Thệ Bất Vi Phi

Chương 164: Chương 164: Lẻn vào




Edit: Docke

Dựa vào lòng ngực của Lâm Thụy, thoải mái, ấm áp. Ta không cảm thấy cưỡi ngựa mệt mỏi một chút nào. Mỗi khi mệt mỏi liền dựa vào ngực hắn mà ngủ gà ngủ gật. Cũng không hề lo sợ sẽ bị té xuống ngựa, mà trên thực tế, ta cũng chưa từng bị ngã ngựa lần nào. Mỗi lần ta tỉnh ngủ lại luôn thấy hắn ở bên cạnh, cúi người đủ thấp để đôi mắt đăm đắm nhìn ta. Vừa thấy ta chuyển mắt nhìn hắn là hắn lại nâng tầm mắt, làm bộ như đang nhìn con đường phía trước đang được ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi… hoặc là đưa mắt nhìn mấy bông hoa nhỏ không tên ở nơi nào đó ven đường…

Vì hắn cúi người đủ thấp cho nên ta cũng không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn. Nhưng theo ánh mắt lảng tránh cũng cảm giác được hắn đang xấu hổ. Chứ nếu không thì sao ánh mắt lại cứ lấp lóe như thế?

Cưỡi ngựa như vậy cũng khiến ta dần dần cảm thấy thoải mái. Trong đáy lòng cũng bất giác không còn chán ghét ngựa nữa, ngược lại còn âm thầm hy vọng cuộc hành trình này càng dài càng tốt. Ở trong lòng ngực hắn, giống như đang nằm trên bãi biển hứng đón làn gió trong mát, tựa như được ôm ấp trong vòng tay mẹ. Trong lòng tràn ngập an tường và yên ổn, còn thoang thoảng hương vị ngọt ngào. Cảm giác ấm áp tận đáy lòng, như làn nước mưa cuối thu, chậm rãi thẩm thấu vào trái tim. Bất tri bất giác, bất kể đường dài bao nhiêu, ta đều không hề cảm thấy khổ mệt. Mỗi khi ta mông lung như ngủ như không, đều cảm thấy hắn ở bên cạnh ta vô cớ thở dài. Tiếng thở dài ấy mang theo một tia yếu đuối. Không hề giống chút nào với Thụy Vương gia vô cùng kiên cường trong cảm nhận của ta. Trong cơn mông lung, ta chỉ cảm thấy, khi nghe thấy tiếng thở dài ấy là trái tim ta lại ê ẩm mềm mại tựa như dấm chua lên men. Nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra…

Nhưng sau khi tỉnh dậy nhìn qua hắn, ánh mắt hắn lại vẫn như trước, vô cùng kiên định, tựa như viên hắc bảo thạch. Khi ngẫu nhiên nhìn ta, cũng là yên ổn và thanh lãnh. Tiếng thở dài mà ta nghe được trong lúc mơ màng, thoáng như một giấc mộng xa xôi. Có thể khiến trái tim ta trở nên mềm mại, chắc cũng chỉ là giấc mộng mà thôi?

Hãn Huyết Bảo Mã và Đại Uyên Lương Câu cực kỳ thần tuấn, hơn nữa, tốc độ cực nhanh. Con ngựa cũng không cảm thấy mỏi mệt. Lúc có người đi đường, vì không muốn gây chú ý nên giảm tốc độ, còn lúc không có ai, lập tức tăng tốc, chạy nước rút. Ta thật sự rất bội phục Lâm Thụy. Hắn ngồi trên lưng ngựa mà sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, còn một tay đỡ lấy ta. Trên mặt chưa bao giờ hiện vẻ khó chịu. Chẳng lẽ người hắn thật sự bằng sắt sao?

Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ, lão cha – ba người bọn họ cũng không có vẻ gì mệt mỏi. Đây chính là điểm lợi hại của người luyện võ a. Ta không khỏi hạ một lời thề: “Nhất định phải học một môn khinh công nào đó…”

Mấy người chúng ta ăn gió nằm sương đuổi tới đô thành Tây Sở. Dọc đường đi cũng không có gì trở ngại. Rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng biết là do Lâm Thụy đã an bài thích đáng cả rồi. Tất cả người của Thanh Phượng Môn bên cạnh hắn, toàn bộ đều lưu lại Đại Tề, khiến cho người ta có cảm giác bản thân hắn vẫn còn ở Đại Tề. Trong phủ còn an bài thế thân. Có tình huống gì, người của Thanh Phượng Môn cũng sẽ xử lý ổn thỏa. Dù sao, lúc này lẻn vào Tây Sở cũng chỉ vì muốn tìm được vị trí của Thần cung. Còn những chuyện sau đó, có lẽ phải chờ đến khi tìm được vị trí cụ thể của Thần cung mới có thể an bài mật thám được…

Đô thành Tây Sở vẫn bình tĩnh phồn hoa như xưa. Chuyện biên cảnh khẩn trương dường như không hề liên quan gì đến nơi này. Phố lớn ngõ nhỏ đồn đãi, chính là chuyện nửa tháng trước, lúc đương kim hoàng thượng tuần tra biên cương lại thu nhận một mỹ nhân tuyệt sắc. Ngày ngày sủng hạnh, không còn lòng dạ nào quan tâm đến triều chính. Lại đồn, những tướng sĩ Đại Tề được phái đến biên cảnh, kể từ khi hoàng thượng tuần tra xong thì làm như bị người quên bẵng mất. Khiến cho người ta cảm thấy hoàng đế Tây Sở điều quân đội đến biên cảnh Đại Tề, chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi. Triều thần, dân chúng đối với tác phong thay đổi xoành xoạch của hoàng đế, mới thời gian trước do bị kích động mà duyệt binh mạt mã, thoắt một cái đã vì sủng hạnh mỹ nhân mà hoàn toàn quên bỏ tướng sĩ ở biên cảnh, đã tập mãi cũng thành thói quen. Chúng ta một hàng lần lượt đi vào đô thành Tây Sở, nhìn thấy cảnh tượng như thế thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Xem ra, họa ngoại xâm của Đại Tề cũng không thể nhanh chóng tạo thành ảnh hưởng gì lớn…

Chúng ta thuê một tiểu viện của nhà dân. Lâm Thụy ra ngoài liên hệ với những mật thám được hắn phái đến Đại Tề, lại mang về một tin tức không tốt. Nghi Phi nương nương – mật thám của Thanh Phượng Môn được phái đến hậu cung, mười ngày trước, bởi vì nói lời đắc tội với Thanh Phi – tân sủng phi của Hoàng đế Tây Sở, nên đã bị hoàng đế Tây Sở cưu hình. Nàng vừa chết, tổ chức của Thanh Phượng Môn ở hậu cung Tây Sở cũng không thể rút lui an toàn. Bởi vì Thanh Phi nương nương chẳng những không chịu buông tha Nghi Phi mà còn bắt đầu rửa sạch cung nữ, thái giám bên cạnh nàng. Đáng tiếc chính là, trong trận cung biến này, tất cả những người có quan hệ với Nghi Phi đều bị xử tử. Những người được Thanh Phượng Môn phái đến hỗ trợ bên cạnh Nghi Phi cũng không có may mắn thoát khỏi.Trận cung biến này coi như đã chặt đứt hiểu biết về hậu cung của Thanh Phượng Môn. Cũng khiến cho chúng ta không thể biết được trong triều chính và hậu cung Tây Sở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Thụy hình như cảm giác được trận cung biến này không hề tầm thường. Sau khi được mật thám ở ngoài cung cho biết tin tức, toàn bộ khuôn mặt liền không hề có một nét tươi cười nào. Tuy rằng không thở dài thở ngắn, nhưng cả ngày cứ cau mày, làm như có cảm giác đang gặp nguy hiểm.

Tiểu Phúc Tử đối với hoàng cung Tây Sở cũng có chút quen thuộc. Hắn lẻn vào trong cung điều tra nhưng cũng không tra ra cái gì. Ngay cả Nghi Phi chết, từ miệng cung nhân cũng chẳng qua chỉ biết được rằng: Do trong lúc đấu khẩu với Thanh Phi có phạm đến tôn nghiêm của hoàng thất Tây Sở. Cho nên mới bị Thanh Phi bắt được cớ, giật dây cho hoàng đế Tây Sở đem nàng cưu sát… (Docke cũng không hiểu cưu sát, cưu hình là thế nào nữa, có bạn nào biết chỉ mình với nhé, thanks!)

Còn vị tân sủng Thanh phi kia, Tiểu Phúc Tử nói đó là một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ…

Ta vào phòng Lâm Thụy. Hiện giờ chúng ta là quan hệ cha con, chia phòng mà ngủ. Hắn lặng lẽ ngồi trước bàn, ánh mắt hoảng hốt, hình như đang ngẩn người. Trông thấy ta đi vào, hắn chỉ chỉ cái ghế trước bàn bảo ta ngồi xuống. Trước mặt ta, tuy là một khuôn mặt xa lạ nhưng ta vẫn cảm thấy quen thuộc. Đơn giản là vì ánh mắt hắn vẫn đen bóng, tưởng chừng như có thể nhìn thấu lòng người…

Ánh mắt hắn, vẫn còn rất ác liệt. Hắn nói: “Như nhi, có lẽ ta không nên gọi nàng đi theo trong chuyến đi này…”

Ta ảm đạm cười, nói: “Ngươi hoài nghi có nội gian sao?”

Hắn gật gật đầu: “Bất kể là Nghi Phi có đắc tội với Thanh Phi hay không đều không có khả năng bị người ta dùng thủ đoạn diệt cỏ tận gốc như thế. Khả năng duy nhất, chính là thân phận của Nghi Phi đã bại lộ, bị người ta lén xuống tay hạ sát, mượn đao giết người. Nhưng kẻ đó là ai, ta không hề biết gì cả…”

Ta nói: “Nếu chúng ta đến đây mấy ngày rồi mà đối phương cũng không phát động công kích. Điều này cho thấy chúng ta vẫn chưa bị người bán đứng. Có lẽ, chẳng qua chỉ vì Nghi Phi làm việc không cẩn thận, bị người ta phát hiện mà thôi…”

Lâm Thụy nhíu nhíu đầu mày, nói: “Cũng hy vọng là như thế…”

Đầu mày hắn vẫn chưa thể giãn ra, lo lắng nhìn ta, nói: “Như nhi, lần này đến Tây Sở, không hiểu sao lại khiến ta có một dự cảm không rõ, ta có phải đã quá ích kỷ, kéo nàng xuống nước rồi không. Ta rất sợ…”

Ta cười nhạt nói: “Vương gia, đến đây vốn là do ta tự nguyện. Vạch trần bí mật của Thần cung cũng là hy vọng của tiểu nữ. Cho dù có gian nguy thế nào, cũng là tự ta lựa chọn…”

Trong lòng lại nghĩ, không biết khi nào thì kiểu gọi ‘Như nhi’ của hắn, rốt cuộc đã không còn khiến ta nổi da gà toàn thân nữa. Dâng lên trong lòng, chỉ có vị ngọt ngào, như mùi hoa quế lưu luyến quấn quanh môi và răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.