Thệ Bất Vi Phi

Chương 167: Chương 167: Chương 166




Edit: Docke

Mật thất của phủ đại tướng quân sớm đã bị Quy Trữ và Tử Dạ nắm bắt. Trong suy nghĩ của chúng ta, bọn hắn nhất định sẽ không quay lại đó nữa. Không ngờ, khi chúng ta đến đó lại nghe thấy tiếng đánh nhau rất kỳ quái. Nghe được tiếng đánh nhau, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ đều chạy qua xem xét… Bỏ lại lão cha cùng hai người chúng ta. Lão cha thở dài một hơi. Khuôn mặt gầy yếu hiện lên một tầng trang nghiêm đầy ý thức trách nhiệm.

Ông nói: “Ta cũng đi xem sao. Vương gia, phiền ngài ở lại cùng tiểu nữ…”

Nói xong, cũng tựa như bị lửa thiêu mông mà bỏ chạy. Thân hình như cây trúc ở phía trước lắc lắc mấy cái rồi mất hút không thấy bóng dáng. Chân như quỷ ảnh vậy, thật không hổ với danh xưng Quỷ Ảnh thần y. Bây giờ, thật sự phải nói là, người cũng như tên.

Ba người này sau khi vào đến Tây Sở, không biết thế nào, ta rốt cuộc cảm thấy không lúc nào mà bọn họ không trốn tránh hai người chúng ta. Đặc biệt là vào những lúc chúng ta có cơ hội ở chung một chỗ, bọn họ luôn luôn tìm mọi cách để lấy cớ trốn tránh. Làm như ta và Thụy Vương gia mà không ở riêng với nhau thì trong lòng bọn họ thật sự sẽ không được thoải mái vậy…

Ta chỉ đành cười lạnh…

Không cười lạnh thì biết xử lý thế nào đây. Ta lại không có võ công cao như vậy, có thể không cần cố sức vẫn đuổi kịp. Hơn nữa, không hiểu sao, hiện giờ, cứ mỗi lần ở cùng một chỗ với Lâm Thụy là ta liền cảm thấy có chút khẩn trương. Tay chân không biết phải để ở nơi nào, đành phải nhìn lên mấy cái mạng nhện trên trần nhà…

Lâm Thụy nở nụ cười trầm thấp hai tiếng rồi bước đến gần ta. Ta cảm nhận được nhiệt lực cơ thể của hắn, không tự chủ được, tay chân càng thêm luống cuống. Đang nghĩ ngợi không biết nên tránh xa một chút hay làm thế nào, hắn lại cúi đầu cười hai tiếng, nói: “Như nhi, hình như nàng rất sợ bổn vương thì phải!”

Ta thu hồi ánh mắt không tiếp tục nhìn mạng nhện trên trần nhà nữa, nhàn nhạt nói: “Vương gia, hình như rất đắc ý thì phải. Ta không sợ Vương gia, mà là tôn trọng Vương gia. Chẳng lẽ Vương gia không cần được tôn trọng hay sao?”

Ta nghĩ. Ta đang nói dóc cái gì vậy? Nhưng mà nếu mở miệng nói chuyện, hình như cũng không còn hoảng hốt nữa, chi bằng nói dóc vài câu để giết thời gian. Miễn để hắn cho rằng hai người chúng ta mà ở cùng một chỗ thì hắn sẽ có thể thừa cơ hội này…

Ta chậm rãi di động bước chân, muốn tránh ra. Hắn lại nhẹ giọng cười, cúi đầu nói: “Như nhi, đừng tránh nữa. Nàng không phải là cái gì cũng không sợ hay sao?”

Ta không tự chủ được, dừng bước. Nghĩ rằng, phải chăng hắn là một chính nhân quân tử? Hoặc là nhanh nhẹn học theo Khổng Tử rồi, cho nên đối với ta bảo trì lễ phép cơ bản?

Đang nghĩ ngợi, ta liền cảm giác thắt lưng mình bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy. Ta muốn tránh thoát nhưng ngón tay hắn lại hơi hơi vươn ra lắc lắc vài cái, nói: “Như nhi, đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem nàng đang nhìn cái gì?”

Ta đang nghĩ ngợi, đây có phải chính là đang lấy cớ? Đầu của hắn hướng lên trên, nhìn cái mạng nhện trên đỉnh đầu, tập trung tinh thần, chững chạc đàng hoàng, trọng miệng còn thì thào nói: “Thì ra là vậy…” Làm như phát hiện ra một mỏ vàng to đùng không bằng…

Ta không khỏi nghĩ, có phải hắn đã phát hiện được trên trần nhà có cơ quan gì hay không? Vì thế, ta không khỏi cũng ngẩng đầu lên, bắt chước hắn cẩn thận mà nhìn. Chẳng nhìn thấy gì nhưng lại phát hiện kỳ tích, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt. Vừa định quay đầu rụt cổ tránh né thì đã bị bao trùm bởi một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu. Môi hắn nhẹ nhàng khẽ hôn ngoài miệng ta. Tay trái nâng đầu ta, khiến ta không thể nhúc nhích. Ta vừa cảm nhận vị ngọt ngào đang lan tỏa trong miệng vừa nghĩ. Thụy Vương gia này, càng ngày càng gian hoạt, khiến ta cảm thấy dường như ta đang mời hắn đến hôn ta vậy…

Đang nghĩ ngợi, hắn lại đột nhiên ôm lấy ta, phi thân lên xà nhà. Ta nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng mũi tên bắn ra ‘víu víu’ rồi ‘phập phập’ cắm vào nền gạch trên mặt đất. Hắn nói nhỏ bên tai ta: “Như nhi, có người đến…”

Tiếng gió vi vút nổi lên, có người tiến vào, cầm tên dài, đầu tóc rối bù. Hắn cắm hai đoạn mũi tên ngắn xuống đất, chật vật không đứng vững nổi nữa. Lại có một người chậm rãi từ cửa đi vào. Trong tay cầm đoản cung màu đỏ và mũi tên ngắn, nhàn nhạt nhìn người vào trước…

Ta không khỏi kinh hô một tiếng. Bởi vì, hai người chính là hai kẻ tuyệt đối không có khả năng đánh nhau cũng như không có khả năng xuất hiện tại Tây Sở. Không ngờ bọn hắn lại là Quy Trữ và Tử Dạ…

Tử Dạ cầm đoản cung trong tay, lạnh lùng nhìn Quy Trữ, nói: “Ngươi chạy không thoát đâu. Kẻ phản bội Tuyên Vương gia, không ai có thể thoát khỏi đoản cung của ta…”

Quy Trữ đầu bù tóc rối, trên mặt âm u không chút biểu tình. Hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi không thể nào nể tình chúng ta đã nhiều năm quen biết mà tha cho ta một con đường sống hay sao?”

Tử Dạ nhàn nhạt nói: “Trong lòng ta, chỉ có Vương gia. Nếu ngươi đã phản bội Vương gia thì chỉ còn có con đường chết mà thôi. Sao không tự sát đi, còn muốn ta phải ra tay ư?”

Quy Trữ lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi sẽ tất thắng hay sao?”

Tử Dạ cầm đoản cung trong tay giơ lên, nhắm ngay người hắn rồi nói: “Ta đã đuổi giết ngươi qua ngàn dặm, từ Đại Tề đuổi đến tận Tây Sở. Bất kể là ngươi dùng cách gì, cũng không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Nói về dùng kế, ta không bằng ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi một lòng dùng kế, ngược lại võ công lại kém ta xa. Chúng ta cùng tồn tại trong Tuyên Vương phủ mười năm nay, tất cả tâm tư và mưu kế của ngươi, ta đều rõ mồn một. Nhưng mà, ngươi lại chẳng mấy rõ ràng về võ công của ta. Chỉ có thể trách ngươi đã quá tự phụ. Cứ nghĩ rằng tất cả đều có thể dùng mưu kế mà giải quyết. Mọi người đều nghĩ rằng, người mà Tuyên Vương tin tưởng nhất chính là ngươi. Không ai ngờ được, kể từ hai năm trước, Tuyên Vương đã âm thầm sai ta phải chú ý đến ngươi. Bắt đầu từ thời điểm đó, hắn đã không còn tín nhiệm ngươi nữa rồi…”

Quy Trữ nhàn nhạt mà nói: “Mọi người đều cho rằng ta là một người thâm trầm đầy mưu kế. Lại không thể ngờ được, Tử Dạ, người vô cùng sáng sủa luôn ở bên cạnh ta, mới là một cao thủ về mưu kế, thâm tàng bất lộ…”

Tử Dạ nhắm đoản cung nhằm thẳng vào người hắn, nói: “Ngươi biết được thì tốt rồi. Ta cũng không thể ngờ được, ngươi đã theo Tuyên Vương mười năm, đến cuối cùng lại bị sắc đẹp dụ dỗ mà phản bội Vương gia…”

Quy Trữ nói: “Vương gia muốn ngươi giết chết ta, chẳng lẽ hắn không hề muốn biết chút nào về tấm bản đồ trong tay Nhàn Phi nương nương, rốt cuộc đã rơi vào tay ai hay sao?”

Tử Dạ buông đoản cung, lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi muốn nói, Vương gia đã dặn, có thể tha cho ngươi một con đường sống. Còn nếu ngươi không nói, thì chỉ còn một con đường chết mà thôi…”

Quy Trữ thở dài: “Nếu như ta nói, Vương gia thật sự sẽ để ta sống hay sao?”

Tử Dạ gật gật đầu, nói: “Ta có khi nào giả truyền mệnh lệnh của Vương gia chưa?”

Có lẽ, tướng mạo bình thường của Tử Dạ đích xác là phi thường lão luyện thành thục, thành thật mà rất có danh dự. Cho nên Quy Trữ gật gật đầu, nói: “Được, vậy ta nói cho ngươi nghe. Chỉ cần ngươi tha cho ta một con đường sống…”

Quy Trữ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Tấm bản đồ kia đã rơi vào tay ai, chẳng lẽ các ngươi lại đoán không ra hay sao?”

Tử Dạ lo nghĩ, lạnh lùng đáp: “Ngươi không nói, làm sao mà ta biết được tấm bản đồ đó đang ở đâu?”

Quy Trữ cười, gương mặt âm u treo lên vài phần hận ý, nói: “Ngày đó, ta biết Nhàn Phi nương nương muốn dùng bồ câu truyền tin tức ra ngoài. Lúc nàng giả vờ nói muốn về phòng thay đổi xiêm y, ta vẫn để nàng được như ý muốn. Ngươi có biết vì sao không? Là bởi vì, mục đích của ta chính là muốn để cho nàng truyền lại tin tức bất lợi cho Tuyên Vương gia. Để hắn và Thụy Vương đánh nhau. Ta sớm đã biết, hắn nhất định sẽ đấu không lại Thụy Vương…”

Tử Dạ lạnh lùng nói: “Ta không có hỏi ngươi chuyện này, tấm bản đồ kia rốt cuộc đang ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.