, nếu
như chân tướng bị vạch trần, không chỉ có một mình muội muội chết, mà
tất cả người nhà, kể cả hắn cũng sẽ máu chảy thành sông.
Nhàn Phi lộ vẻ sầu thảm, nàng lắc lắc đầu, nói:
“Không, muội không thể nói cho nàng ta biết được. Muội đã thề rồi, muội
không thể nói…”
Ta xoa xoa mí mắt, làm như rất phiền não, thở dài
nói: “Ôi, nữ nhân như ngươi cũng thật hiếm thấy. Vì giữ gìn cho một
người mà đem vứt bỏ hết tất cả. Hơn nữa, chuyện này, đối với ngươi và tổ chức của ngươi mà nói, cũng không phải là quá trọng yếu, đúng không?”
Ta đảo mắt nhìn lại, thấy Quỳnh Hoa vẫn còn nằm trên đất. Chính cô ta tự điểm huyệt đạo của mình, ngủ say như chết.
Ta mỉm cười, nói: “Nếu ngươi không nói, ta lại phải
nể mặt thị vệ trưởng Minh Nguyệt. Như vậy thủ hạ của ngươi nhất định sẽ
nói. Ta cũng lười, không muốn gây thêm phiền toái. Giải huyệt đạo cho
nàng, mang tâm cổ cho nàng ta nuốt vậy…”
Tiểu phúc Tử tay nâng lên một tấm ván gỗ, trên tấm
ván gỗ là hai con sâu vàng lóng lánh. Đoán chừng trong lòng hắn cũng
không mấy thoải mái, đã sớm muốn buông tấm ván gỗ kia ra rồi. Vừa nghe
ta gọi, thân hình chợt lóe một cái đã nhảy đến bên cạnh Quỳnh Hoa cô
nương, ngón tay vung lên. Quỳnh Hoa cô nương mới vừa mở mắt ra nhìn liền cảm gác có một vật lạnh viu viu bay thẳng vào trong yết hầu. Nàng nhìn
lom lom con kim trùng còn lại trên tấm ván gỗ, sợ đến mức hét to một
tiếng. Tiếng kêu chưa dứt, da mặt nàng dần dần vặn vẹo, tay chân không
tự chủ được run rẩy. Cả người cuộn tròn lại rồi giật thẳng ra. Sắc mặt
vô cùng thống khổ, dường như đang phải trải qua chuyện thống khổ nhất
trên thế gian này vậy.
Điều này làm cho ba người đứng trong chùa chứng kiến
cũng thấy kinh hãi khiếp đảm. Đặc biệt là Nhàn Phi nương nương, sắc mặt
trắng bạch như tờ giấy.
Quỳnh Hoa ngừng run rẩy, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt dại ra, bộ dáng như một đứa trẻ ngây ngốc.
Ta hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên Mạc Lan Hoa”
“Sinh ra ở đâu?”
“Quận Vạn Bộ ở Tề Quốc…”
“Ngươi có phải là mật thám Tề Quốc hay không?”
“Đúng vậy…”
“Như vậy, ngươi có biết Giả Hải Ninh chết như thế nào không?”
“Không biết…”
Ta phiền não gãi gãi đầu, xoay người lại, vẻ mặt có
lỗi nhìn Minh Nguyệt Hải, nói: “Xem ra, cung nữ này phẩm cấp quá thấp
không biết được chân tướng. Vẫn phải làm phiền Nhàn Phi nương nương…”
Ta phất phất tay. Tiểu Phúc Tử chuẩn bị động thủ, cầm tâm cổ tiến lên phía trước vài bước, bức thẳng đến Nhàn Phi nương nương.
Tâm trạng lúc chưa hề có chút kiến thức gì về sự lợi
hại của tâm cổ và tâm trạng lúc đã tận mắt chứng kiến nó, thật sự là
trái ngược hoàn toàn. Nhàn Phi nương nương biết ta sẽ không giết nàng,
mới thề chết không khai. Nhưng sau khi chứng kiến sự lợi hại của tâm cổ
rồi, tâm tình của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nàng biết, có tâm cổ rồi,
cho dù nàng không muốn nói cho ta biết, ta cũng sẽ biết chân tướng mà
thôi. Con người sẽ luôn tìm được cớ bảo vệ cho bản thân. Nhàn Phi nương
nương bây giờ cũng vậy, đang tìm cớ để giải vây cho hành vi của mình.
Cái cớ này, chính là tâm cổ. Hơn nữa, ta biết nàng đang nghĩ rằng. Ta có thế lực của tâm cổ hỗ trợ, nếu không đáp ứng yêu cầu của ta, không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa. Huống chi, ta cũng chỉ điều tra về cái chết của cha ta, Giả Hải Ninh. Chuyện này đối với nàng mà nói, cũng không
phải là chuyện có quan hệ trọng đại gì…
Huống chi, con sâu này, vàng kim lóng lánh, tuy rằng
ai ai cũng đều ưa thích màu sắc hoàng kim, nhưng nó vẫn là một con côn
trùng ghê tởm khiến nữ nhân sợ hãi. Cứ nghĩ đến sẽ có một con sâu từng
tấc từng tấc đi vào yết hầu, cảm giác đó thật sự không hề thoải mái chút nào.
Sắc mặt Nhàn Phi trắng bệch, tức giận đến nỗi toàn
thân phát run. Nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào như vậy. Bắt người ta
nuốt sâu độc, còn mình đứng đó thản nhiên cười cười, làm như người đang
gào khóc thảm thiết dưới chân chẳng qua chỉ là một con rối. Nàng nghĩ,
lòng dạ người này không lẽ bằng sắt đá hay sao? Điều này cũng cho nàng
biết rằng, nếu hôm nay không nói ra chân tướng, ta sẽ không bỏ qua cho
nàng đâu.
Nàng khép chặt mi, thở dài: “Được, ta nói…”
Nàng nói: “Giết chết Giả Hải Ninh, là Tử Dạ tùy tùng thân cận của Tuyên Vương…”
Ta nói: “Nếu nói như vậy, ngươi làm việc cho Tuyên Vương?”
Nàng gật gật đầu, không phát hiện ra hai mắt Quỳnh Hoa lúc nãy đang dại ra như gỗ, giờ đột nhiên phát sáng lấp lánh.
Ta dùng dư quang nơi khóe mắt liếc qua nhìn Quỳnh Hoa một cái, biết nàng đã tỉnh, bèn hỏi Nhàn Phi: “Võ công của cha ta cực
cao. Làm sao ta có thể tin được, một tên Tử Dạ nho nhỏ có thể giết được
ông?”
Ánh mắt Nhàn Phi nương nương lộ vẻ mê mang, nàng mờ
mịt nói: “Ta thu thập được tin tức rồi báo cáo với Tuyên Vương. Trong
trận chiến Giang Nam, tất cả chiến lược chiến thuật đều do phụ thân
ngươi một tay bày dựng. Tuyên Vương liền phái Tử Dạ đến ám sát phụ thân
ngươi, lập tức liền đắc thủ (làm được, thành công). Còn về phần tại sao lại dễ dàng như vậy, ta thật sự không nghĩ đến.”
Ta nghĩ. Ngay cả chuyện trọng yếu nhất nàng cũng nói
cho ta biết, không có lý do gì lại gạt ta ở điểm này. Xem ra, Tuyên
Vương thật ra là kẻ thù giết chết cha ta. Nhưng ta làm sao có thể tìm
Tuyên Vương báo thù đây? Hắn là vương tử của một quốc gia, dưới tay có
vô số tử sĩ, thích khách. Còn ta, cộng thêm Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử, cũng
chỉ có ba người mà thôi. Có lẽ ta đành phải từ bỏ việc báo thù. Dù sao
ta cũng đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ thân. Ở dưới cửu
tuyền, ông cũng có thể yên ngủ rồi. Muốn ta báo thù, ta chỉ là một cô
gái yếu đuối, có khả năng sao? Hơn nữa, ông chẳng qua cũng chỉ là người
cha hờ của ta thôi, tận đáy lòng ta vẫn không xem ông là cha ruột được.
Ân oán tình thù của thế giới này đâu có liên quan gì đến ta. Có lẽ điều
tra rõ chân tướng cũng đã đủ rồi.
………..Vẫn là chuyện hậu trường…………
“Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem, điểm bình chọn của ta, từ màu đen chuyển sang màu đỏ từ khi nào vậy?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Hừ, xem cách hành văn của ngươi kìa, màu đỏ thì có là gì, hóa tím hóa xanh còn được nữa là!”
Ta cảm thán: “Nếu có hai màu đó thì ta cũng rất muốn biến thành, nhưng mà lại không có.”
Ta và Tiểu Phúc Tử cùng kêu lên cầu xin: “Thúy Hoa, lên điểm đi…”