Thệ Bất Vi Phi

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Ta mở hai mắt đã hóa lèm nhèm, nhìn hoàng hậu nương nương đang quỳ dưới cửu phượng của Triêu Dương cung, cũng là cháu dâu của ta. Gương mặt tinh xảo của nàng cúi thấp xuống, phía sau lớp trang phục tỉ mỉ cũng là một mảnh tâm tư. Biết ta không thích phô trương, trên đầu chỉ gắn một chiếc ngân trâm bằng ngọc hồ điệp đơn giản. Trong tay cung nữ đứng bên cạnh đang cầm một chiếc áo choàng lớn làm bằng lông hồ ly vô cùng trơn mềm, tỏa ánh sáng màu nhạt thuần khiết. Nghe nói áo choàng này chính là dùng từng chút từng chút lông nách của hồ ly chế thành. Để làm một tấm áo như vậy, không biết đã phải giết chết bao nhiêu con hồ ly nữa. Ta âm thầm thở dài một hơi, nhìn vị cháu dâu đang quỳ bên dưới. Đã sớm nghe nói hoàng thượng và nàng không còn vui vẻ, giờ nhìn thấy nàng tặng lễ, lại nghe nàng giải thích như vậy, trong lòng ta không tránh khỏi cảm thấy phiền muộn. Thật sự đáng tiếc, vị hoàng hậu này, khó trách tôn nhi của ta không ưa thích nàng. Trong tẩm cung của ta vốn đã có hệ thống lò sưởi, mặc kệ bên ngoài trời lạnh thế nào, bên trong đều ấm áp. Cho dù chỉ mặc một chiếc áo đơn cũng thấy đủ, sao còn mang tặng áo choàng lông hồ ly to như thế để làm cái gì? Mặc dù tận đáy lòng đều cảm thấy phiền chán, nhưng ta cũng không để lộ ra mặt, không hề mở miệng mà chờ nàng lên tiếng. Tặng lễ, tất sẽ có điều khẩn cầu? Huống chi là tặng cho ta, người lâu nay đã không còn để ý đến việc triều chính. Lão gia ta vốn đã một chân ngoài một chân trong quan tài rồi mà?

Hoàng hậu Tử Nghi có lẽ cũng đã cảm nhận được thái độ lạnh lùng của ta, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, thận trọng nói: “Lão tổ tông, phụ thân cháu dâu không hiểu chuyện, trong lúc say rượu ngâm thơ đối đáp đã thốt ra những lời không nên nói. Kết quả bị người dụng tâm tìm được chứng cớ. Niệm tình ông chỉ nhất thời hồ đồ, xin ngài nói vài lời với hoàng thượng, cho ông an hưởng tuổi già đi!”

Chuyện này ta cũng đã biết. Vốn là Lâm Quốc Hậu kia nhớ đến bản thân nguyên là Tây Sở Vương gia oai phong lẫm lẫm, cuối cùng lại nước mất nhà tan, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực. Vào lễ Trung thu, tại bữa tiệc gia đình đã uống quá chén, liền mắng to: Này cái lão chủ chứa đầu đầy tóc bạc kia, nếu không tại ngươi, Tây Sở quốc chúng ta sao có thể bị diệt quốc?

Lại còn ngâm một đoạn thơ: Nước mất núi sông còn, mùa xuân cây cỏ héo. Cảm thương hoa rơi lệ, hận chim chóc kinh tâm. Tóc bạc sợi càng ngắn, hồn dục hết sức trâm.

Tai mắt hoàng thượng trải rộng khắp vua và dân. Ngày hôm sau, trên bàn hoàng thượng đã xuất hiện tấu chương buộc tội Lâm đại tướng quân. Trong đó nói có sách, mách có chứng, càng không cần nhiều lời, ngay cả con gái hắn, đương kim hoàng hậu cũng bị liên lụy. Vị hoàng hậu này trước đây chẳng qua chỉ vì muốn trấn an nhóm di dân Tây Sở, ngay lúc hoàng tôn nhi còn đang là thái tử đã lập nàng làm thái tử phi. Hiện giờ thiên hạ đại định, hoàng thượng đã sớm muốn trao ngôi vị hoàng hậu này cho người khác. Bản thân hoàng hậu cũng biết địa vị của mình đã sớm không xong rồi. Ai cũng biết cả, sao nàng ta còn tham luyến ngôi vị hoàng hậu này làm gì…

Hắn mắng chính là mắng ta đây nè. Vài thập niên trước, cũng từng bị mắng là lão chủ chứa đầu đầy tóc bạc, hồng nhan họa thủy, ta cũng không phải là không biết, chẳng qua cứ mặc kệ mà thôi. Nếu như để ý đến cả mấy chuyện đó, chỉ sợ đã chọc mình tức chết rồi. Chuyện tổn thương tinh thần như vậy, ta không bao giờ làm.

Chẳng qua lần này, chỉ sợ là hoàng thượng bản thân muốn phế hậu, lấy ta ra làm tấm bình phong. Dù sao cái gì cũng không có, lấy ta làm tấm bình phong cũng tốt! Ta lười biếng dựa vào cung nữ bên cạnh nâng dậy, nói vài lời công đạo với người quỳ bên dưới: “Ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này bổn cung sẽ khuyên hoàng thượng suy nghĩ lại. Dù sao bổn cung hiện giờ tuổi già sức yếu, đã lâu không còn hỏi qua chính sự, thái thượng hoàng còn đang chờ ta chơi mạt chược đây!”

Hoàng hậu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Nàng khẽ nâng đôi mắt nao núng nhìn ta một chút, lại vội vàng cụp mắt. Ta thấy trong ánh mắt nàng chợt lóe lên một tia oán hận. Nói ra chẳng qua người ta đã gấp như có lửa đốt rồi, giống như châm lửa dưới đít khỉ vậy, ngươi lại còn nghĩ muốn chơi mạt chược, này này này, chính là không muốn đi đó sao?

Thật ra ta vốn không muốn quản chuyện này…

Ta cũng không muốn rơi vào kết cục như Võ Tắc Thiên bị buộc cung kết tội. Tuy nói hiện giờ hoàng thượng đối với Tổ nãi nãi (bà nội) của hắn vẫn một mực cung kính, nhưng ai mà biết được. Ngày nào đó hắn có thể hay không thay đổi tính tình, học theo Đường triều Lý Long Cơ, dưới áp lực của quyền thần xúi dục mà đối phó với hai lão gia chúng ta đây. Ta chính là muốn sống thọ một chút, chết yên tại gia, trước sau vẹn toàn.

Hơn nữa trong thiên hạ, người mắng ta cũng không phải ít. Cách đây không lâu, nghe nói có một sử quan tính tình ngay thẳng đã ghi lại trong sách sử như sau: Hiếu Đức hoàng hậu mưu kế giảo quyệt, âm mưu chồng chất. Vua vì nàng không dám nạp phi, không dám sủng nữ, chỉ chuyên sủng một mình nàng. Vua thường xuyên bị đem ra mắng…

Nhìn một cái đã đem thái thượng hoàng viết thành một tên ăn cơm nát còn ta biến thành sư tử Hà Đông. Thái thượng hoàng dưới ngòi bút của hắn còn có chỗ nào là đế vương thống nhất thiên hạ đâu. Đương nhiên, chẳng qua năm đó lúc hắn cưới ta, ta đã nghiêm chỉnh thanh minh, nếu hắn nạp thiếp ta liền ly hôn. Đương nhiên hắn không rõ ly hôn là có ý gì, ta còn phải giải thích mất hết nửa ngày! Hắn biết ta nói được thì sẽ làm được. Hắn bị dọa thế nên không dám nạp thiếp, hậu cung của hắn chỉ còn lại mình ta mà thôi. Là một linh hồn hiện đại xuyên đến thời cổ đại nhập vào một thân thể, những điều ta làm được cũng coi như không tồi.

Chỉ có điều, nếu xét về phía một người lười biếng như ta đây, xuyên qua đến thời cổ đại này, cùng bậc đế vương thiết lập quan hệ chính là chuyện ta không hề muốn nhất. Bởi không có biện pháp, chứ ai muốn có quan hệ gì với hắn đâu. Vận mệnh luôn luôn không đi theo những gì ta mong muốn

Sau khi Tử Nghi lui ra, ta lớn tiếng gọi: “Minh Châu, Tiểu Phúc Tử, chúng ta đi Thọ Cảnh cung, thái thượng hoàng còn đang chờ chúng ta đó!” Theo ta chiêu gọi, ngoài cửa tiến vào một lão thái giám trung niên mắt phượng mi dài, trên mặt là vẻ bất cần. Đây chính là Tiểu Phúc Tử đã theo hầu ta suốt sáu mươi năm. Theo sau là một nữ quan trung niên phong hoa tuyệt đại, chính là nữ quan Minh Châu. Nếu không kể đến mái tóc bạc trắng, thì thoạt nhìn nàng so với vị hoàng hậu kia còn có phần xinh đẹp khả ái hơn. Hai người bọn họ có vẻ so với ta đều trẻ tuổi hơn rất nhiều, hạc phát đồng nhan (tóc bạc nhưng dáng vẻ thì còn trẻ). Còn ta, tóc bạc da mồi, lão thái long chung (già như chuông rồng, già lẩm cẩm). Cái gọi là, người xuyên qua hồng nhan không thay đổi, hoàn toàn không hề có tác dụng đối với ta. Bọn họ trông có vẻ giống như cháu trai cháu gái của ta nhưng thật ra, bọn họ và ta tuổi tác không sai biệt lắm, cùng lắm chỉ hơn nhau một tuổi, đều đã xấp sỉ gần chín mươi rồi. Ai bảo hai người bọn hắn đều là võ lâm cao thủ làm chi, đều nhờ có thần công cải lão hoàn đồng, dưỡng nhan hộ thể đó thôi. Đương nhiên bọn họ không phải chỉ một lần khuyên ta nên học nội công linh tinh gì đó nhưng ta là kẻ lười nhác, đã có hai đại cao thủ bảo vệ rồi, tội tình gì còn phải theo học nữa? Tự nhiên là có thể trốn được liền trốn…Nghe trên giang hồ mấy đệ tử đồ tôn nói rằng hai người họ võ công đều đã đạt đến cảnh giới thần tiên rồi, không biết là có đúng hay không đây?

Dù sao ta cũng không có nghiên cứu nhiều. Chỉ là có một lần, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn đem chuyện xưa tích cũ về Tây Môn Xuy Tuyết đại chiến Diệp Cô Thành tại Tử Kim Đỉnh giảng cho bọn hắn nghe. Hai người họ liền bắt chước theo, nhưng lại đem đỉnh hoàng cung ra làm chiến trường. Đến đây, chuyện Tiểu Phúc Tử đại chiến Minh Châu đã hấp dẫn hơn phân nửa nhân sĩ giang hồ tiến đến theo dõi. Nhưng thật ra sự thật thì ta nghĩ, nếu như hai người họ có thời gian đi dạo một vòng giang hồ, tuyệt đối sẽ là thiên hoàng siêu sao người hâm mộ xếp hàng thành một đoàn dài, khả năng còn có thể oanh động hơn cả việc ta cùng thái thượng hoàng vi hành nữa cơ. Chuyện bọn họ chạy đến đỉnh hoàng cung của ta đại chiến, hì hì, bọn họ không có cho ta biết. Nhưng thật ra ngày đó, ta cùng thái thượng hoàng cũng đã ở một góc sáng sửa trên đỉnh hoàng cung xem cho đã mắt…

Nhớ đến khẩn cầu của hoàng hậu, ta có chút nghi ngờ bèn hỏi hai vị tâm phúc: “Xem ra hoàng thượng bất mãn hoàng hậu đã đến đỉnh điểm. Bằng không cũng sẽ không lấy lão thái bà ta đây ra làm tấm bình phong để phế hậu!”

Minh Châu cười nói: “Trên đời này làm gì có đế vương nào có cuộc hôn nhân mỹ mãn như tiểu thư đâu. Mấy chục năm qua, thái thượng hoàng đối với ngài vẫn là ba nghìn sủng ái như cả đời vậy, chưa từng thay đổi chút nào. Hơn nữa, hôn nhân của đế hậu rất hiếm khi tồn tại chân tình!” Ta biết nàng nói là có đạo lý. Huống chi nàng ta được làm hoàng hậu, cũng chỉ vì muốn an ủi Tây Sở gia tộc của người chết mà thôi, hoàng thượng cũng không biết đã từng sủng hạnh qua nàng chưa nữa. Nhưng vị hoàng hậu này cũng rất chừng mực, hiền lương thục đức, chưa từng có chút sai lầm nào với hoàng thượng, nếu không có sai lầm thì làm sao phế hậu? Chỉnh tới chỉnh lui, tra đến tra đi, thật vất vả mới đột phá được cánh cửa bên phụ thân của nàng, hoàng thượng làm sao có thể buông tha?

Minh Châu từ lúc theo hầu ta đến giờ đều luôn gọi ta là tiểu thư, vài chục năm nay cũng chưa từng sửa đổi. Ta nghe cũng thành quen rồi, cũng không bắt nàng phải sửa lại.

Tiểu Phúc Tử vốn bình thường đối với Minh Châu có chút bất hòa, nghe vậy thì lạnh lùng lườm nàng một cái. Ta biết ý tứ của hắn là, Minh Châu chỉ biết thổi gió thúc ngựa, lại còn lau giày (ý là chỉ biết nịnh bợ ton hót)

Ta không thèm để ý đến vẻ minh thương ám đao của bọn họ. Dù sao hai người đấu cũng đấu với nhau mấy chục năm, ta nhìn cũng đã nhìn mấy chục năm rồi. Trên đỉnh hoàng cung tam đấu trở về, ta và thái thượng hoàng cũng ở trên đó xem náo nhiệt đến ba năm. Nhắm mắt làm ngơ, vẫn là đi chơi mạt chược tốt hơn!

Về phần ân oán giữa hoàng thượng và hoàng hậu, chỉ còn cách cứ giả ngốc bỏ qua bọn họ mà thôi…

Ta lấy giọng của lão bà tám chín mươi tuổi hét lớn: “Bãi giá Càn Khôn cung, chơi mạt chược…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.