Thệ Bất Vi Phi

Chương 233: Chương 233: Diệp bất phàm chết




EDIT: DOCKE

Đúng lúc đó, cửa sổ bỗng kêu lên, Tiểu Phúc Tử từ cửa sổ nhảy vào. Ta vừa nhìn thấy bóng dáng hắn, bất ngờ bị hoảng sợ. Sắc mặt hắn thanh lạnh như băng. Hắn nói: “Ta vẫn đi quá muộn…”

Ta hỏi hắn: “Thế nào rồi?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Diệp thống lĩnh, chết rồi…”

Cảm giác băng lạnh lại dâng lên mãnh liệt. Ta túm lấy hắn: “Sao lại như thế, hắn sao có thể chết được?”

Lúc sáng, vẫn còn ở trong phòng ta chuyện trò vui vẻ, mới qua có mấy canh giờ, hắn đã chết rồi. Sao có thể như thế được?

Tiểu Phúc Tử nói: “Ta theo dõi Diệp thống lĩnh, đi tới hậu viện của nha môn Trấn Phủ Ti. Vừa theo đi vào, ở giữa sân đã nhìn thấy thi thể của hắn, không có đầu…”

Ta ngã sụp xuống, nói: “Thì ra, dự cảm của ta, là thật…”

Tiểu Phúc Tử nói: “Vẫn chỉ bằng một đao kết liễu. May mắn chính là, hắn không phải chịu nhiều đau khổ. Thi thể của hắn quỳ thẳng tắp ở đó…”

Ta thì thào lặp lại: “Hắn không chịu nhiều đau khổ?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Đúng, không giống như mấy vị quan triều đình trước kia. Chỉ một đao trí mạng…”

Ta nói: “Diệp thống lĩnh có phản kháng không?”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu: “Không nhìn thấy dấu vết phản kháng. Hơn nữa, ta đến rất gần, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh đánh nhau. Hắn không đánh nhau với người đó. Thậm chí ta còn không thấy có ai nói chuyện với hắn. Mà đám nha dịch ở nha môn Trấn Phủ Ti, xem ra cũng không hay biết chuyện gì. Ta trốn trên cây, qua khoảng một chung trà nhỏ, mới trông thấy có nha dịch tiến vào. Nhìn thấy thi thể liền hô hoán…”

“Xem ra, Diệp thống lĩnh đã sớm có hẹn gặp mặt ở đó…”

Tiểu Phúc Tử gật đầu nói: “Đúng vậy, xem ra đúng là như thế…”

“Thi thể của hắn?”

“Ngươi yên tâm, bọn họ đều biết Diệp ngay thôi…”

Ta gật gật đầu, tinh thần có chút hoảng hốt: “Thái tử đã về chưa?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Thái tử không sao đâu, có Tư Đồ tiểu thư cùng Thần y tiền bối đi theo mà…”

Ta nghe xong, cả kinh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Các ngươi vẫn còn có chuyện dấu ta sao? Vì sao lão cha phải đi bảo hộ thái tử?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Cụ thể thế nào thì ta cũng không biết. Từ sau lần trước, thái tử đối với ta không còn hòa nhã nữa. Tất cả hành động cũng không cho tat ham gia mà chỉ kêu Thần y tiền bối cùng Tư Đồ tiểu thư mà thôi. Ta đến hỏi thăm, nghe nói sau khi thái tử về nước, đi đâu cũng bị quản chế. Đám triều thần về phe thái tử, không hiểu vì sao, lớp bị biếm, lớp bị triệt. Ngoại trừ mấy vị triều thần không thể động vào, một số đã bị triệt hạ một cách khó hiểu. Hiện giờ đã xảy ra năm sự kiện triều thần bị giết. Mà người thân tín nhất bên cạnh thái tử là Diệp Thống lĩnh, cũng bị giết…”

Ta nói: “Vì sao chàng chưa bao giờ nói cho ta biết chuyện này?”

Tiểu Phúc Tử trầm giọng nói: “Có lẽ, thái tử không muốn ngươi phải phiền lòng, cho nên mới không nói cho ngươi biết thôi mà.”

Ta thì thào nói: “Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều là trò quỷ của Mẫu gia sao? Chuyện Dòng Họ Lục lần trước, chẳng lẽ còn chưa thể tiêu trừ hết?”

Tiểu Phúc Tử lắc lắc đầu, thở dài: “Bây giờ, e rằng so với lúc trước, còn hung hiểm gấp bội…”

Tiểu Phúc Tử nghiêng tai nghe ngóng ngoài cửa sổ, nói: “Thái tử đã trở về, ta phải đi thôi…”

Nói xong liền tung mình nhảy ra ngoài cửa sổ…

Ta thấy Tề Thụy Lâm từ cửa đi vào. Đi theo, quả nhiên là lão cha cùng Tư Đồ. Anh nhìn thấy ta liền thể hiện một vẻ tươi cười cực kỳ hoàn mỹ. Ngoại trừ thần sắc có chút mệt mỏi, ta quả thật nhìn không ra anh đang phải gánh chịu một áp lực vô cùng ở trong ngoài triều đình như thế. Điều càng khiến ta cảm thấy tức giận chính là, rốt cuộc anh vẫn chỉ là một thái tử của vương triều phong kiến. Tất cả sự thật, anh đều không muốn nói cho ta biết, chỉ xem ta là một nữ nhân đem dưỡng tại khuê phòng. Người như thế, thật sự ta không muốn nói chuyện chút nào…

Ta đứng dậy, đi lướt qua chỗ ba người đang đứng, đi ra cửa. Lão cha cùng Tề Thụy Lâm đồng thời kêu lên: “Ái phi, nàng đi đâu vậy?”

Ta nói: “Nếu mọi người đều muốn lừa dối thiếp, thiếp còn ở đây làm gì nữa. Không bằng để thiếp đi cho rồi…”

Tề Thụy Lâm giữ chặt ta lại, nói: “Ái phi, nàng mới trở về không lâu, lại muốn đi sao?”

Khoan đã, nói gì vậy? Một chút cũng không biết an ủi ta? Ta liếc mắt lườm anh: “Như vậy, thái tử, có phải là ngài muốn nói: Không tiễn, vài ngày nữa lại về nhé?”

Tề Thụy Lâm ngẩn người, cười nói: “Ái phi, thật biết nói đùa…”

Lão cha nói: “ta lại muốn nói như vậy đấy. Nhưng mà, lại sợ rằng, sau này ngươi sẽ không coi ta là cha nữa…”

Tư Đồ nói: “Tuệ Như, ngươi yên tâm, dù thế nào thì ta vẫn đứng về phía ngươi…”

Tư Đồm, cho tới hôm nay, vẫn còn gọi ta là Tuệ Như…

Trong lòng ta càng nghi hoặc. Nhìn biểu tình của Tề Thụy Lâm, hình như thật sự muốn tống ta ra ngoài tránh đi một chút vậy. Dự cảm của anh, bình thường đều rất linh. Chẳng lẽ, thật sự có đại sự gì không thể giải quyết được, khiến lòng anh tràn ngập sầu lo đến thế sao?

Ta cười cười, đi trở vào, nói: “Nếu tất cả mọi người đều không muốn ta đi, vậy thì ta đành phải cố mà ở lại vậy…”

Lão cha như cười như không nhìn ta, trong ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu…

Tư Đồ thoáng mang theo vẻ bội phục mà nhìn ta, đầy vẻ chế nhạo…

Chỉ có Tề Thụy Lâm, không biết suy nghĩ đã bị thổi đến đâu, nhìn về phương xa, đột nhiên nói: “Ái phi, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm…”

Ta hỏi anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì, thiếp sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Anh mờ mịt nói: “Lúc này đây, thật sự, ngay cả bổn vương cũng không rõ. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tựa như sương mù vậy. Ngay cả mọi người của Thanh Phượng Môn cũng đã bị theo dõi. Đầu tiên là thượng thư Lý đại nhân làm khó dễ, nói Giang Trạch Lâm đại nhân tham dự tu kiến Hà Đạo, lại tra ra có hành vi tham ô nhận hối lộ. Lý lẽ chặt chẽ, lại có cả chứng cớ trong tay. Còn Giang đại nhân lại thẳng thắn thú nhận. Tuy rằng, sau khi ta tra ra, Giang Trạch Lâm đại nhân chỉ là bởi vì khẩn trương tu sửa Hà Đạo mà thu nhận không ít của cải do phú thương quyên tặng. Nhưng thu chính là thu, Giang Trạch Lâm đại nhân cũng không biện giải, đã bị phụ hoàng bãi quan miễn chức. Sau đó, lại có mấy viên quan có dính líu liên hệ đến ta, cũng bởi vì chuyện này chuyện kia mà bị cách chức…”

Ta hỏi anh: “Chuyện đó là do thế lực của Mẫu gia gây ra sao?”

Tề Thụy Lâm nhíu nhíu đầu mày, nói: “Thượng thư Lý đại nhân thật sự thuộc thế lực của Mẫu tộc. Nhưng tất cả những chuyện phát sinh sau này, tựa hồ có quan hệ với Mẫu gia, lại hình như không có liên quan gì đến Mẫu gia. Ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa, bổn vương không cho nàng nhúng tay vào, còn bởi vì, thám tử báo. Cửu Biến Quỷ Nữ cùng đệ tử của nàng – Nhược Dung đã lẻn vào Đại Tề. Bổn vương biết tính cách của nàng. Nếu để nàng biết được, nhất định nàng sẽ nhờ Tiểu Phúc Tử bảo hộ để đi lung tung…”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.