Thệ Bất Vi Phi

Chương 242: Chương 242: Trung thu




EDIT: DOCKE

Ngày mười năm tháng tám.

Đêm trung thu chính là đêm đoàn viên hàng năm của hoàng thất. Hoàng hậu cũng không ngăn cản thái tử vào cung thăm hỏi nữa. Ánh trăng trong ngự hoa viên, cũng giống như ánh trăng ở tất cả những nơi khác, sáng tỏ ngời ngời. Chỉ có điều, nơi nó chiếu xuống là một vùng ban công đình xá xanh vàng rực rỡ, là cả một đại gia đình yên vui đầm ấm, ai ai cũng nạm vàng mang ngọc, đẹp không sao tả xiết…

Đèn cung đình lấp lóang, bóng cây khẽ lay động. Trước sự vinh hoa phú quý, ta không biết đang tiềm ẩn bao nhiêu nguy cơ. Ta chỉ nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu ngồi trên ghế thượng, tương kính như tân nhưng không biết đằng sau vẻ tươi cười của họ đang ẩn tàng bao nhiêu sát khí. Đức Phi nương nương cùng với nhóm tần phi ngồi hàng ghế dưới. Ai ai cũng đều cao quý hoa lệ, khoác lên mình những bộ cánh đẹp nhất, tốt nhất với những vật phẩm trang sức tinh xảo nhất. Ánh mắt luôn hướng về hoàng thượng, trượng phu của bọn họ ngồi hàng ghế trên. Còn thái tử phi ta đây cũng lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Ta có cảm giác, ánh mắt bọn họ nhìn ta rất phức tạp, thoáng mang theo một ít khinh thường… Điều này thì ta có thể lý giải được… Nhóm tần phi bên cạnh thiên tử này, mỗi người đều có xuất thân cao quý, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày ta lại có thể cùng ngồi cùng ăn với bọn họ. Bình thường, lúc kẻ vãn bối này hành lễ thỉnh an bọn họ, cái loại thần thái cao quý mà lạnh nhạt của bọn họ, ta nhìn riết cũng thành quen rồi. Cho nên, bọn họ có bất hòa hay nhìn ta một cách lạnh nhạt thì ta cũng xem như không có mà thôi…

Ngự hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Thiên hạ đệ nhất toàn gia tụ hội trong ngự hoa viên giữa tiếng nói chuyện thanh tao, tiếng nhạc êm dịu ngân nga. Ánh trăng trên cao cũng tròn đầy sáng tỏ hơn hẳn mọi ngày. Ta nghĩ, có phải thần tiên cũng đang hâm mộ gia đình phú quý đệ nhất thiên hạ này hay không?

Phong tục ở đây khác với ở Tây Sở, chỉ có hoàng cung Đại Tề mới có.

Ta không khỏi nhớ đến bữa tiệc cưới của ta cùng Tuyên Vương. Chỉ một hồi sóng gió đã đẩy Tuyên Vương vào thế bị động. Kết quả cuối cùng, Tuyên Vương cùng Bình Vương trở mặt thành thù, còn ta cũng thuận lợi thoát thân. Hôm nay, Tuyên Vương và Bình Vương cũng được mời đến dự yến hội hoàng cung. Chỉ có điều không còn uy phong như ngày xưa nữa, hai người chỉ lẳng lặng ngồi ở hàng ghế của mình.

Đây là yến hội hoàng cung. Ta lại có cảm giác ánh trăng trên bầu trời thật âm u, dường như đang tuyên cáo sẽ có một trận gió lốc…

Rượu quá nửa tuần, vẫn không thấy có động tĩnh gì. Chỉ nhìn thấy hoàng hậu Mẫu Vân Cơ hơi hơi mỉm cười, quan tâm chăm sóc đĩa rau ly rượu cho hoàng thượng, chỉ cử săn sóc thân thiết cực kỳ. Khóe mắt dư quang nhìn lại, dường như ta nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ không rõ của hoàng thượng kia lại dần dần trở nên rõ ràng…

Khuôn mặt của hoàng thượng Bá Văn Đế hơi hơi tủm tỉm cười, ánh mắt hiền hòa nhìn thê tử của mình. Miệng hắn khẽ mấp máy, mặc dù không nghe được âm thanh nhưng ta lại đọc được hắn nói: “Ái phi, đã bao ngày qua làm khó cho khanh. Bệnh tình của ta khiến nàng vất vả nhiều rồi….”

Mẫu Vân Cơ đáp: “Hoàng thượng, một chút khổ này thần thiếp chịu nổi mà, có đáng kể gì đâu. Chỉ cần bệnh thể của hoàng thượng khỏi hẳn, cho dù thần thiếp có phải chịu khổ thêm nữa, cũng đáng thôi…”

Bá Văn Đế hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu nói: “Lâu ngày mới biết được lòng người. Rốt cuộc cũng chỉ có người vợ kết tóc mới là người hiểu biết. Chỉ có điều…”

Hắn vỗ vỗ bàn tay. Hai cung nữ mặc cẩm bào, bưng lên một đĩa điểm tâm xanh đậm, vàng óng ánh. Hoàng thượng cười, nói với Mẫu Vân Cơ: “Ái phi, đây là bánh đoàn viên bạch ngọc, trẫm sai người làm riêng cho nàng đó. Chẳng phải nàng thích nhất là loại điểm tâm này sao? Nào, nếm thử xem?”

Trên mặt Mẫu Vân Cơ hiện ra một tia cười tủm tỉm. Gương mặt ôn nhu tinh xảo của bà dương lên, nhìn Bá Văn Đế: “Hoàng thượng, ngài vẫn luôn nhớ đến bánh đoàn viên bạch ngọc này a. Hàng năm ngài đều sai người chuẩn bị một mâm cho thần thiếp…”

Bá Văn Đế cười nói: “Ái phi, nàng là người vợ kết tóc của ta, cần gì phải nói những lời khách khí như vậy. Trẫm chuẩn bị cho nàng một chút này, có đáng là gì so với công lao nàng đã trợ giúp trẫm, phụ tá trẫm?”

Bọn họ tuy vừa cười vừa nói những lời này, nhưng ta thấy trong mắt Bá Văn Đế chứa đầy hàn ý. Hàn ý kia tuy được che dấu rất sâu, nhưng vẫn vô tình lộ ra. Ta nghĩ, hắn bị Mẫu gia kiềm chế nhiều năm, đã không còn bình tĩnh nổi nữa rồi, cho nên mới khẩn cấp thiết kế một cái bẫy thế này.

Hoàng hậu mỉm cười, nói: “Hoàng thượng, vẫn giống như năm ngoái, thần thiếp cũng chuẩn bị điệu múa tế nguyệt. Sao không để bọn họ tiến lên vì hoàng thượng hiến vũ?”

Bá Văn Đế nở nụ cười, gật gật đầu.

Hoàng hậu giơ tay ra hiệu. Thái giám bên cạnh tuyên triệu đội múa. Trong tiếng nhạc du dương, hơn mười nữ tử mặc bạch y, mảnh mai thanh nhã đi vào, múa điệu tế nguyệt. Kỹ thuật nhảy múa của họ rất cao siêu. Lúc xoay tròn giống như một đóa sen trắng đang nở rộ. Thân nhẹ như chim yến. Lúc tụ thành hình, lúc phân tán. Đến đoạn kết thúc, mấy người tay áo tung bay, tựa như những nàng tiên bay lên không trung rồi hạ phàm, xếp thành bức tường người, tạo hình hằng nga lên cung trăng…

Bá Văn Đế xem múa, hưng trí bừng bừng. Gương mặt gầy gò tủm tỉm cười. Ánh mắt hòa ái nhìn người vợ kết tóc ngồi bên cạnh.

Đúng lúc này, tiếng nhạc giữa viện bất ngờ thay đổi, tựa như tiếng những viên trân châu lớn nhỏ rơi trên bàn ngọc. Tiếng nhạc vang lên dâng trào ý trí chiến đấu. Trên sân khấu, mấy cung nữ làm thành kiệu cõng, cung nữ đứng ở trên cao nhất bỗng nhiên cười, làm động tác bay về phía trước. Hai cung nữ bên dưới cũng nẩy đầu vai lên. Lực từ vai phát ra, đẩy cung nữ bên trên bắn lên. Cung nữ kia lộn mấy vòng trên không trung. Lúc đang muốn rơi xuống, bỗng nhiên mủi chân lại chạm lên vai của một cung nữ khác, bay vút lên, nhắm thẳng đến chỗ Bá Văn Đế. Giữa không trung, ta thấy nàng rút từ trong thắt lưng ra một vật chói lọi, chĩa thẳng vào Bá Văn Đế…

Mọi người ngồi dưới đài kinh hô. Hiển nhiên là năm ngoái không hề có màn này. Mắt thấy cung nữ kia đã sắp bay đến trước người Bá Văn Đế thì bỗng nhiên có một thái giám từ phía sau Bá Văn Đế lách ra, vung phất trần. Một luồng kình lực vô hình bắn ra, ngăn trở cung nữ kia. Cung nữ kia ngã xuống đất, cuồn cuộn lộn mấy vòng. Bàn tay nàng mở ra làm cho vật đang cầm trong tay rơi xuống đất. Đó là một tấm liễn ngân tuyến, bên trên khắc bốn chữ lớn: “Đoàn tụ sum vầy!”

Bá Văn Đế đang định tức giận thì Mẫu Vân Cơ lại nói: “Hoàng thượng, đây là một tiết mục mà thần thiếp đã an bài. Điệu múa năm ngoái hơi nặng nề một chút, cho nên thần thiếp kêu các cung nữ tạo thêm một ít động tác mới. Không bẩm báo trước lên hoàng thượng, khiến hoàng thượng sợ hãi, đều là thần thiếp không đúng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.