Lúc nửa đêm, quả nhiên Thanh Văn bắt đầu nóng lên. Không có nhiệt kế nên không biết hắn sốt bao nhiêu độ, Quân Nhược Thủy chỉ có thể lấy tay sờ trán của hắn để cảm giác độ nóng, hai gò má của hắn ửng hồng, đôi môi khô khốc nứt ra, cái trán nóng giống như bị thiêu.
Từ buổi sáng cho đến giờ, Quân Nhược Thủy vẫn luôn ở lại trong phòng Thanh Văn trông chừng hắn hắn, nửa bước cũng không dám rời đi, sợ bệnh tùy lúc sẽ có biến hóa. Nơi này không có thuốc kháng sinh, theo ghi chép hành y gia truyền của Tôn Minh Huân thì rất nhiều bệnh nhân bị thương tử vong không phải bởi vì thương thế quá nặng mà là bởi vì nóng lên, vết thương thối rữa dẫn tới cái chết.
Bây giờ cũng chỉ có thể hi vọng thảo dược kháng viêm mà nàng nghiên cứu có thể phát huy hiệu quả.
Dặn dò mấy gã sai vặt thay phiên nhau trực đêm, không ngừng đắp khăn lông lạnh lên trán cho Thanh Văn và lau ấm toàn thân cho hắn. Quân Nhược Thủy tựa vào trên bàn, cảm thấy cực kì buồn ngủ đồng thời bắt đầu hồi tưởng lại từng hình ảnh lúc ban ngày trong đầu. Thanh Văn...... Vậy mà lại thích nàng?
Nàng tự suy xét mình, tuyệt đối không có lưu tình khắp nơi, tại sao lại chọc phải hoa đào vậy? Mà với Thanh Văn nhã nhặn lịch sự, nàng chỉ có thể quan tâm hắn như bằng hữu và đau lòng vì không có cách nào đáp lại mà thôi.
Mới vừa rồi Liễu Miên có tới thăm Thanh Văn. Thanh Văn đang còn ngủ mê man, Liễu Miên nhẹ nhàng nắm tay hắn, chảy nước mắt thở dài: “Hài tử đáng thương!” Tiếng thở dài giống như đang nghĩ đến cuộc sống ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười của mình, đau buồn khiến Quân Nhược Thủy không thể không an ủi một phen mới khiến hắn ngừng chảy nước mắt.
“Thủy Nhi, con sẽ xử trí Tử Trúc như thế nào?” Liễu Miên xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, hơi lo lắng hỏi, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Hắn cảm thấy Thanh Văn rất đáng thương, nhưng Tử Trúc cũng bán mình làm nô đi theo bên cạnh hắn từ nhỏ, ở trong hoàn cảnh Quân gia ác liệt như vậy mà vẫn trung thành hầu hạ hắn và Nhược Thủy. Sống chung nhiều năm, tình cảm cũng là chân thành.
Quân Nhược Thủy cười miễn cưỡng, nói: “Phụ thân, con cũng không biết nữa. Trước tiên cứ chờ Thanh Văn tốt hơn đã rồi hãy nói.”
Liễu Miên gật đầu một cái, cũng biết trong lòng nàng rất rối rắm, an ủi: “Thủy Nhi, bất luận con xử lý chuyện này như thế nào thì ta đều đứng ở bên cạnh con.”
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, nhếch khóe miệng, đôi tay ôm lấy hông của Liễu Miên, ở trong ngực hắn mè nheo một lát mới lưu luyến không rời buông ra. Liễu Miên đau lòng vỗ vỗ vai của nàng: “Thủy Nhi, đừng quá mệt mỏi. Có chuyện gì thì đừng giấu ở trong lòng, hãy nói cho phụ thân nghe.” Nhược Thủy cười gật đầu, bảo gã sai vặt đưa Liễu Miên trở về Thanh Tâm tiểu trúc.
Đêm yên tĩnh lại. Bên trong phòng, dưới ánh nến, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Thanh Văn. Mệt mỏi đánh úp tới, Quân Nhược Thủy dựa vào bàn ngủ gật.
Tô Tử Bội khe khẽ đẩy cửa đi vào, gã sai vặt canh giữ ở bên giường vừa muốn chào hắn thì Tô Tử Bội đã vội vàng khoát tay, sử dụng ánh mắt bảo hắn đừng đánh thức Quân Nhược Thủy. Hắn đã nghe Thanh Phong kể tường tận mọi chuyện một lần, biết nàng sẽ không yên lòng, nhất định sẽ canh giữ trong phòng Thanh Văn. Trong lòng hắn hơi có chút ghen tị nhưng hắn biết đây không phải là thời điểm để hắn cáu kỉnh. Hắn yên lặng đứng bên cạnh Quân Nhược Thủy, xoay người nhận lấy áo choàng Thanh Phong đưa qua, muốn phủ thêm cho Quân Nhược Thủy. Ngày mùa thu, ban đêm ngủ như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
Lúc này, Quân Nhược Thủy dựa vào cạnh bàn, không thoải mái giật giật thân thể, đột nhiên từ trên mép bàn tuột xuống. Thanh Phong kêu lên một tiếng, giọng còn chưa dứt thì Tô Tử Bội đã tiến lên một bước, đưa tay ra đỡ, một giây kế tiếp, Quân Nhược Thủy đã ngã vào trong ngực của hắn. Đã vài ngày chưa có tiếp xúc thân thể với nàng, giờ phút này đầy cõi lòng nhuyễn ngọc ôn hương khiến lòng hắn không khỏi run rẩy một hồi.
Quân Nhược Thủy mở cặp mắt mờ mịt ra, con ngươi như một loại hắc ngọc dịu dàng phản chiếu ánh nến chập chờn, đối diện với ánh mắt có hơi kinh ngạc của hắn, nàng từ từ nở nụ cười dịu dàng. “Bội Nhi.” Nàng nhẹ giọng nỉ non, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy hông của hắn, lúm đồng tiền như hoa.
Tô Tử Bội vui sướng khi bị khuôn mặt dịu dàng của nàng đầu độc, si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, giống như đây là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc sống. Tim hắn lập tức mềm ra, tất cả tức giận, tất cả oán giận, trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
“Ta không muốn tức giận với ngươi nữa, Nhược Thủy, ta chỉ muốn cứ ôm ngươi như vậy. Ta nhận thua.” Tô Tử Bội thở dài nói.
“Cho tới bây giờ ta chưa từng tức giận với ngươi.” Quân Nhược Thủy khẽ gật đầu một cái, nói: “Không hề có thắng thua. Chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi tức giận không vui, ta cũng sẽ khó chịu như vậy sao?”
Tô Tử Bội nhắm mắt lại, ôm nàng thật chặt. Một hồi lâu, Tô Tử Bội mới buông nàng ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mày đang nhíu lại của nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng như vậy, Thanh Văn sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ta không biết nên xử lí Tử Trúc như thế nào, Bội Nhi.” Lần đầu tiên, nàng vô cùng mềm yếu nói. Vùi đầu ở trước ngực hắn, giọng nói nghẹn ngào.
“Đừng khổ sở, Nhược Thủy, không phải là lỗi của ngươi. Ngươi không cần đau lòng như thế, như vậy ta cũng sẽ đau lòng.” Hắn ôm nàng vào lòng mình, khe khẽ hôn lên gò má của nàng, lẩm bẩm.
Hắn hiểu khổ sở và đau lòng trong lòng nàng, Tử Trúc là nha hoàn của nàng, là do nàng dẫn vào Tô phủ, xảy ra chuyện như vậy, nàng khó chối tội này. Lần đầu tiên nàng cảm thấy hắn ôm mình như vậy làm cho lòng người trở nên an tĩnh, giống như bất cứ lúc nào nàng cũng có một bến cảng để nghỉ ngơi tránh gió, làm cho trái tim buống xuống đủ loại gánh nặng, chỉ đơn giản là nghỉ ngơi. Nàng cười, khe khẽ tựa vào trong ngực của hắn, cảm thấy ấm áp mà an toàn.
Thanh Phong nhìn thấy hai vị chủ tử mập mờ như thế, đã sớm cáo già chạy ra canh ngoài cửa. Ngược lại ở trong phòng, gã sai vặt coi chừng Thanh Văn không thể làm gì khác hơn là mặt đỏ tới mang tai, giả câm vờ điếc, không nghe không thấy không nghĩ đến, hi vọng thiếu gia thiếu phu nhân coi hắn như một bối cảnh không quan trọng là được rồi.
“Bội Nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta còn phải canh ở chỗ này.” Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn, mỉm cười nói.
Tô Tử Bội khó có được không cãi lời mà gật đầu một cái, cúi người hôn lên má nàng một cái, mới mang vẻ mặt thực hiện được gian kế cười cười rời đi.
Quân Nhược Thủy đứng ở sau lưng hắn mỉm cười lắc đầu một cái, mới vừa rồi còn cảm thấy hắn trưởng thành lên được chút ít, nhưng ngay sau đó lại trẻ con như cũ. Sờ nơi được hắn hôn qua, giống như còn mang theo chút hơi nóng bỏng, nàng nhếch miệng cười. Bên cạnh gã sai vặt bên cạnh nhìn trộm bộ dạng cười khúc khích của nàng một chút, cũng không khỏi hé miệng cười trộm.
Sáng sớm, ánh sáng vừa ló dạng, sương mù vẫn còn dày đặc, khắp nơi trong vườn Tô gia đều là mờ mịt mờ hồ. Quân Nhược Thủy đứng dậy duỗi lưng một cái, hoạt động tay chân đã bị tê cứng, sau đó đi tới trước giường, sờ sờ cái trán của Thanh Văn, nhiệt độ đã hạ xuống. Thở phào một cái thật dài, nàng đặt tay lên trên mạch của hắn, mạch tượng vững vàng có lực, tính mạng không còn gì đáng ngại nữa, lúc này mới yên lòng lại.
“Đợi lát nữa hắn sẽ tỉnh lại, ngươi đổi ca, đi nghỉ trước đi.” Quân Nhược Thủy nói với gã sai vặt trực đêm rồi đẩy cửa đi ra ngoài, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như hoa tường vi của Tô Tử Bội, sau đó nhiệt tình hôn hắn. Hài tử ngu ngốc này, hình như rất thích dính lấy nàng. Dĩ nhiên nàng cũng rất ưa thích hắn thẳng thắn biểu lộ tình cảm của mình như vậy. Tình yêu mà phải đoán tới đoán lui, hành hạ lẫn nhau thì thật sự là quá mệt mỏi, nên thẳng thắn bộc trực, trong sáng giống như hắn mới phải.
“Tại sao lại thức dậy sớm như vậy?” Quân Nhược Thủy thân thiết kéo tay của hắn, đi ra ngoài cửa.
“Nghĩ tới việc ngươi ở nơi này, chân của ta không tự chủ được muốn đi sang bên này.” Hắn hơi đỏ mặt liếc nàng một cái, oán hận mà nói: “Sáng sớm dậy không thấy được ngươi, cảm giác thật sự không tốt. Trong lòng có chút lo lắng.”
Quân Nhược Thủy cười vui bẻ: “ Nhiệt độ của Thanh Văn đã hạ, bây giờ tình huống cũng đã ổn định rồi, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm thôi.”
“Ngươi còn chưa nói ngươi có nhớ ta hay không? Có hay không?” Tô Tử Bội như hài tử đòi kẹo đường, nhất quyết không chịu buông tha, bắt nàng phải trả lời.
Quân Nhược Thủy buồn cười: “Tô thiếu gia, đây là ngươi đang vu oan giá hoạ sao!”
“Mặc kệ, vu oan giá hoạ cũng được, chỉ cần kết quả, mặc kệ quá trình.” Tô Tử Bội liếc xéo nàng một cái, hả hê đắc ý nói.
Quân Nhược Thủy bất thình lình hôn lên môi hắn một cái, cười lôi kéo tay hắn bước nhanh về phía trước. Tô Tử Bội sửng sốt một chút, ngay sau đó mím môi cười, lập tức quên đi vấn đề không có câu trả lời mới vừa rồi.
Hai người đang hoà thuận vui vẻ ăn điểm tâm thì có gã sai vặt chạy tới báo cáo: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, Thanh Văn tỉnh rồi.”
“Thật sao? Ta lập tức tới ngay.” Quân Nhược Thủy mừng rỡ nói, tỉnh lại có nghĩa là có chuyển biến tốt: “Bội Nhi, đi cùng với ta không?”
“À, ngươi trước đi đi, lát nữa ta sẽ tới.” Tô Tử Bội hơi chột dạ nói.
“Được.” Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, không nghi ngờ gì.
Sau khi Quân Nhược Thủy rời đi không lâu, Thanh Phong cười hì hì bưng một chén thuốc chạy tới: “Thiếu gia, thuốc sắc xong rồi.”
“Được rồi, đặt ở bên cạnh đi, một lát nữa nguội rồi uống.” Nhìn nước thuốc đen sì mà sắc mặt Tô Tử Bội vẫn như thường. Mấy ngày trước hắn còn cần nàng dụ dỗ mới bằng lòng uống thuốc đấy. Nhớ tới nàng, ánh mắt hắn bất giác nhuộm lên ánh sáng dìu dịu.
“Thiếu gia, đây rốt cuộc là thuốc gì vậy? Là thiếu phu nhân kê sao?” Thanh Phong để chén thuốc xuống, đi tới trước mặt hắn, tò mò hỏi.
Tô Tử Bội thuận miệng ứng phó nói: “Là thuốc dưỡng sinh bổ khí.”
“A.” Thanh Phong bừng tỉnh hiểu ra loại, vẻ mặt gian xảo mỉm cười: “Là vì muốn sinh tiểu bảo bảo sao?”
Tô Tử Bội không có phủ nhận, chỉ cười gõ đầu hắn, trong ánh mắt lại hàm chứa vẻ cô đơn.
Nhìn nước thuốc màu đen một chút, mùi thuốc khó ngửi bốc lên khiến hắn cảm thấy hơi buồn nôn. Nhưng hắn vẫn kiên trì bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Trong miệng lưu lại mùi thuốc làm cho hắn muốn nôn mửa. Hắn lập tức che miệng lại, cố gắng hết sức đè cảm giác buồn nôn này xuống.
Thanh Phong thấy thế thì nhanh chóng mở hộp đựng thức ăn, lấy một miếng mứt hoa quả từ bên trong ra, đưa đến bên môi Tô Tử Bội.
Tô Tử Bội lắc đầu một cái, ý bảo Thanh Phong bỏ mứt hoa quả lại trong hộp. Thuốc này, trước và sau khi dùng thuốc nửa canh giờ không thể ăn gì. Thanh Phong không hiểu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ buồn rầu. Tô Tử Bội cười với Thanh Phong, nói: “Không sao, chút khổ này ta vẫn chịu được.”
Thanh Phong vô cùng sùng bái nhìn Tô Tử Bội, ai da, thiếu gia nhà hắn rất kiên cường, hắn rất cảm động nha......