Thệ Bất Vi Phi

Chương 142: Chương 142: Ám muội




Edit: Ckun

Beta: Docke

Cái này, ta cũng không biết, ta chỉ hiểu rõ hắn đang giấu bí mật trong lòng mà thôi, tim đập thật nhanh…

Hai chúng ta cứ như vậy mà đứng ngơ ngơ ngác ngác. Không hề cảm giác được thời gian trôi qua. Không biết đã qua bao lâu, hắn cất bước lại gần ta. Ta hoảng sợ, vội lui ra sau, hoảng hốt nói theo bản năng: “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên trên, nhãn tình hẹp dài cũng cong thành hình trăng khuyết, khóe mắt tản ra ánh nhìn mê hoặc nhân tâm. Ta dường như có cảm giác, theo tiếng cười của hắn, cả thư phòng đều phát ra hào quang. Hắn từng bước từng bước tới gần ta, thẳng đến góc tường. Ta muốn lui cũng không thể lui được nữa, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn từ từ đến gần. Môi hắn chậm rãi phủ lên môi ta, trằn trọc một lúc mới nhẹ nhàng buông. Hắn thấp giọng thở dài: “Rất lâu, rất lâu trước đây, ta đã muốn làm vậy. Muốn nếm thử tư vị đôi môi không biết bằng cách nào luôn thốt ra những lời nói dí dỏm của nàng. Thì ra, cảm giác, là ngọt ngào như vậy…”

Tim ta đập mạnh như muốn nhảy bung ra. Trên mặt nóng đến mức có thể nấu chín một quả trứng gà. Trong đầu có vô số ý niệm vọt qua. Ví dụ như làm giống kiểu phim ảnh hay kịch truyền hình, tùy tay ráng sức tát hắn một cái trời giáng. Đáng tiếc, tay chân đều mềm nhũn, toàn thân đều không có khí lực, ta chỉ có thể than thở dưới đáy lòng: nụ hôn đầu đáng thương của ta a…

Hắn cúi đầu cười, đem ta đang ngây ra như phỗng ôm vào lòng. Cảm giác duy nhất của ta chính là: Sự ôm ấp của hắn, ấm áp mà rộng lớn, da thịt trên người khẳng định là rắn chắc mà bền bỉ, lại mang theo một mùi hoa cỏ nhàn nhạt thơm ngát. Hắn để cằm tựa lên đỉnh đầu ta, thở dài: “Tuệ Như, vĩnh viễn đừng rời xa ta nữa. Đừng để ta nghe được tin nàng muốn cùng người khác thành thân, chỉ được để người ta biết tin ta cùng nàng thành thân mà thôi…”

Ta đang an toàn và yên tĩnh trong vòng tay của hắn, nghe xong câu nói cuối cùng của hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ. Ta vùng thoát ra, nói: “Ngươi nói cái gì? Cùng ngươi thành thân cái gì cơ?”

Ta nghĩ. Sao ta lại có thể ngu như vậy, giống như người ta thường nói: Vừa mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân thê thảm, lại tiếp tục nhảy vào cạm bẫy hôn nhân khác? Đừng tưởng rằng có thể dùng mê hoặc nhất thời mà khiến cho ta tự động tự giác sập bẫy…

Ta sau khi bình ổn tâm tình, trong bụng thầm mắng hắn dám ăn đậu hủ của ta. Nhưng không biết vì cái gì mà đầu lưỡi như bị mèo cắn mất, suy nghĩ nửa ngày mới thì thào nói: “Vương gia không phải cùng với Mẫu Phượng Thấm kia đạt thành hiệp nghị gì đó rồi sao?

Dư quang khóe mắt nơi nơi, Lâm Thụy thấy ta muốn giãy thoát khỏi ôm ấp của hắn, trên mặt xẹt qua một tia buồn bã mất mát. Nhưng nghe xong lời ta nói, mặt hắn lại mang theo ý cười nhè nhẹ, hai má như ngọc tỏa sáng, hắn nói: “Vì sao nàng lại cho rằng ta cùng với cô ta đạt thành hiệp nghị, hay là nàng nghĩ, ta thực sự cùng với Mẫu tiểu thư kia có quan hệ gì rồi?”

Ta xê dịch ở bên tường, thối lui đến một khoảng cách tự cho là an toàn. Nghe hắn nói xong, thầm nghĩ. Ngươi cho rằng ta đang ghen chứ gì? Cho dù ta có phải uống tương du (xì dầu) cũng sẽ không ghen đâu…

Đối với hành vi của ta, Lâm Thụy chỉ âm thầm cúi đầu nở nụ cười, nhưng cũng không đi theo mà quay về ngồi vào bàn đọc sách.

Hắn nói: “Hiện giờ, nàng đã là nữ nhân của bổn vương, nàng không gả cho ta, còn có thể gả cho ai?”

Lời hắn vừa thốt ra, thiếu chút nữa làm ta ế chết. Ta nghĩ, ta đâu có dùng thân báo đáp, trở thành nữ nhân của ngươi từ khi nào chứ?

Ta không tự chủ được mà phản bác nói: “Này, cái gì? Ta thành nữ nhân của ngươi bao giờ?” Thầm nghĩ, ngươi ngốc vậy sao, chỉ mới hôn có một cái mà muốn ta thành nữ nhân của ngươi?

Hắn lạnh nhạt nói: “Chúng ta hiện tại cũng được cho là có thân mật da thịt, nàng không muốn thừa nhận cũng không được…”

Ta thầm mắng trong bụng. Không phải chứ, như vậy mà cũng gọi là thân mật da thịt? Thụy Vương gia mà lại thuần khiết đến vậy sao? Đương nhiên, ta không thể cùng hắn giằng co, cãi lại rằng cái này không tính là thân mật da thịt. Xui rủi hắn hỏi ta cái gì mới là thân mật da thịt, sau đó làm tới cùng, ta chẳng phải mệt lớn sao. Cho nên, ta không thể không chuyển sự chú ý của hắn sang hướng khác…

Ta nói: “Vương gia mượn Hộ Long Vệ của Mẫu tiểu thư, còn không phải là đã đạt thành hiệp nghị gì đó với nàng ư.”

Lâm Thụy cười nói: “Vì sao nàng lại cho rằng ta mượn Hộ Long Vệ của Mẫu tiểu thư? Mẫu gia không chỉ có một mình Mẫu Phượng Thấm, còn có một vị nữ tử so với nàng còn quyền thế hơn nhiều. Đặc biệt là sau khi biết Mẫu Phượng Thấm tham dự dàn dựng hãm hại thái tử, hiện giờ là Bình Địa Vương, vị trong cung kia đối với yêu cầu của ta đã đáp ứng một cách rất sảng khoái. Bởi thái tử chính là con trai của đương kim hoàng hậu…”

Thì ra là thế, khó trách tiệc cưới lần này Mẫu Phượng Thấm không tham dự. Thì ra, việc nàng hợp mưu cùng Tuyên Vương ám hại Thái tử bị tra ra, chỉ sợ sẽ phải gánh chịu sự oán trách của hoàng hậu. Bây giờ hẳn là đang ở trong phủ phản tỉnh rồi. Nhưng Mẫu Phượng Thấm là loại người dễ dàng buông tha như vậy sao? Ta có điểm không thể tin được…

Trong lòng ta còn rất nhiều nghi vấn, cũng muốn hỏi Lâm Thụy. Ví dụ như rốt cuộc trong vụ án của Thái tử, Tần Thập Nhất sắm vai diễn gì? Vì sao Tần Hàng Bách lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Tần Thập Nhất, hắn liền không chút do dự tiếp nhận? Chẳng lẽ khối ngọc bội này thật sự là do mẫu thân hắn để lại?

Lâm Thụy từ sau bàn đứng lên. Ta cảnh giác nhìn hắn rồi nhìn nhìn ra phía cửa. Trong lòng tính toán xem có nên đoạt cửa mà đi hay không. Nhưng trái với suy nghĩ của ta, hắn lại nở nụ cười. Tươi cười cứ như lúc mẫu thân nhìn thấy hài tử nghịch ngợm vậy, hắn nói: “Chỉ dựa vào thân pháp bình thường của nàng, nếu như ta thật sự muốn làm cái gì, nàng còn có thể trốn được sao?”

Hắn đem hai chữ “Bình thường” nhấn mạnh đặc biệt chuẩn, nói vài chữ “muốn làm cái gì” thanh âm đặc biệt đề cao. Vào giờ khắc này, ta liền hạ quyết tâm, nhất định phải học môn khinh công gì gì đó. Đến lúc muốn chạy trốn cũng sẽ thoát được nhanh hơn một chút…

Hắn chậm rãi rời khỏi bàn đọc sách, đôi chân ta cũng chậm rãi di động ra hướng cửa. Hắn thở dài một hơi, không hề nề hà nói: “Nàng lại đang tính toán cái gì vậy, ta sẽ không làm gì nàng đâu…”

Ta nghĩ, chuyện đó rất khó nói nha. Với bản tính vô lại của ngươi, miệng nói thì sẽ không làm gì ta, nhưng trên thực tế lại có khả năng là đang tính toán nên xử lý ta thế nào…

Hắn nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Lại đây ngồi xuống đi, bằng không, ta cũng muốn động thủ…”

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy thần sắc hắn trong nháy mắt đã trở nên bình tĩnh mà tràn ngập uy hiếp. Tựa như sự bình tĩnh trước cơn giông bão sắp tới vậy, mặt nhăn mày nhíu, hai gò má như ngọc dường như đang tản ra thứ ánh sáng lạnh lùng, chau mày nhìn ta. Từ trước tới giờ ta chưa từng sợ hãi trước ánh mắt người nào, nhưng vì sao dưới ánh nhìn của hắn, ta có chút điểm không tự tin? Ta đâu có làm gì sai, không phải sao? Ta có phần rõ ràng, vì cái gì mà thuộc hạ của hắn, bất kể là Thanh Loan hay Diệp Bất Phàm, một đám hào kiệt ngạo mạn, không tuân theo ai, khi đứng trước mặt hắn, mỗi người đều cung kính. Thì ra, chuyện này vốn chẳng liên quan đến huyết thống hoàng thất của hắn, mà bởi có đôi khi, hắn chỉ hơi hơi tức giận, cũng rất… rất đáng sợ…

Ta không tự chủ chọn lấy một cái ghế ngồi xuống. Hắn cũng không trở lại bàn đọc sách nữa, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện ta. Ta thầm nghĩ, may quá, may quá, xem như hắn cũng thành thật một chút…

Vừa khen xong, tay của ta đã bị hắn bắt được, cảm giác giống như được bao bọc trong một cái túi da cực kỳ ấm áp. Tay hắn, bóng loáng, hữu lực, ngón tay lại có chút chai cứng vì luyện võ. Ta muốn rút tay khỏi tay hắn, nhưng hắn bình ổn mà kiên định cầm tay của ta, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, Như nhi, để ta nắm một chút đi…”

Một tiếng “Như nhi” của hắn khiến toàn thân ta như được phủ lên một lớp mật đường, nổi cả da gà. Ta thực không ngờ, tên của ta, lại có thể được người ta gọi lên một cách ám muội… và ngọt ngào như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.