Thệ Bất Vi Phi

Chương 179: Chương 179: Mẫu gia quyền thế huân thiên




Edit: Docke

Sau khi thông báo, Diệp Bất Phàm đi vào thư phòng của thái tử Tề Thụy Lâm. Trong thư phòng, Thanh Loan, Quỳnh Hoa cùng thái tử đang khẽ cau mày, ngồi bên cạnh bàn đọc sách, chờ đợi hắn đến. Diệp Bất Phàm biết, Thụy Vương hiện giờ mặc dù thân là thái tử tôn quý nhưng loạn trong giặc ngoài quá phiền nhiễu, cũng khó trách hắn kể từ khi lên làm thái tử, ngược lại trên mặt đã không còn tươi cười như trước nữa.

Diệp Bất Phàm nói: “Thái tử gia không cần lo lắng. Thái tử phi nếu đã quyết định ở lại, vậy thì những thứ đã lấy được từ Thần cung, nàng cũng sẽ trợ giúp Vương gia giải thích rõ ràng…”

Tề Thụy Lâm nói: “Tuy hiện giờ chúng ta giành được thắng lợi, làm cho phụ hoàng tin rằng ta xứng đáng làm thái tử. Nhưng trong triều đình, trong hậu cung, đại đa số đều là thế lực của Mẫu gia. Có một số việc, ngay cả phụ hoàng cũng không thể khống chế được. Lúc này đây, Mẫu gia chẳng qua chỉ là lấy lui làm tiến, không cùng phụ hoàng phát sinh xung đột chính diện. Thế lực ngầm của Mẫu gia rất lớn, thật sự muốn đấu, e rằng chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ…”

Diệp Bất Phàm nói: “Thái tử gia yên tâm. Thái tử có phải đang lo lắng về Hộ Long Vệ?”

Tề Thụy Lam nói: “Hộ Long Vệ cũng là một phần. Bọn họ là cao thủ võ công cực cao, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình hoàng hậu. Lần trước vì đả kích Tuyên Vương, hoàng hậu cho ta mượn Hộ Long Vệ dùng vài ngày. Bất kể ta sai người châm ngòi thế nào, bọn họ cũng không hề lay chuyển, vẫn quyết tâm đi theo hoàng hậu. Mấy người đó chẳng qua chỉ là một bộ phận của Hộ Long Vệ, cũng không thèm nghe mệnh lệnh của hoàng thượng mà chỉ nghe hoàng hậu. Có thể thấy được điều đó đáng sợ biết bao. Nếu như có một ngày, bọn họ mưu phản, Hộ Long có thể sẽ biến thành Đồ Long…”

Diệp Bất Phàm nhíu mày, cũng không dám tùy tiện nói tiếp vấn đề Đồ Long của hắn, nói: “Chuyện này cũng là quy củ mà trăm năm trước đã lưu lại. Từ khi Mẫu gia huấn luyện Hộ Long Vệ, mấy thế hệ trước rất hoàn hoản, Mẫu gia an phận thủ kỷ, Hộ Long Vệ cũng rất trung thành với hoàng thượng. Nhưng đến thế hệ này thì, Hộ Long Vệ lại khẩn trương trở thành vệ đội tư nhân của Mẫu gia, ngay cả hoàng thượng cũng không thể quản chế nó…”

Tề Thụy Lâm nói: “Đám Hộ Long Vệ đó cũng không đáng sợ. Điều đáng sợ chính là, mấy chục năm nay, Mẫu gia đã nuôi trồng thế lực ở cả trong lẫn ngoài triều đình. Dùng nữ nhân của Mẫu gia làm công cụ thông gia, khiến cho người người trên dưới cả nước điều cảm thấy vinh hạnh nếu cưới được nữ nhân của Mẫu gia. Còn Mẫu gia lại đi khắp nơi thu nhận con gái quan lại làm con gái nuôi của bọn họ, với mục đích đạt được mối quan hệ thông gia chính trị. Trên dưới cả nước, không dưới ba trăm phu nhân của danh quan lớn, đều là con gái của Mẫu gia, từ đó câu kết liên thông thế lực, không ngừng vươn xa. Ngoại trừ Gia Cát gia, Mẫu gia cùng với gia tộc tam họ ngũ vọng của nó đã liên thành một mối. Đề cử chế độ tiến quan như vậy, có thể đề cử ra cái dạng quan viên gì đây. Không muốn biết, không muốn kết, cho nên gia tộc Gia cát đã lánh khỏi hồng trần, được cho là gia tộc duy nhất không cùng Mẫu gia liên kết tam họ ngũ vọng…”

Diệp Bất Phàm nói: “Chủ tử, có điều thuộc hạ không rõ. Thế lực Mẫu gia khổng lồ như vậy, nhưng vì sao lúc này hoàng hậu nương nương lại khinh địch, ngầm đồng ý hoàng thượng để ngài làm thái tử, không chút cản trở? Hơn nữa, trong triều đình râm ran tán thưởng, ngay cả vây cánh của Tuyên Vương và Bình Vương cũng im hơi lặng tiếng, không chút động tĩnh. Chẳng lẽ, Thần cung thật sự có tác dụng to lớn như thế sao…”

Tề Thụy Lâm hít một hơi, nói: “Đây cũng là chỗ bổn vương không hiểu. Chiếu theo lý mà nói, Mẫu gia hẳn là sẽ cực lực phản đối, phục vị cho Bình Vương làm thái tử mới đúng. Nhưng lúc này đây, thắng lợi lại đến quá thuận lợi. Ngay cả lúc ta xin chỉ thụ của phụ hoàng cho ta dùng cổ lễ nghênh cưới Như nhi, cũng đều cực kỳ thuận lợi mà được thông qua. Mọi chuyện thuần buồng xuôi gió, lại khiến ta cảm thấy giông bão chực đến. Không biết Mẫu gia đang âm thầm trù tính cái gì?”

Diệp Bất Phàm nói: “Chủ tử có nói cho thái tử phi nghe những nghi hoặc này không?”

Tề Thụy Lâm quét mắt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thế nào? Chẳng phải Diệp Thống Lĩnh luôn luôn có rất nhiều ý kiến đối với thái tử phi hay sao? Vì sao lần này?”

Diệp Bất Phàm xấu hổ cười, nói: “Chủ tử, đó là lúc trước khi nàng còn chưa phải là thái tử phi. Hiện giờ nàng đã là phi tử của chủ tử rồi, thuộc hạ đương nhiên…”

Tề Lâm Thụy nghe vậy cũng cười, không chọc thủng những mẫu thuẫn trước sau trong lời nói của hắn, nói: “Có vài chuyện, không nên để nàng biết thì tốt hơn. Hơn nữa, nàng chỉ đồng ý làm thái tử phi của ta trong ba tháng…”

Diệp Bất Phàm thấy được vẻ mặt ảm đạm và đau thương của chủ tử, trong lòng vừa oán thầm thái tử phi lại vừa thông suốt. Đơn giản chính là, có bao nhiêu nữ nhân cầu cũng cầu không được, ngược lại, ngươi lại làm cho người ta phải nài ngươi làm thái tử phi ba tháng…

Trên mặt hắn lộ ra vẻ đồng tình, nói với Tề Lâm Thụy: “Chủ tử không cần lo lắng. Thái tử phi nếu đã bằng lòng ở lại ba tháng thì sau này sẽ có thể ở lại một năm, mười năm, thậm chí là cả đời. Chuyện đó còn không phải sẽ thuận lý thành chương luôn sao…”

Diệp Bất Phàm là thống lĩnh thuộc hạ bên cạnh Tề Thụy Lâm. Tuy nói đây chỉ là chuyện nhà của chủ tử, hắn vốn không nên nói xen vào, nhưng theo hầu chủ tử đã lâu rồi, không tự chủ được có đôi khi liền đâm ngang một hai câu. Huống chi, chủ tử nói đúng, đối với vị thái tử phi lúc nào cũng muốn cưỡi lên đầu chủ tử mà ngồi kia, hắn đích xác đã mang bất mãn trong lòng. Hắn nhất thời tưởng tượng đến tình cảnh ai oán lúc chủ tử cầu thái tử phi ở lại ba tháng, lập tức đầu bốc khói.

Không phải là nữ nhân thôi sao? Trên thế gian này, con cóc bốn chân thì ít chứ nữ nhân hai đùi thì có cả đống. Hơn nữa, ai ai cũng đều là tuyệt sắc giai nhân…

Đương nhiên, Diệp Bất Phàm tuyệt đối sẽ không để lộ ra mình đang bất mãn với thái tử phi. Hơn nữa, còn tỏ vẻ tôn kính thái tử phi hơn bất cứ ai. Gian manh giảo hoạt, không phải là từ dùng để hình dung về con người của hắn hay sao?

Tề Thụy Lâm nghe xong lời hắn nói, trong lòng không khỏi có chút yên tâm. Trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ kiên định, nói: “Ngươi nói đúng, bổn vương nhất định có biện pháp làm cho Như nhi ở lại bên cạnh ta cả đời…”

Diệp Bất Phàm tuy bất mãn với Giả Tuệ Như, nhưng vẫn rất bội phục tài hoa của nàng. Hắn nói: “Chủ tử, thái tử phi mọi khi đều có vài câu nhận xét rất kỳ lạ. Sao chủ tử không đem chuyện này bàn với thái tử phi?”

Tề Thụy Lâm gật gật đầu, thì thào than nhẹ: “Không hiểu vì sao, sau khi tìm hiểu rõ ràng về Thần cung, bổn vương lại không muốn nàng có bất cứ quan hệ gì với Thần cung nữa…”

Diệp Bất Phàm nhíu mày nói: “Chủ tử, như lời tổ tiên của Thục Trung Lôi gia, Thần cung này là được đưa tới từ một nơi khó hiểu mà người thường không thể tới được. Chẳng lẽ ngài sợ…”

Tề Thụy Lâm gật gật đầu, nói: “Bổn vương thật sự rất sợ…”

Một đôi chủ tớ đồng thời cùng trở nên trầm mặc, rốt cuộc cũng chưa nói ra bọn họ đang sợ cái gì. Nhưng trong phòng ai ai cũng biết, bọn họ sợ, đến tột cùng là cái gì…

Mọi vật trên đời, có chính tất có phản. Chưa có ai đến được cái thế giới không ai biết đến kia. Thì làm sao biết được sẽ không có ai từ thế giới không ai biết đó, đến đây? Huống chi, lúc khai quật ra ba tấm bia đá kia, còn có một tấm bia đá nhỏ, trên đó viết: “Người có thể xem hiểu được ba tấm bia đá này, tất không phải là người đương thời…”

Bí mật này, mấy vị đầu lĩnh của Thanh Phượng môn đều biết. Đương nhiên, làm sao mà Tề Thụy Lâm lại không biết cho được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.