Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 79: Chương 79: Hiểu nhau




Mục Tĩnh Tuyết lại bị Quân Nhược Thủy ngăn ở ngoài cửa một lần nữa.

“Quân Nhược Thủy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Cuối cùng Mục Tĩnh Tuyết cũng không kiềm chế được nữa.

“Chậc chậc, tại sao lại tức giận như vậy? Mục đại nhân cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc đi đầu rồi?” Quân Nhược Thủy nhìn nàng ta một cái, cười hì hì nói nói mát.

“Ta muốn gặp Tử Phi.” Mục Tĩnh Tuyết mặt đen lại nói: “Ngươi không có quyền thay Tử Phi quyết định có muốn gặp ta hay không.”

“Bây giờ ta là người giám hộ của Tử Phi.”Quân Nhược Thủy bình tĩnh thong dong nhìn sắc mặt Mục Tĩnh Tuyết càng ngày càng tệ trước mặt, tâm tình cực kì tốt: “Mẫu thân của Tử Phi đã giao hắn cho ta.”

Mục Tĩnh Tuyết cười lạnh: “Bớt lấy lông gà làm lệnh tiễn đi*, đây là thư mà Lưu đại nhân tự tay viết, hiện tại Tử Phi do cho ta chăm sóc.”

* Cầm lông gà làm lệnh tiễn.

Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên.

Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.

“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng (hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia. (nguồn macdichoi wp)

Quân Nhược Thủy nửa tin nửa ngờ nhận phong thư, thật là bút tích của Lưu Minh Tuệ. Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, cười như không cười nói: “Cũng chỉ là một phong thư mà thôi, khó phân biệt được thật giả, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi nói sao?”

“Ngươi!” Mục Tĩnh Tuyết hận vô cùng, vung tay áo, xoay người rời đi, giận đến mức bước chân có chút không vững.

Quân Nhược Thủy cầm thư trong tay, như có điều suy nghĩ. Ngày đó Lưu Minh Tuệ giao Tử Phi cho nàng chăm sóc, ngoại trừ nhìn trúng y thuật của nàng thì nàng còn có gì để cho nàng ta tin tưởng như vậy? Có lẽ khi đó Lưu Minh Tuệ đã biết Hiểu Phù chính là Thế nữ cũng đứng về phe Thế nữ, giao Tử Phi cho nàng, một là để cho nàng dẫn Tử Phi rời khỏi cái đất Lâm Giang đầy thị phi đó, hai là dùng Tử Phi như một loại đảm bảo trung thành với Hiểu Phù. Dù sao không người nào có thể dự đoán trước tương lai được. Cũng có lẽ Lưu Minh Tuệ đã sớm là người của Ngâm Phong. Nhớ lại mọi chuyện trước kia, đột nhiên Quân Nhược Thủy cảm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng đối xử thật lòng với người khác cuối cùng lại không biết mình bị biến thành một con cờ, quả thật là một con cờ không hơn không kém, tùy ý bị người ta điều khiển ở trên bàn cờ.

Quân Nhược Thủy có chút tâm phiền ý loạn ra cửa, nhìn phố xá náo nhiệt, bất tri bất giác đi tới trước cửa một tửu lâu. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mục Tĩnh Tuyết đang ngồi một mình cạnh cửa sổ ở lầu hai uống rượu, vẻ mặt âm trầm, tức tối. Quân Nhược Thủy dừng một chút rồi đi lên, vung vạt áo ngồi ở đối diện Mục Tĩnh Tuyết.

Mục Tĩnh Tuyết nhìn nàng một cái, tiếp tục bưng bình rượu lên tự rót cho mình một ly rượu.

Quân Nhược Thủy cũng không để ý, nhận lấy bầu rượu rồi rót cho mình một ly, tự rót tự uống.

Hai người ngươi một ly, ta một ly, rất nhanh một bình rượu đã thấy đáy.

“Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào, Quân Nhược Thủy?” Mục Tĩnh Tuyết dốc ngược bình rượu nhưng không ra được giọt nào nữa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hỏi nàng.

“Sớm muộn gì Tử Phi cũng phải thành thân, nhưng ta hi vọng cho hắn gả cho một người toàn tâm toàn ý với hắn. Cho nên ta không muốn hắn tiếp xúc nhiều với ngươi.” Quân Nhược Thủy nói thẳng, giọng nói vô cùng chân thành: “Từ nhỏ Tử Phi đã ốm yếu, phải cẩn thận chăm sóc. Ta hi vọng ngươi chỉ nhất thời yêu thích Tử Phi mà là nghĩ sâu tính kỹ, hứa hẹn cả đời.”

Khóe miệng Mục Tĩnh Tuyết cong lên, châm chọc nói: “ Hình như Quân đại nhân càng giống mẫu thân của Tử Phi hơn Lưu đại nhân đấy!”

Quân Nhược Thủy cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ Mục đại nhân không cảm thấy ta làm mẫu thân của Tử Phi tốt hơn so với làm thê chủ sao?”

Mục Tĩnh Tuyết sững sờ, tiếp theo cười thầm. Rất kỳ lạ, mặc dù giữa hai người có hiềm khích và cũng không thích nhau nhưng chỉ vài câu là mọi chuyện đã được giải quyết. Nàng ta đứng lên, tới gần cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Ngươi có tin việc vừa gặp đã yêu không?” Không đợi Quân Nhược Thủy trả lời, nàng ta mờ mịt nhìn về phía chân trời, nói tiếp: “Có vài người, cho dù mỗi ngày gặp nhau cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt; có người chỉ nhìn thoáng qua đã ghi nhớ vạn năm.”

“Phụ thân ta là chính phu của mẫu thân, cũng không phải là nam nhân mà mẫu thân ta thích nhất. Bởi vì mẫu thân ta cực kì phong lưu mà hàng năm phu thân ta đều ở tại biệt viện, ăn chay niệm Phật, làm bạn với thanh đăng, cứ như vậy mà lãng phí đi cuộc đời tốt đẹp. Cho nên từ nhỏ ta đã quyết tâm về sau chỉ lấy một người ta thích nhất, một đời một thế, nắm tay nhau đến già. Năm nay ta đã mười bảy nhưng chưa bao giờ gần nam sắc, trong nhà cũng không có tiểu thị. Xin hỏi Quân đại nhân, ta có phù hợp với điều kiện của ngươi hay không đây?” Nói tới chỗ này, trên mặt Mục Tĩnh Tuyết lộ ra nụ cười tự tin.

Quân Nhược Thủy mỉm cười vươn tay: “Hi vọng ngươi không phụ sự tin tưởng của ta.”

“Từng nghe nói Quân đại nhân nói ‘ Mong người lòng chỉ một, đầu bạc cũng không rời ’.” Mục Tĩnh Tuyết vươn tay đấm vào tay Quân Nhược Thủy: “Chỉ dựa vào một câu nói này của ngươi, ta liền tin tưởng Quân đại nhân là một người có thể làm bạn.”

“Chỉ dựa vào một câu nói, Mục đại nhân không thấy mình quá võ đoán sao?”

“Nếu có một người nói ra đúng ý nghĩ trong lòng ngươi thì ngươi có xem người đó là tri kỷ hay không?” Mục Tĩnh Tuyết cười hỏi ngược lại.

Xem ra không thể suy đoán cổ nhân theo lẽ thường được, chẳng qua Quân Nhược Thủy vẫn cảm thấy may mắn khi gặp được một nữ nhân có quan niệm một phu một thê ở thế giới này giống mình. Có lẽ lòng dạ của người này rất sâu, nhưng cái đáng quý nhất chính là có thể chấp nhất với tình yêu đến vậy trong xã hội tam phu tứ lang này khiến Quân Nhược Thủy sinh lòng kính trọng. Dù sao nàng cũng đến từ thế giới nam tôn nữ ti, cho nên rất hiểu sự khổ sở của nam tử ở nơi này, hơn nữa từ nhỏ nàng đã được giáo dục về quan niệm một phu một thê cho nên xét về bản chất thì nàng và Mục Tĩnh Tuyết không giống nhau. Nàng không xác đinh nếu mình là Mục Tĩnh Tuyết thì sẽ kiên trì và cố chấp được như vậy không nữa.

“Không bằng tiếp tục uống rượu thôi.” Quân Nhược Thủy vui mừng, hớn hở đề nghị.

Mục Tĩnh Tuyết vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: “Chúng ta không say không về.”

“Được, không say không về. Tiểu nhị, mang rượu lên!” Quân Nhược Thủy hào khí vỗ bàn nói.

Cả hai người đều uống say mèm, ngay cả việc về phủ thế nào, Quân Nhược Thủy cũng không nhớ rõ nữa. Khi tỉnh lại thì đầu nhức như búa bổ, cảm giác say rượu thật đúng là rất khó chịu. Nhất là thời điểm mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt nở nụ cười có chút đáng sợ.

“Tửu lượng không tốt mà còn dám uống say như vậy, ngươi thành thật nói cho ta biết, tại sao lại đi uống rượu với Mục Tĩnh Tuyết? Có phải là đi thanh lâu uống rượu có kỹ tử hầu hạ hay không?” Tô Tử Bội nói xong, trên mặt không tự chủ toát ra vẻ quan tâm, đôi mắt có chút thâm đen, hiển nhiên là kết quả của cả đêm không ngủ.

Quân Nhược Thủy kéo hắn ngồi lên trên giường, ôm lấy hắn dịu dàng nói: “Làm sao có thể như vậy được? Nhà có phu lang xinh đẹp, thê chủ ta rất hài lòng.”

“Vậy thì vì sao?” Tô Tử Bội hừ một tiếng nói.

Quân Nhược Thủy liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tô Tử Bội một lần. Tô Tử Bội nhíu mày hồi lâu rồi mới nói: “Thật ra thì ta lại cảm thấy nàng ta là người có thể tin được. Nếu không thì dựa vào quyền thế của Mục Tĩnh Tuyết, nàng ta hoàn toàn có cách giam cầm Tử Phi ở bên người mình.”

“Ừ, đối với chuyện này thì ta rất yên tâm.”Quân Nhược Thủy gật đầu, lại hôn lên mặt hắn một cái: “Bội Nhi, ngươi đã suy nghĩ xong cách đối phó với Nghiêm Tử Khanh rồi sao?”

Trong lòng Tô Tử Bội đã có dự tính, gật đầu một cái, căm hận nói: “Qua sang năm sẽ cho nàng ta biết thế nào là lễ độ.”

Quân Nhược Thủy rót ly trà, cười nói: “Thật ra thì không cần chờ đến năm sau đâu.”

Tô Tử Bội nghi ngờ nhìn nàng một cái, hỏi: “Là sao?”

Quân Nhược Thủy làm ra vẻ thần bí, thiên cơ bất khả lộ, khiến Tô Tử Bội hận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy tay áo của nàng nhất quyết không buông: “Ngươi mau nói đi!”

“Ta nói ra thì ngươi cho ta cái gì?” Quân Nhược Thủy ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.

“Hừ.”Tô Tử Bội bất mãn lườm nàng một cái: “Ngươi là thê chủ của ta, giúp đỡ ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, lại còn không biết xấu hổ mà nói như vậy hả?”

Có lẽ người này trời sinh đã là thương nhân, nhất quyết không chịu nửa phần thua thiệt. Quân Nhược Thủy không khỏi cười khổ lắc đầu: “Được rồi, được rồi, chuyện của phu lang cũng chính là chuyện của kẻ bất tài này.”

Lúc này Tô Tử Bội mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống mong đợi nhìn nàng.

“Ngươi cũng đã biết Nghiêm Tử Khanh là hoàng thương (buôn bán với hoàng tộc), sản nghiệp Nghiêm gia liên quan mật thiết với triều đình, ví dụ muốn xây dựng cung điện thì phải cần có gỗ, bên đó còn cung cấp hoa, cây cối trong cung và lá trà, mà Tô gia thì chủ yếu kinh doanh tửu lâu, tiệm trà và y phục, lúc trước Tô gia rất muốn buôn bán y phục với triều đình nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Nghiêm gia cướp mất.”

“Đúng vậy, làm sao ngươi biết?” Tô Tử Bội kinh ngạc nói.

Quân Nhược Thủy liếc hắn một cái: “Làm thê chủ của ngươi mà cái gì cũng không biết thì hóa ra ta là người ngu ngốc à?”

Tô Tử Bội cười có chút ngượng ngùng, nói: “Chẳng qua có chút kỳ lạ mà thôi. Đại khái là hai năm trước ta và mẫu thân đều muốn thật sự hợp tác với bên kia nên không làm gì cả, không ngờ đại ca ở Nghiêm gia lại phải chịu đau khổ như vậy.”

Quân Nhược Thủy nhìn cảm xúc của hắn xuống thấp, có chút đau lòng nhẹ nhàng ôm lấy vai của hắn: “Dã tâm của Nghiêm gia quá lớn, dù sao Nghiêm gia cũng ở kinh thành, mà tơ tằm lại ở Giang Nam, Nghiêm gia phải nhờ Tô gia ở Giang Nam chọn mua lụa tơ tằm, cho nên hoặc nhiều hoặc ít đều muốn dựa vào Tô gia.”

“Những thứ này ta cũng biết rõ, năm ấy mẫu thân ta rất tức giận. Việc này còn cần ngươi phải nói sao?” Tô Tử Bội lầu bầu.

“Ta nghĩ là ngươi muốn dựa vào việc này để chống lại Nghiêm gia nhưng mà không cần phải phiền phức như thế. Nghiêm gia dựa vào cái gì để làm hoàng thương? Dựa vào là chính là quan hệ bám váy. Bởi vì Nghiêm Tử Khanh cưới thứ tử Tả Tướng, từ đó dựa vào Tả Tướng để giành lấy tư cách làm hoàng thương, trong đó chắc chắn Nghiêm gia cũng đưa cho Tả Tướng không ít bạc. Cho nên hiển nhiên Nghiêm gia và Tả Tướng là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây.”

Tô Tử Bội kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là, Tả Tướng......”

“Suỵt.” Quân Nhược Thủy ngăn cản hắn nói tiếp, sau đó cười đưa ngón tay cái ra tán dương: “Thông minh lắm.”

Tô Tử Bội tự đắc hất cằm lên: “Đó là đương nhiên!” Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ: “Nhưng làm sao ngươi biết?”

“Trong triều chuyện, không thể nói bậy.” Quân Nhược Thủy nhẹ giọng nói: “Chỉ cần để ý là không gì không biết.”

Tô Tử Bội sáng tỏ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít.

“Nhận cơ hội này Tô gia cũng có thể giành lấy hoàng thương.”

Tô Tử Bội lắc đầu một cái, nói: “Mặc dù làm hoàng thương dễ dàng hưng thịnh, nhưng lại dính líu quá nhiều đến triều đình, dễ dàng bị kéo vào cuộc tranh giành của các phe phái. Có thể sẽ vinh hoa phú quý đấy nhưng nói cũng không chừng một ngày nào đó liền chịu tai họa bất ngờ, nhà thì bị tịch thu tài sản, người thì bị xử tử. Ta không muốn gì nhiều, ngoại trừ Tô gia thì ta muốn làm nhưng chuyện mình thích hơn.”

Quân Nhược Thủy mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói: “Được, phu quân muốn như thế nào thì cứ như thế ấy.”

“Ngươi cũng đồng ý với suy nghĩ của ta sao?” Tô Tử Bội ôm cổ lấy của nàng, nhướn mày hỏi.

“Đương nhiên. Tất cả đều nghe lệnh của phu quân.” Quân Nhược Thủy cười ha hả, dáng vẻ kia gần bằng Hôi Thái Lang rồi.

*Có ai biết Hôi Thái Lang không? Là con sói xám trong hoạt hình cừu vui vẻ á. Nổi tiếng thương vợ và sợ vợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.