Thệ Bất Vi Phi

Chương 112: Chương 112: Mất công lực




Edit: Docke

Hôm nay cũng vậy, hắn đối với ta, tuy rằng khóe miệng vẫn còn hơi hơi cong lên nhưng ánh mắt lại… khiến ta tức đến mức chịu hết nổi, hối hận sao mình lại hiền lành với hắn như vậy. Có lẽ hắn là người thích bị ngược đãi, cứ quăng cho hắn một cái mặt lạnh thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt ta cũng phai nhạt dần…

Tuyên Vương vừa vào cửa, khuôn mặt tươi cười tuy rằng không còn nữa nhưng vẫn rất quan tâm đến hai người đang ngồi trên giường kia. Hắn nói: “Bổn vương nên đến thăm từ sớm nhưng trong cung lại có việc, chậm trễ một chút. Như vậy đi, bổn vương mới dẫn ngự y từ trong cung đến đây. Hắn cũng có vài kỳ dược khôi phục công lực. Nếu Giả tiểu thư không chê bai, hay là…”

Ta cười nói: “Công lực của hai người bạn này của ta cũng không dễ dàng gì mà khôi phục lại được. Mấy loại thuốc bình thường quả thật là không có tác dụng gì. Nhưng nếu có Đại hoàn đan của Thiếu Lâm Tự thì cũng có thể thử một lần…”

Ta nghĩ, nghe nói Đại hoàn đan của Thiếu Lâm Tự mười năm mới chế được mười viên. Ta cũng không tin là ngươi sẽ có. Ngươi không có thì cũng không cần dùng mấy thứ linh tinh khác đem đến cho đủ số. Ta còn sợ bị trúng độc nữa nè…

Tuyên Vương quả nhiên nhíu nhíu đầu mày, nói: “Đại hoàn đan này, bổn vương thật sự không có…”

Ta cười, ngắt ngang lời hắn: “Vương gia không cần lo lắng. Hai người bạn của ta chỉ cần điều trị hai ngày, công lực sẽ hồi phục ngay thôi. Chỉ cần Vương gia có thể cho phép chúng tôi nghỉ tạm ở đây là chúng tôi đã cảm kích lắm rồi…”

Rốt cuộc Tuyên Vương cũng cười, hắn nói: “Nếu vậy thì bổn vương cũng sẽ không có ý kiến lung tung nữa. Giả tiểu thư yên tâm. Ngươi và bằng hữu của ngươi cứ yên tâm ở đây chữa thương đi. Người đâu…”

Hắn gọi một tiếng. Hai thiếu nữ tuổi vừa thanh xuân nối đuôi nhau đi vào. Hắn nói: “Hai nha đầu này sẽ ở lại đây hầu hạ Giả tiểu thư. Nếu Giả tiểu thư có chuyện gì cần, cứ việc sai bảo bọn họ đi làm…”

Ta cười, gật gật đầu, nói: “Đa tạ Vương gia…”

Tuyên Vương đứng dậy, dẫn theo Quy Trữ và Tử Dạ rời khỏi gian phòng của chúng ta. Lúc này, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, cùng hắn nói một câu, ta đều phải hao hết tâm tư. Cho dù chỉ là một câu nói đơn giản, hắn cũng tạo áp lực cho ta. Mà áp lực đó, cũng không phải chỉ lớn ở mức bình thường thôi đâu.

Nhưng mặc dù đã phòng bị như vậy rồi, ta vẫn không hiểu. Vì sao công lực của Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử không khôi phục được chút nào hết vậy?

Mấy canh giờ sau, khi Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử đem tin tức bất hạnh này báo cho ta biết, ta suy đi nghĩ lại, rốt cuộc đã sai ở chỗ nào rồi? Là trận thế đó đã hấp thu nội lực, cho nên không thể khôi phục, hay là bởi vì Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử ăn nhầm thứ không nên ăn? Nhưng hai người bọn họ cho đến bây giờ, có thể nói là ngay cả nước cũng còn chưa được uống, nói chi đến chuyện ăn phải thứ không nên ăn gì đó được?

Chẳng lẽ là bởi vì trận thế đó sao? Cũng không đúng. Lúc ở kỹ viện, hai người bọn họ còn nói công lực đang từ từ khôi phục mà. Khả năng duy nhất, chính là Tuyên Vương đã động tay động chân. Nhưng hắn và hai thủ hạ của hắn, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của ta. Cho dù có hạ độc, cũng phải để lại chút manh mối gì đó chứ. Hiện tại bọn họ hạ độc như thế nào, dùng cách gì để hạ độc, ta đều không có đầu mối. Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bị chết khốn chết khổ tại đây hay sao?

Sau khi Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử nghĩ hết các biện pháp để khôi phục võ công, công lực của bọn họ chẳng những không khôi phục được chút nào, ngược lại còn từ từ mà xói mòn. Qua một ngày sau, công lực của bọn họ liền biến mất tăm tích. Hiện giờ hai người đó cũng giống như ta, trở thành người bình thường không có võ công…

Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể để cho hai người họ nghỉ ngơi thêm một chút, đừng cả ngày cứ động tay động chân trước mặt ta làm ta choáng váng nữa. Ta nghĩ, có đôi lúc phương pháp thắng lợi tinh thần của A Q* cũng có chút tác dụng, bằng không, ta thật đúng là bị tức chết trong phủ Tuyên Vương này mất thôi.

Hai tiểu nha đầu được Tuyên Vương mang đến hiển nhiên là thông minh lanh lợi, nhưng biểu hiện cũng gần giống với Quỳnh Hoa lúc còn ở hoàng cung Tây Sở. Ngoại trừ bưng trà tiếp nước, quét rác dọn bàn thì những lời nói dư thừa, một câu cũng không chịu nói. Mặc kệ ta lôi kéo tình cảm, dụ dỗ bọn họ thế nào, bọn họ vẫn chỉ cười cười, sau đó liền hỏi: “Tiểu thư còn có gì căn dặn không?”

Đến cuối cùng, ta không khỏi chỉ vào chính mình rồi hỏi các nàng: “Chủ tử các ngươi có phải đã dặn các ngươi, nói rằng: nữ tử này miệng ngọt lưỡi dẻo, ngàn vạn lần cũng không được nói thêm lời nào với nàng, bằng không, đừng hòng thoát khỏi nàng?”

Hai nha hoàn còn chưa đáp lời nhưng ta đã nhìn thấy được trong ánh mắt của bọn họ rõ ràng hiện vẻ ngạc nhiên. Ta hiểu được, đúng là thế thật. Tuyên Vương phòng ta, cũng phòng quá nghiêm đi?

Ta nghĩ. Nếu như bây giờ ta ra khỏi Tuyên Vương phủ, có phải là sẽ bị một số người cản lại hay không? Lý do cản lại, có phải là bên ngoài phủ có người đang chờ muốn giết ta?

Ta quyết định thử một lần xem sao.

Sau giờ ngọ hôm đó, khi ánh mặt trời sáng lạn, ta và Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ đã bị mất hết nội lực, ba người thong thong thả thả đi ra cửa sau của Tuyên Vương phủ. Ngoài ý muốn của chúng ta, hai gã hộ vệ giữ cửa chẳng những không ngăn cản mà còn nồng nhiệt tiếp đón, nói: “Chân tiên sinh, ngài muốn ra ngoài sao, đi sớm về sớm nha…”

Ta nghĩ, hắn nói vậy là có ý gì đây, bảo chúng ta sớm trở về sao?

Ra khỏi phủ Tuyên Vương chưa đầy mười thước, ta đã hiểu được hắn nói vậy là có ý gì rồi…

Tuy Tiểu Phúc Tử đã mất hết công lực, nhưng dự cảm đối với nguy hiểm vẫn còn. Chúng ta đang đi tới, bỗng nhiên hắn kêu to một tiếng: “Nằm xuống…”

Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè bẹp, biến thành chó gặm bùn. Tư Đồ phản ứng linh mẫn, đã sớm nằm úp sấp xuống rồi.

Chỉ nghe thấy bên tai có tiếng gió ‘víu víu’, ám khí như châu chấu bắn đến tiếp đón chúng ta, làm cho bụi đất bay loạn trời.

Tiểu Phúc Tử nói: “Là mấy người kia. Chúng ta mau chóng lui về Tuyên Vương phủ đi…”

Ta nỗ lực ngẩng đầu, thấy ở góc tường dân cư gần đó có vài người đi ra, tuổi tác cũng không nhỏ. Còn không phải là mấy vị cao thủ mà hồi Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ chưa mất công lực, liên thủ cũng không đối phó được đó sao?

Ba người chúng ta nhảy vào cửa sau của Tuyên Vương phủ. Hai gã hộ vệ vẫn còn đứng ở đó, thấy chúng ta trở về, rất lễ phép hỏi: “Các vị, về sớm vậy sao?”

Trong đó còn có một người tốt bụng nói cho ta biết: “Chân tiên sinh. Mặt ngài hóa thành mèo hoa cả rồi kìa, mau đi rửa đi. Còn nữa, quần áo hình như bị rách một miếng, thay ra đi, bằng không…”

Hắn chưa nói xong, Tư Đồ đã vội vàng dùng thân thể giúp ta che lại. Nàng lặng lẽ nói cho ta biết: “Quần của ngươi bị rách một miếng lớn ngay mông rồi kìa…”

Mặt ta hơi hơi đỏ lên. Nhưng mặt đầy bụi đất nên cũng không có ai thấy được. Ta nghĩ, mấy người đó khi không lại dùng ám khí bắn người ta cũng không sao, nhưng cũng không nên bắn trúng ngay vào mông ta chứ?

Tiểu Phúc Tử đương nhiên là giả vờ như không hề thấy gì hết. Hắn đang ngắm mây trắng trên bầu trời xanh mà…

Cũng may, ta còn chưa mất hết mặt mũi. Ít nhất là trước mặt Tiểu Phúc Tử, đúng không?

Ta và Tư Đồ kề vai sát cánh trở vào phòng, thay quần áo rách ra, giặt sạch. Lúc này mới phun ra một ngụm khí lớn. Tư Đồ nói: “Xem ra, đám người kia còn chưa từ bỏ ý định, không lấy được tánh mạng của ngươi thì chưa đi đâu…”

Ta nói: “Không phải đám người kia chưa bỏ ý định, mà là có người muốn khơi dậy ý định của bọn họ…”

Tư Đồ nói: “Ngươi muốn nói là…”

Ta nói: “Ngoài phủ Tuyên Vương, nếu không phải được Tuyên Vương cho phép thì làm sao đám người đó dám vi phạm pháp lệnh kia chứ?”

Ta hỏi nàng: “Các ngươi có tìm được nguyên nhân chưa, vì sao đột nhiên lại hoàn toàn mất hết công lực?”

Tư Đồ lắc lắc đầu: “Chúng ta cũng muốn lắm nhưng không làm được. Lúc chạy ra khỏi kỹ viện đó, ta và Tiểu Phúc Tử, mỗi người vẫn còn lại một phần công lực. Nhưng vào đến Tuyên Vương phủ thì dù dùng hết mọi cách, công lực ngược lại càng ngày càng ít, giống như nước chảy vậy, không còn thấy bóng dáng đâu nữa…”

——— —————— —————— —————— —————–

Ghi chú:

* A Q là nhân vật chính trong ‘A Q chính truyện’ của Lỗ Tấn. ‘A Q chính truyện’ là truyên vừa duy nhất của Lỗ Tấn được đăng tải lần đầu trên “Thần báo phó san” ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian từ 4 tháng 12 năm 1921 đến 12 tháng 2 năm 1922. Sau đó truyện được in trong tuyển tập truyện ngắn “Gào thét” năm 1923 và là truyện dài nhất trong tuyển tập này. Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. A Q hay bắt nạt kẻ kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ hãi trước những kẻ hơn mình về địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức mình ngay trong khi anh ta phải chịu đựng sự bạo ngược và áp bức của chúng. Lỗ Tấn đã cho thấy những sai lầm cực đoan của A Q, đó cũng là biểu hiện của tính cách dân tộc Trung Hoa thời bấy giờ. Kết thúc tác phẩm, hình ảnh A Q bị đưa ra pháp trường vì một tội nhỏ cũng thật là sâu sắc và châm biếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.