Thệ Bất Vi Phi

Chương 65: Chương 65: Làm sao khôi phục công lực




Edit: Docke

Ta nằm trên giường không được bao lâu thì bị người ta lay tỉnh. Quả thật ta muốn mắng to: Các ngươi rốt cuộc có xem ta là phụ nữ không vậy? Sao dám tuy tiện kéo màn giường của ta? Lỡ may ta chỉ đang mặc mỗi cái yếm ngủ thì biết làm sao bây giờ? Lại nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đang mừng rỡ như điên, ta không mắng ra lời được nữa. Bởi vì Tiểu Phúc Tử nói một câu: “Công lực của ta đã khôi phục rồi…”

Ta ngồi dậy, nghĩ rằng. Cũng may ta mặc nguyên trang phục mà ngủ, một lớp cũng không cởi bỏ. Ta rời khỏi giường, đi ra bàn ngồi xuống, ý bảo Tiểu Phúc Tử đưa cổ tay lại đây. Ta xem mạch cho hắn một chút, phát hiện mạch tượng vững vàng, mạnh mẽ hữu lực.Tình huống nội công khí lực như có như không trước đây đã hoàn toàn đổi mới. Võ công của hắn thật sự đã khôi phục…

Tiểu Phúc Tử nhìn ta chờ mong. Ta gật gật đầu, nói: “Quả thật đã được khôi phục…”

Tiểu Phúc Tử mừng như điên. Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn hỏi ta: “Vì sao ngươi lại không vui?

Ta nói: “Bởi vì ta đã cao hứng được một lúc rồi…”

Tiểu Phúc Tử: “A?!”

Ta nhàn nhạt nói: “Có biết vì sao hôm nay ta lại gây bất hòa, tranh ăn với ngươi không?”

Tiểu Phúc Tử lắc lắc đầu, sau lại giật mình, nhớ đến tình cảnh bữa cơm, nói: “Hôm nay trong bữa cơm, ngươi đặc biệt nói rất nhiều. Hơn nữa nói nhiều nhất là về chuyện làm sao chế tác độc dược, rồi làm sao hạ độc, khiến cho hai người kia sợ đến mức không ăn được gì hết. Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc đó, ngươi đã biết rồi?”

Ta cười cười nói: “Thức ăn hôm nay được chế biến hết sức đặc biệt. Trong đó có ba món nấu cực kỳ đặc, còn nêm thêm gia vị là bát giác hương (đại hồi hương*). Mà ba món này đều chế biến theo kiểu Đại Lương. Ta nghĩ, ông chủ quán này rõ ràng đã biết chúng ta không phải là người Tây Sở mà là người của Đại Tề rồi mà vẫn dựa theo phương pháp chế biến thức ăn của Đại Lương để nấu nướng. Trong đó chắc hẳn phải có nguyên nhân. Quả nhiên, sau khi ta tinh tế nhấm nháp qua đã phát hiện bên trong thức ăn có chứa một vài thành phần thuốc Đông y. Trong đó có hai loại thuốc Đông y có công hiệu đặc biệt dùng để ngưng tụ công lực. Hiển nhiên, vị bát giác hương nồng đặc này là dùng để che đậy hương vị của thuốc Đông y. Tuy rằng hương vị này cũng không đặc mấy, nhưng với phong cách sự vô toàn diện, cẩn thận mọi lúc mọi nơi của bọn họ thì bọn họ hiển nhiên đã lo lắng đến điểm này rồi. Vốn ta còn chưa dám khẳng định hiệu quả của phương thuốc Đông y này, nhưng thấy ngươi ăn một miếng thịt hầm bát giác hương mà bình thường ngươi rất ít khi đụng đến, sau đó thì liều mạng ăn tiếp, liền một mạch dọn sạch sẽ số thức ăn trên bàn thì ta đã có thể khẳng định. Vì sao lại không giúp ngươi cơ chứ, nói một vài chuyện chế độc hạ độc thú vị mà ít ai biết đến. Làm cho hai tên kia trong suốt quá trình ăn cơm đều cẩn trọng thận trọng, chỉ dám ăn độc có cơm trắng…”

Ta cười cươi, nói tiếp: “Thật ra mọi ngày ta vẫn nói rất nhiều chứ không riêng gì hôm nay. Cho nên bọn họ cũng không hề hoài nghi chút nào về nguyên nhân khiến ta nói nhiều trong bữa ăn như vậy…”

Trên suốt chặng đường, ta luôn suy nghĩ. Nếu như muốn ra tay, thì phải dùng cách gì mới tốt đây. Thường dùng nhất chính là hạ độc. Cho nên cuối cùng ta cố ý vô tình hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, cố ý nói một chút về những chuyện thú vị mà bọn họ chưa từng nghe hòng hấp dẫn bọn họ, cũng khiến cho bọn họ nơi lỏng cảnh giác. Ta nghĩ, là cọp là hổ thì cũng có lúc nơi lỏng, ta cũng không tin bọn họ dù lông tơ dựng đứng mắt cũng không hề chớp, lúc nào cũng chú ý đến ta và Tiểu Phúc Tử. Nhưng không thể ngờ được chính là, ta còn chưa ra tay thì đã có người âm thầm ra tay giải tán công độc cho Tiểu Phúc Tử rồi…

Tiểu Phúc Tử lẩm bẩm: “Vậy là trong ba món đó đều có thuốc giải hay sao?”

Ta gật gật đầu nói: “Nói đúng ra là, chỉ có món thịt hầm kia là có thuốc giải thôi. Hai món khác thực chất chỉ là vàng thau lẫn lộn…”

Trên bàn có ba món ăn của Đại Lương, như vậy sẽ khiến cho người ta chú ý. Nếu thật sự có một người ưa thích món ăn Đại Lương có phải sẽ giảm bớt một nửa cơ hội Tiểu Phúc Tử ăn được thuốc giải hay không? Nhưng cũng may, Tiểu Phúc Tử không thích ăn bát giác hương lắm, nhưng ngược lại hắn rất thích ăn thịt mỡ. Mà trên bàn ngày hôm nay cũng chỉ có một đĩa thịt ngấm dầu béo ngậy như vậy mà thôi. Chứ nếu không, muốn cho Tiểu Phúc Tử ăn nhiều thịt hầm bát giác hương, cũng rất khó.

Tiểu Phúc Tử suy nghĩ. Sau khi thông suốt rồi, bất mãn đầy mình: “Ngươi không nhắc khéo ta một chút, khiến ta giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, ăn muốn chết. Đến bây giờ bụng vẫn còn căng trướng lên, khó chịu lắm đây nè!”

Ta thấy kỳ quái bèn hỏi hắn: “Công lực của ngươi cao như vậy mà không trợ giúp tiêu hóa một chút sao?”

Tiểu Phúc Tử lạnh lùng nói: “Không biết là ngươi thông minh hay là ngu xuẩn nữa. Nếu công lực cao mà giúp tiêu hóa nhanh thì chẳng lẽ mấy cao thủ đều vừa ăn vừa tè ỉa ra quần hết hay sao? Cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua nha…”

Ta thấy sắc mặt Tiểu Phúc Tử không tốt lắm, có dấu hiệu tức giận rồi, nên không dám đùa với hắn nữa. Ta phải thừa nhận. Ta không nói cho hắn cũng có vài phần là vì muốn trêu cợt Tiểu Phúc Tử. Bởi vì ta nghĩ thế này. Tuổi của Tiểu Phúc Tử năm nay cũng được gọi là thanh thiếu niên rồi. Thanh thiếu niên đều muốn tăng chiều cao đúng không? Muốn cao lên thì hắn phải ăn nhiều một chút chứ sao? Tuy rằng trong một lúc, ăn nhiều cũng không được bao nhiêu nhưng ta đây cũng chỉ vì muốn hắn khỏe mạnh thôi mà? Đương nhiên, lời này nếu có nói ra cũng không có ai thèm tin. Tự ta tin ta vậy, hì hì…

Tiểu Phúc Tử hỏi ta: “Chúng ta có nên nhanh chóng rời khỏi đây hay không?”

Ta lắc lắc đầu, nói: “Nếu công lực của ngươi đã khôi phục, ngược lại không cần phải vội vã ra đi như vậy. Ta muốn biết, bọn họ rốt cuộc đang muốn cái gì? Trong mật thất, vì sao lại dễ dàng để bọn người này đưa ta và ngươi đi. Trong khi rõ ràng có rất nhiều cơ hội cho chúng ta thuốc giải, ngược lại không cho mà chờ đến tận bây giờ. Ta nghĩ, bọn họ nhất định có một kết hoạch mà ta và ngươi không biết. Cứu chúng ta ra, ngươi quên rồi sao, Bọn Thanh Loan tiên tử bây giờ vẫn trong trạng thái tê liệt nửa người mà…”

Tiểu Phúc Tử gật đầu nói: “Bọn họ nhất định là cũng nóng lòng cứu chúng ta ra là để đi cứu Thanh Loan tiên tử…”

Ta suy nghĩ rồi nói: “Nhưng ta không hiểu chính là. Đã có nhược điểm bị ta nắm được, sao lại dễ dàng để Quy Trữ và Tử Dạ mang chúng ta đi? Dọc theo đường đi còn không hề cản trở chút nào?”

Ánh mắt Tiểu Phúc Tử lộ vẻ suy tư, nói: “Như vậy, thoạt nhìn còn có chuyện khác còn quan trọng hơn cả chuyện cứu Thanh Loan đang được tiến hành?”

Ta gật gật đầu, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Điều duy nhất ta có thể làm chính là nói Tiểu Phúc Tử ngàn vạn lần cũng không được hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần trốn ở một nơi bí mật gần người đó rồi bất ngờ ra tay, chúng ta liền nhân cơ hội chạy thoát. Mà không cần phải ra tay thì càng tốt…

Tiểu Phúc Tử gật đầu đồng ý, không tự chủ được mà xoa xao cái bụng. Xem ra, hôm nay hắn ăn rất nhiều. Cái bụng căng trướng rất lớn, giống như mấy bà bầu đang mang thai ba bốn tháng rồi vậy. Hy vọng dạ dày của hắn tốt, có thể nhanh nhanh tiêu hóa được.

Ta đồng tình nói: “Tiểu Phúc Tử, nếu công lực của ngươi đã khôi phục lại rồi thì có lẽ thuốc giải đã đạt đến hiệu quả tốt nhất của nó rồi. Hay là ta kê cho ngươi một thang thuốc xổ, cho ngươi thanh lọc dạ dày có được không?”

Nếu như trải qua nhiều chuyện như vậy, lại cùng ở chung lâu như vậy, Tiểu Phúc Tử vẫn còn có thể nghe theo lời ta, bị vẻ mặt của ta hù dọa thì hắn quả là một đứa trẻ khờ dại rồi. Nhưng hắn lại không phải là một đứa trẻ khờ dại. Cho nên, hắn hung tợn trừng mắt lườm ta một cái rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Ta nhìn theo bóng dáng hung tợn của hắn, bất giác thở dài: “Thanh thiếu niên thời này, xem ra còn thông minh hơn thời đại của chúng ta nhiều. Không thể lừa được nữa rồi!”

Thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Ngươi nghĩ mà xem. Ngươi ăn sạch bách một đĩa đồ ăn, không phải sẽ khiến cho người ta hoài nghi sao? Dinh dưỡng vẫn phải phát triển toàn diện thì mới thỏa đáng chứ…

Đáng tiếc không có ai lý giải cho ta. Khó trách một lúc nào đó, vào niên đại nào đó, mọi người đều hô hào: “Lý giải vạn tuế…”

Đã có người chờ cứu chúng ta. Như vậy, ta cũng không cẩn phải cả ngày cứ tìm cách hạ độc người khác. Ta phải đem số thuốc độc trên người phóng ra mới được. Chứ nếu không lại vô ý hạ nhầm người ta, phụ mất một tấm lòng tốt của người đã cứu chúng ta ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.