Thệ Bất Vi Phi

Chương 225: Chương 225: Biến cố




EDIT: DOCKE

Sau khi Đại Tề thắng lợi, trong mấy ngày liền, Thiên Bảo công chúa luôn cười tủm tỉm. Đối xử với ta tốt đến mức không thể chê vào đâu được, làm ta cảm động muốn chết, có đôi khi lệ nóng rưng rưng… nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng rơi xuống giọt nào. Ánh mắt cảm kích của ta càng diễn càng hay…

Mắt thấy việc vui đã đến gần. Mỗi lần Thiên Bảo công chúa cho triệu kiến là lại thấy sắc mặt nàng vui mừng hơn một lần, không ngừng thông báo tin tức triều đình. Bây giờ, có tin tức gì là nàng lại lập tức thông báo cho ta biết trước tiên. Quả nhiên, thái tử Đại Tề lại đưa ra yêu cầu thông gia, cũng nghiêm chỉnh chỉ trích người Đại Lương không tuân thủ chữ tín, dám dùng biện pháp thay mận đổi đào, tráo công chúa giả đến, may mà phát hiện được sớm. Lần này, chỉ đích danh tên họ, muốn Thiên Bảo công chúa xuất giá Đại Tề, trở thành thái tử phi của Đại Tề.

Nghe được tin tức này, Thiên Bảo công chúa cả ngày vui mừng ra mặt. Ta đương nhiên cũng cả ngày ở trong không khí vui mừng: Sắp được về Đại Tề rồi, thật là tốt quá…

Hôm đó, sáng sớm, ăn mặc chỉnh tề xong, ta mới vừa đi ra khỏi phòng đã thấy đám tôi tớ vội vàng đi như chạy ở ngoài hành lang dài. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ, lão cha cũng đi tới, vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng. Ta biết, lại có biến cố xảy ra rồi…

Ta cùng bọn người lão cha đi đến tiền viện, không ngờ cũng không bị ai cản lại. Đám người giám thị chúng ta chẳng biết đã đi đâu. Ta càng thêm khẳng định. Biến cố lần này, e rằng cực kỳ nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức Thiên Bảo công chúa dám điều tất cả lão bà bà võ công cực cao thường giám thị chúng ta đi hết.

Dọc theo đường đi, nơi nơi đều thấy bọn tôi tớ đi lại vội vàng. Các tướng sĩ thân giáp sáng ngời, trang bị vũ trang đầy người, đi về phía tiền thính. Chúng ta cũng đi theo bọn họ, đến tiền thính…

Trong tiền thính mở rộng toang hoác, đã đầy chặt những người, chia làm hai phe tựa như hai quân đang giằng co. Chúng ta đi vào một góc mà đứng. Thiên Bảo công chúa trông thấy chúng ta đến, mặt âm trầm, chỉ dùng ánh mắt nhìn ta một chút rồi lại quay đầu về phía mấy người mặc cung phục Đại Lương. Gã đi đầu mặc mãng bào* (sắc phục các đại quan hai triều Minh Thanh, có thêu hình con trăn), thắt lưng ngọc. Dựa vào trang phục cũng biết là người cực kỳ tôn quý. Hai bên thái dương lấm tấm hoa râm, trên trán có những nếp nhăn tinh tế, có vẻ được bảo dưỡng vô cùng tốt. Bộ mặt anh tuấn, trong mắt thoáng mang theo vẻ lo lắng. Trên cằm có chòm râu ngắn, khóe miệng như cười như không mà nhìn Thiên Bảo công chúa. Bên cạnh hắn có một vị thái giám, tay bưng khay vàng. Trên khay vàng đặt một cuộn thánh chỉ màu vàng…

Xem ra, đám người này vừa mới đến, còn chưa bắt đầu nói chuyện. Chúng ta đuổi tới vừa kịp lúc…

Thái giám kia tuân lệnh, nói: “Thiên Bảo công chúa tiếp chỉ…”

Mọi người trong phòng tất cả đều quỳ xuống. Ta cũng quỳ xuống theo nhưng khóe mắt dư quang nơi nơi, lại thấy Thiên Bảo công chúa hình như có vẻ không tình nguyện, chần chờ một lúc rồi mới miễn cưỡng quỳ xuống.

Ta liền lấy làm lạ. Vì sao Thiên Bảo công chúa tiếp thánh chỉ mà lại có vẻ không tình nguyện như vậy?

Nghe xong nội dung thánh chỉ, ta liền hiểu được vì sao nàng lại không tình nguyện. Hóa ra, nàng sớm đã có dự cảm rồi.

“Thánh chỉ hạ, phụng thiên thừa vận, hoàng đế triệu viết. Thiên Bảo công chúa ngầm liên kết với quân giặc…”

Ta nghe đã hiểu, đang nói đến chính là Thiên Bảo công chúa ngầm cấu kết với Đại Tề, dẫn đến việc mười vạn đại quân của Đại Lương bị Đại Tề tiêu diệt. Nhốt Thiên Bảo công chúa vào Tông Nhân Phủ* (nơi phụ trách các công việc của hoàng gia), chờ đợi thẩm vấn…

Thiên Bảo công chúa nghe xong, quỳ thật lâu dưới đất giống như không thể nhúc nhích được vậy. Thái giám tuân lệnh vài lần, nàng cũng vẫn không nhúc nhích. Cũng đúng, chờ tới chờ lui, lại chờ được một kết quả như vậy, kêu nàng làm sao chấp nhận nổi?

Trước đó một ngày, trong lòng nàng còn đang tran ngập hy vọng. Hy vọng có thể gặp gỡ Tiêu Lang*, đạt đến nguyện vọng bao lâu nay. Nhưng chỉ trong nháy mắt lại tan thành bọt nước. Làm sao không khiến cho trái tim nàng hóa tro tàn? Lúc này, trong lòng ta không khỏi có một tia thương hại. Nghĩ rằng, mưu kế này có phải đã quá mức cay độc hay không? Chẳng qua nàng cũng chỉ vận chút thủ đoạn, bắt cóc ta và thái tử mà thôi. Còn ta, lại làm cho nàng tất cả hóa không, còn bắt mười vạn đại quân của Đại Lương phải đền mạng, khiến nàng bị chúng bạn xa lánh?

Nhưng một khi đã dùng mưu kế, sẽ không thể nào ngừng lại được. Thế giới này là thế, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Ta chỉ có thể tự an ủi mình như thế, không cho lòng mình dao động. Ta quỳ dưới đất. Thiên Bảo công chúa không tiếp chỉ, không có ai dám đứng dậy. Mà ta biết, một chuyển biến lớn, sẽ xảy ra…

Thiên Bảo công chúa phút chốc đứng dậy, vẫn không tiếp chỉ mà cười lạnh, nói với người mặc mãng bào kia: “Quyền Vương thúc, không thể ngờ được là ngài lại đến truyền chỉ bắt người. Chẳng qua lại không biết được, thánh chỉ này là thật hay giả?”

Chúng ta vẫn không dám đứng dậy. Lại nhìn thấy tất cả thủ hạ xung quanh Thiên Bảo công chúa, mọi người đều đã đứng dậy nên mới bất đắc dĩ, không muốn trở nên đặc biệt, chúng ta cũng đành phải đứng dậy.

Thì ra vị này, chính là Quyền Vương gia, là vị Vương gia Đại Lương quyền khuynh thiên hạ. Hắn dùng tay trái vuốt nhẹ chòm râu ngắn dưới môi, nói: “Công chúa, thánh chỉ là thật hay giả, ngươi phải xem qua thì mới biết được. Ngươi tiếp cũng không tiếp, làm sao biết thánh chỉ là giả?”

Thiên Bảo công chúa ngửa đầu cười, nói: “Ta không cần tiếp, chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta đã biết thánh chỉ này, nhất định là giả…”

Quyền Vương gia cười lạnh, nói: “Công chúa cùng thái tử Đại Tề ngấm ngầm liên lạc. May mà chúng ta bắt được thuộc hạ của ngươi nên mới biết được việc này. Chứ bằng không, mười vạn đại quân của bổn vương, cũng thật sự là bị chết oan uổng…”

Thiên Bảo công chúa lại không chút kích động, chậm rãi cãi lý: “Vương gia làm sao biết được, đó là thuộc hạ của ta? Thuộc hạ của ta rất hiếm có nha, còn có vài tên là do Vương gia phái đến nữa. Chỉ dựa vào điểm này mà Vương gia dám nhận định ta ngầm liên kết với địch quan sao?”

Quyền Vương gia nghe xong, cuồng tiếu* (cười như điên) một tiếng: “Công chúa thật đúng là khéo ăn nói. Nói sạo đến mức một giọt nước cũng không chảy ra ngoài. Đáng tiếc chính là, tên thuộc hạ này, ngươi không thể chối bỏ được. Từ lúc công chúa vừa sinh ra đã có mười vú nuôi theo hầu. Mỗi người đều là cao thủ võ công. Bọn họ sẽ không phản bội công chúa, cũng không có khả năng phản bội công chúa, chỉ nghe lệnh của một mình công chúa mà thôi. Mặc kệ mệnh lệnh của công chúa hoang đường cỡ nào, bọn họ cũng đều chấp hành. Bởi vì, công chúa từ nhỏ đã là thánh nữ Đại Lương, không phải sao? Công chúa quên rồi à? Lúc ngài sáu tuổi đã thuận miệng ra lệnh cho một vú nuôi phải chết. Bà ta không chút do dự, tự sát mà chết. Bọn họ sẽ không phản ngươi theo người khác, chỉ nghe mệnh lệnh của công chúa. Đây chính là chuyện mà mọi người ở Đại Lương đều biết. Hay là, tên thuộc hạ này, ngài cũng không thừa nhận?”

Thiên Bảo công chúa nghe xong, sắc mặt khẽ biến nhưng lại cười nói: “Quyền Vương thúc, ngài nói sao nghe mâu thuẫn quá. Nếu bà ta sẽ không phản bội ta, ngài lại bảo bà ta chỉ tội ta, bà ta sẽ chỉ tội ta sao?”

Quyền Vương gia cười lạnh: “Bổn vương không cần bà ta chỉ chứng, chỉ cần giám quân của hoàng thượng tận mắt nhìn thấy bà ta liên lạc với thái tử Đại Tề thì đã biết nguyên nhân bại trận của chúng ta, xuất phát từ nơi nào…”

Sắc mặt của Thiên Bảo công chúa rốt cuộc cũng trầm xuống. Nàng hiển nhiên không thể ngờ được, ma ma bên cạnh nàng lại bị bắt quả tang tại trận như vậy. Ta nghĩ, Tề Thụy Lâm cũng quá độc ác. Chẳng qua ta chỉ đề cập sơ đến một chút, hắn liền đem cả kế hoạch thiết kế đến mức thiên y vô phùng*. Khiến cho Thiên Bảo công chúa muốn biện cũng không thể biện. Nàng hiện tại nếu như không muốn nhận mệnh, chỉ còn lại một con đường để đi mà thôi…

——— —————— —————— —————— ————–

Ghi chú:

Tiêu lang* theo sách Thái bình quảng kí, nguyên đời nhà Đường, chàng Tiêu có người vợ rất đẹp tên Lục Châu. Người nghèo, không quyền thế nên Lục Châu chẳng may bị người bắt đem dâng Quách Tử Nghi là một quan lớn đương thời. Lục Châu trở thành một nàng hầu sủng ái của Quách Tử Nghi. Và từ đó, chàng Tiêu trông thấy vợ cứ dửng dưng như khách qua đường.

Thiên y vô phùng*: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.