Thệ Bất Vi Phi

Chương 149: Chương 149: Quả cầu thịt




Edit: Docke

Lâm Thụy đã sớm đón nhận trước, cung kính hành lễ. Hắn chẳng hề để ý đáp lễ lại, chỉ cười nói: “Vương gia thứ lỗi. Người sơn dã thô bỉ, nhìn thấy mỹ vị liền nhịn không được muốn đi nếm thử. Bắt Vương gia phải chờ…”

Ta thầm nghĩ. Hắn phải gọi là người bụi hoa thấu ủng mới đúng. Thân ở trong bụi hoa, bộ dạng như một quả táo tròn lớn. Hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một xiển sư. Người này có thể nói là một điển hình của cái gì gọi là danh không hợp thực (tên và người trái ngược)…

Lâm Thụy lại tràn đầy vẻ cung kính, dường như xem hắn thật sự là cao nhân thế ngoại, tràn ngập cung kính mà nói: “Xiển sư luôn ẩn hiện vô tung. Đối với ngài mà nói, du lịch khắp nơi tìm kiếm mỹ thực, làm sao không phải là một loại bế quan…”

Gương mặt tròn căng của Gia Cát xiển sư cười rộ thành một cái bánh quả hồng, khẽ thở dài: “Vẫn là Vương gia hiểu biết lão phu…”

Hắn chuyển ánh mắt qua đâu, nhìn ta nói: “Đây là nữ tử mà Vương gia đã nói sao?”

Lâm Thụy mỉm cười, gật gật đầu…

Lòng ta đột nhiên sáng ngời, hiểu rồi. Hóa ra chuyện ta đến đây đã nằm trong dự kiến của Lâm Thụy. Nếu vậy thì Tư Đồ chính là kẻ lừa gạt, cố ý lừa ta đến? Ta oán hận quay đầu nhìn Tư Đồ. Tư Đồ theo thường lệ, không dám nhìn ta, làm bộ làm tịch nói chuyện với sư phó của nàng, lão cha của ta….

Ta đang không biết trút giận vào đâu, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện thêm một người. Gia Cát xiển sư kia không biết chạy đến trước mặt ta từ khi nào, chăm chú nhìn ta. Tự nhiên trước mặt bỗng xuất hiện một đầu heo tròn, râu tóc bạc trắng, làm hại ta bị dọa hết hồn, vội lui ra sau vài bước, nói: “Xiển sư, ngài ngài, ngài có việc gì?”

Gia Cát xiển sư vung tay cực nhanh, kéo tay trái của ta, lập tức dùng ba ngón tay khoát lên mặt trên cửa mạch của ta. Ta đang muốn rút tay về, đôi mắt tròn tròn thật to với hàng lông mi thật dài của hắn bỗng trừng lên, nói: “Đừng nhúc nhích, để ta xem nào. Không có người cầu sống cầu chết thì ta cũng chẳng muốn xem đâu, có biết không…”

Ta nghĩ, hắn nói vậy là có ý gì? Ý là có người cầu hắn xem mạch cho ta? Còn cầu sống cầu chết? Ánh mắt ta dạo qua một vòng, chỉ thấy Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ cùng lão cha hờ của ta, ba người rúc vào một ngõ ngách giao đầu kết tai, không biết là đang nghị luận chuyện gì. Còn Lâm Thụy, lại đang cùng người cháu của Gia Cát xiển sư đứng ở trước bàn, nói chuyện thơ họa… Không có ai nhìn về phía ta… Tay của ta đang bị người ta nắm chặt… Cái này có tính là quấy rối hay không đây? Ta đành an ủi bản thân. Ta chính là một người hiện đại xuyên không, chút quấy rối nho nhỏ, sợ cái gì? Huống chi, người này râu tóc bạc trắng, làm ông nội của ta còn được nữa là… Quan trọng nhất là, ta rút tay ra không được…

Gia Cát xiển sư bắt mạch thật lâu, lâu đến nỗi ta muốn kháng nghị, hắn mới chịu buông tay. Ta nghĩ, có bệnh gì chứ. Ta không thể tự xem được sao, cần gì phải thỉnh đến đại phu khác? Hơn nữa, không phải còn có lão cha hờ ở đây sao. Ông cũng được xem là một vị thần y, nghe nói trên giang hồ còn có một cái danh rất to, người đời xưng là Quỷ Ảnh gì đó nữa mà. Chẳng lẽ ông không thể giúp ta xem? Ngoại trừ lần trước dùng Sưu Hồn Đại Pháp ta vô cùng mệt mỏi, thì cho tới bây giờ cũng không có ốm đau gì nha. Ta càng nghĩ càng hoài nghi. Người chung quanh ta có phải trong suy nghĩ của mỗi người đều có chút tật xấu. Năm lần bảy lượt lừa ta đến đây, cũng chỉ vì muốn nhờ vị xiển sư này bắt mạch xem bệnh cho ta?

Đôi mày tằm trên khuôn mặt tròn trịa nhíu lại, hắn tách ra thong thả tản bộ vài bước rồi nói: “Vị cô nương này, tiêu dương bị hao tổn, bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Có lẽ, ta phải dùng nội lực dẫn đường mới được…”

Ta nghĩ. Không thể nào, sao ta lại không phát hiện ra. Sức khỏe của mình mà cũng không biết sao? Có bệnh gì chứ? Nói giỡn sao?

Ta hỏi hắn: “Xiển sư, ngài có lầm không vậy. Ta đâu có bệnh gì…”

Xiển sư mặt nhăn mày nhíu, khuôn mặt tròn vành vạnh nghiêm lại, mở to hai mắt nhìn ta, hừ một tiếng rồi nói: “Còn dám nói mình không có bệnh? Không bệnh mà lại áp dụng Sưu Hồn Đại Pháp lên chính thân mình sao? Ta thấy, là đầu ngươi có bệnh!”

Ta bị hắn mắng cho sửng sốt, sửng sốt nói: “Xiển sư, chuyện này, sao ông biết?”

Xiển sư cười lạnh.Trên khuôn mặt tròn, đôi mắt cầu trợn to, cực giống một cái đại khí cầu bị thổi phồng đến mức khí thể bên trong như sắp nổ tung ra. Hắn nói: “Chính ngươi không biết quý trọng thân thể của mình, ngươi cũng không chịu yêu thương tất cả những người xung quanh. Có người vì ngươi mà đợi ở chỗ ta ba ngày ba đêm, làm hại ta ngựa không dừng vó chạy từ Đông hải chạy về. Ngay cả con cua bự vừa mới câu lên cũng không được ăn. Vậy mà ngươi còn ở đó mà ngây ngốc…”

Lúc nói chuyện, đôi mắt cầu của hắn trượt đi, nhắm thẳng vào bên cạnh. Ý nghĩa mặc dù không rõ ràng, nhưng không cần nói cũng biết. Hắn đang nói đến Thụy Vương gia ngày bận trăm việc đó sao? Đã ở chốn thanh lâu này đợi ba ngày ba đêm? Chỉ vì chờ ngươi? Chờ ngươi xem bệnh cho ta?

Ta đương nhiên sẽ không tin. Nhưng đáy lòng đã có một dòng nước ấm chảy qua. Chẳng bao lâu sau, cũng sẽ có người quan tâm đến ta? Ta dùng khóe mắt lướt qua nhìn trộm Lâm Thụy. Hắn đang ngẩng mặt mà nhìn vào hư vô, làm như phía trên mới có thần tiên bay qua vậy. Nhưng ta thấy trên mặt hắn chợt lóe qua một tia ửng đỏ khả nghi…

Lúc xiển sư tròn vo đang giáo huấn ta, ta quét ánh mắt về phía mấy người khác. Không có ai mở miệng nói giúp ta. Một đám người làm như bị điếc vậy. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ bắt đầu khoa tay múa chân. Lão cha hưng trí bừng bừng ở một bên xem cuộc chiến. Lâm Thụy – Thụy Vương gia thì càng không cần phải nói, vẫn đang vọng nhìn hư không, làm như thật sự trên đó vừa có thần tiên bay qua…

Xiên sư lại cất giọng lạnh lùng: “Lại đây, qua bên này ngồi xuống…”

Ta suy nghĩ một chút rồi nhìn hắn, ra vẻ như không muốn nghe theo. Gương mặt tròn tròn của hắn tích tụ tức giận. Có vẻ như nếu ta không nghe lệnh của hắn, hắn sẽ vương tay phì ra bắt, giống như diều hâu quắp gà con vậy. Trong những tình huống khi không lại bị cô lập, ta luôn luôn thức thời là trang tuấn kiệt. Ta thành thành thật thật tiêu sái đến bên cạnh bàn, đang muốn ngồi xuống. Hắn chỉ chỉ lên giường nệm, nói: “Ngồi xuống kia kìa…”

Ta nhìn hắn một cái, hỏi: “Vì sao lại phải ngồi ở chỗ đó?”

Hắn trừng mắt, nói: “Đừng hỏi, bảo ngươi ngồi thì ngồi đi…”

Ta nghĩ. Lão già này sao lại hung dữ như vậy. Là ngưu ma vương hạ phàm à. Chọc giận hắn, ta hôm nay đừng hòng yên thân. Hơn nữa, dường như mọi người bên cạnh ta đều đang đứng về phe hắn…

Ta ngồi xếp bằng trên giường. Hắn cũng ngồi trên giường. Cái giường này tuy làm bằng gỗ lim, nhưng cũng hơi hơi bị oằn xuống một chút. Có thể thấy được sức nặng của hắn đến mức nào. Ta nghĩ, chỉ ngồi thôi mà, không sập giường chứ…

Liền cảm giác sau lưng có một dòng nước ấm tựa như ánh nắng ngày xuân ấm áp, xông thẳng vào cơ thể, chảy qua kinh lạc toàn thân. Khiến cơ thể của ta giống như đang được ngâm mình dưới ánh mặt trời. Những cảm giác đau nhức lúc trước, dưới ảnh hưởng của dòng ấm áp này dường như đều đã biến mất không còn dấu vết. Dòng lực này tiếp tục chạy qua các nơi trong cơ thể ta, giải trừ hết tất cả những cơn đau âm ỉ trong kinh lạc toàn thân. Ta cảm thấy, từ khi có dòng nước ấm này chảy vào cơ thể, lòng ta tràn ngập vui sướng. Những buồn bực do mấy ngày nay bị ác mộng quấy rối dường như đều đã biến mất. Ta không tự chủ được muốn cười, lại nghe bên tai có người nhẹ giọng nói: “Như nhi, nàng đừng tự hủy hoại thân thể mình như thế này nữa. Phải biết rằng, ta sẽ đau lòng đến mức nào…”

Trái tim ta trở nên ôn nhu mềm mại. Trong lòng tràn ngập nhu tình. Hơi hơi mở mắt, lại không thấy hắn bên cạnh. Đảo mắt một lượt, ở ngoài năm thước, Lâm Thụy đang cầm một bức tranh chữ trong tay, ánh mắt nhìn ta thật sâu…

Xiển sư thở dài: “Tâm có suy nghĩ, tất sẽ nằm mộng. Những gì ngươi nghe được, chẳng qua là những thanh âm mà tận sâu trong đáy lòng, ngươi đang hy vọng được nghe thấy nhất…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.