Ads
Vương gia đón nhận trước, gọi một tiếng: “Huyền hoàng thúc…” rồi thi lễ với
lão một cái.
Ta không khỏi nhớ tới vài chục năm trước có một vị tranh đoạt ngôi vị hoàng
đế thất bại nhưng uy danh trên chiến trường lại rất hiển hách, đường người đời
xưng tụng là Chiến Thần Huyền Vương. Vài chục năm trước, ông chính là một nhân
vật quyền thế huân thiên. Nhưng một khi thua trận, lại chỉ có thể ở trong Càn
Khôn Điện thanh vắng lặng mịch, canh giữ một đống đồng nát sắt vụn đao, thương,
kiếm, kích…
Huyền Vương tiến lên nghênh đón, vươn tay làm như muốn nâng Thụy Vương dậy,
ha hả cười nói: “Vị này, chính là thái tử phi của ngươi? Muốn vào Càn Khôn Môn
để học cổ ngữ?”
Lâm Thụy gật gật đầu, nói: “Xin hoàng thúc chỉ giáo thêm…”
Nhìn thấy ý cười trên vẻ mặt lão, giống như trong một nông gia ông nội đang
ôm cháu vậy, hoàn toàn không có chút uy phong khí phách như lúc nãy nữa, ta
nghĩ. Cuộc sống ngăn cách nhiều năm, có phải đã tiêu diệt sạch sẽ phần hùng tâm
tráng chí trong lòng lão rồi? Lão hiện giờ, đúng thật chỉ còn là một ông lão
hòa ái dễ gần mà thôi…
Sauk hi Lâm Thụy giao ta cho lão liền lấy cớ công việc bận rộn quá, nhanh
như chớp quay người bỏ đi. Khiến ta đối với tình cảnh của mình về sau nảy sinh
điềm chẳng lành…
Thụy Vương gia này vì sao lại có điểm giống như đang chạy trối chết thế
nhỉ? Làm như mấy người trong Càn Khôn Cung này hắn không thể trêu vào, còn trốn
được thì trốn cho nhanh vậy? Ta lại một lần nữa khẳng định, Thụy Vương gia này,
hắn quả thật chính là một nam nhân vô trách nhiệm…
Chuyện xảy ra sau này đã chứng thật suy đoán của ta.
Huyền Vương gia còn chưa lên tiếng giới thiệu cho ta biết cần phải học cái
gì thì ngoài cửa đã có mười mấy ông lão đầu bạc đồng loạt tiến vào. Có người
già hơn lão, cũng có người trẻ tuổi hơn lão. Ai ai cũng đều vui vẻ hớn hở, vây
chung quanh ta.
Có người nói: “Rất nhiều năm rồi, Càn Khôn Cung này không có ai đến. Không
thể ngờ được lần này đến, lại chính là một tiểu cô nương xinh đẹp…”
Có người lại nói: “Tiểu cô nương, ngươi ở lại đây lâu không?”
Còn có người nói: “Tiểu cô nương, ở lại đi, cho đám già chúng ta giải
buồn…”
Sau đó, một đống lời lẽ loạn thất bát tao giới thiệu cùng khoác lác. Ví như
nói vị đó chính là Vương gia gì đó, công tích vĩ đại gì đó. Vị kia là Vương gia
gì kia, trong nhà có bao nhiêu thê thiếp, hiện giờ còn lại bao nhiêu. Vị Vương
gia này có bao nhiêu chiến công, đánh thắng bao nhiêu trận…
Lúc này ta mới hiểu được. Mấy vị Vương gia này chẳng qua chỉ ban ngày mới ở
Càn Khôn Cung, còn buổi tối vẫn sẽ trở về nhà mình. Càn khôn Cung này so với
miếu hòa thượng còn mạnh hơn nhiều. Nhiều nhất cũng là nơi thu dụng những Vương
gia thất bại…
Chỉ có điều, ngay cả một người cực thích buôn chuyện như ta mà cũng có phần
không chịu nổi đám lão vương gia này. Nếu như luôn bị vây giữa một đám lão
vương gia râu tóc trắng xóa, thao thao bất tuyệt, nước miếng tung bay đàm luận
công tích vĩ đại này nọ của bọn họ, phỏng chừng dù là ai cũng sẽ chịu không
nổi. Đến cuối cùng, ta không thể không tuyên bố. Cứ dạy cổ ngữ trước, bàn công tích
sau, nếu không ta sẽ phải đi rồi. Lúc này mới có thể áp chế được những lời nói
đang chứa đầy trong bụng của đám vương gia này…
Trong tình cảnh bọn họ vẫn thường xuyên khoác lác không thôi, ta vẫn bớt
chút thời gian học xong không ít cổ ngữ. Ta phát hiện, hóa ra loại cổ ngữ này
cùng với bản ngữ ngày ấy cũng có chút tương tự. Rõ ràng là rất giống chữ Hán
nhưng lại phát âm khác nhau, biểu đạt ý tứ cũng khác nhau. Đương nhiên, chẳng
qua là tương tự như tiếng Nhật Bản. Ý nghĩa trong đó cũng khác nhau một trời
một vực. Phát âm cổ quái, âm điệu kỳ lạ đó, ta nghĩ, trong nhất thời ta làm sao
có thể học được? Càng làm cho ta căm tức chính là, đám lão vương gia nơi này,
mỗi người đều như nửa thùng nước, chẳng giỏi hơn Lâm Thụy bao nhiêu. Cũng may,
bọn họ thiên hướng khác nhau. Có người thiên về dùng từ chiến trường, có người
lại thích dùng từ thơ cổ, có người lại quen dùng từ nấu nướng… Có thể nói là đủ
mọi chủng loại, tất cả đều không giống nhau.
Chắp vá lung tung, ta cũng có thể làm rõ ràng được vài văn tự trên tấm bia
đá. Ta lại bừng tỉnh đại ngộ, vì sao Lâm Thụy không trực tiếp nhờ mấy vị Vương
gia này giúp phiên dịch tấm bia đá kia. Vì nếu như gọi bọn họ tới làm, thật có
khả năng mồm năm miệng mười, ầm ĩ cãi nhau không ngừng. Sau đó thì chuyện gì
cũng không thể hoàn thành. Bọn họ đều là một đám người không thể trêu vào…
Đang phiền não rất nhiều lại nhớ đến, ngay cả Thụy Vương gia mà cũng không
dám ở lại trong này, ta không khỏi có chút đắc ý. Đối với lòng vị tha của mình
tuyệt đối bao dung hơn Thụy Vương gia nhiều mà đắc ý dào dạt. Xem này, bây giờ
không phải dù ta đang ở trong tình huống gì cũng đều có thể ổn định như thường,
lạnh nhạt bình tĩnh đó sao?
Cho dù là trong tình cảnh bị cả đám lão nhân vây quanh, nước miếng tung
bay…
Buổi tối, ta ngồi trong xe ngựa trở về vương phủ, trong lòng lại thở dài:
“Còn phải mất bao nhiêu ngày nữa mới có thể làm rõ được tất cả văn tự trên tấm
bia đá đây. Còn phải ở chung với đám lão gia này bao nhiêu ngày nữa đây…”
Xe ngựa ù ù chạy về Thụy Vương phủ. Ta vừa thở dài vừa nghĩ. Đám người Tiểu
Phúc Tử thấy ta và Lâm Thụy ở chung cùng nhau nên cũng không đi theo. Chỉ có
một mình ta phải chịu khổ. Không được, phải làm cho bọn họ cũng nếm thử những
khổ sở mà ta phải chịu mới được.
Xe ngựa ngừng lại, ta bước xuống bậc thềm xe. Lại nhìn thấy phía trước Thụy
Vương phủ hùng vĩ có mấy người đứng chờ ở đó. Đứng đầu phía trước, còn không
phải là Lâm Thụy kia sao. Thân trường bào đỏ tía, đầu đội kim quan, quý khí đồ
sộ, ở xa xa nhìn ta. Ta nghĩ, hắn không đứng sẵn ở cửa chờ đón tiếp ta chứ?
Đứng xa xa mà nhìn bộ dáng của hắn. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười muôn thuở.
Trải qua nhiều lần quan sát, ta biết, mỗi khi khuôn mặt hắn biểu hiện vẻ không
chút thay đổi này, chính là lúc tâm tình hắn đang rất khẩn trương. Ta nghĩ,
chẳng lẽ hắn đứng ở ngoài cửa chờ đón ta mà cũng khẩn trương sao? Ngẫm lại bộ
dáng của hắn, thân cao quý vô cùng, lại vì chờ ta hồi phủ mà khẩn trương. Hắn
không phải đã cho rằng, ta sẽ không từ Càn Khôn Môn trở về mà thình lình cướp
xe ngựa bỏ trốn, một đi không trở lại chứ? Ta nghĩ, chừng nào còn chưa biết
được bí mật của ba tấm bia đá kia thì chừng đó ta sẽ không bỏ đi đâu. Chuyện
này thì ngươi cứ yên tâm…
Ta vừa nghĩ vừa đi về hướng Thụy Vương phủ. Hắn phất nhẹ vạt áo, đi xuống
bậc thang. Ta hình như nhìn thấy hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trên mặt lại
hiện lên nụ cười tươi tắn, tiến lên đối mặt nghênh tiếp ta: “Như nhi, nàng về
rồi…”
Ta nâng da mắt, nói: “Thế nào, Vương gia ngài hình như không hoan nghênh ta
lắm. Nụ cười trên mặt dường như rất miễn cưỡng nhỉ? Hình như Vương gia ngài có
thành kiến với ta thì phải…”
Thụy Vương gia chỉ huy kiên định, bất cứ lúc nào cũng nói cười như thường,
không ngờ lúc này trên mặt lại có chút xấu hổ, nhẹ giọng biện giải: “Đâu có,
đâu có, bổn vương đâu có?”
Vẻ mặt này của hắn lại khiến ta liên tưởng đến mấy nhóc con ba, bốn tuổi
mới bắt đầu học nói, đã làm sai chuyện lại sợ bị mẹ quở trách, liều chết không
chịu nhận, miệng mếu máo chuẩn bị khóc lớn. Đương nhiên, Thụy Vương gia dáng
người dâng trào, sẽ không khoa trương đến mức đó đâu. Chẳng qua sắc mặt xấu hổ
một chút, thần sắc kích động một chút, ra vẻ thận định một chút mà thôi…
Lúc ấy, ta sẽ không đến mức không chịu nể mặt hắn, cho nên vừa đi vào cửa
phủ vừa thở dài: “Vất vả a, thật là vất vả a, thật sự là vất vả a…”
Thụy Vương gia vội gọi: “Người đâu, chuẩn bị nước ấm cho ái phi tắm rửa. Ái
phi, nàng đói bụng rồi, ăn trước chút gì, tắm rửa một cái rồi phải đi nghỉ ngơi
thôi…”
Nói xong, bắt tay săn sóc đáp xuống thắt lưng của ta. Ta cho rằng hắn làm
vậy là muốn ăn đâu phụ liền biểu hiện cụ thể, đẩy tay hắn ra, bước mau hai bước
rồi nói: “Vương gia, vậy ta đa tạ ngài đã chiếu cố…”
Ta dùng khóe mắt dư quang nhìn qua, trông thấy trên mặt Thụy Vương gia lộ
vẻ ngượng ngùng. Tay trái hắn đang vươn ra, không biết nên rút về hay không rút
về mới tốt đây…