Thấy rõ ràng tình thế trước mắt, sợ hãi trong lòng Quân Nhược Thủy từ từ biến mất, chỉ là rất khẩn trương nhìn bóng dáng của Tô Tử Bội. Nhìn dáng dấp của hai nữ nhân này thì chắc là người trong tộc của Thư Ngâm ở Nam Cương, chẳng qua không biết tại sao lại đánh nhau như vậy. Tô Tử Bội chen vào góp vui làm gì? Lại không có kiêng dè mình mới mang thai một tháng. Trong sự lo lắng, Quân Nhược Thủy không khỏi có chút tức giận.
Mắt thấy mấy người này vẫn còn đánh nhau không chịu ngừng, Quân Nhược Thủy xông tới rống to: “Tất cả dừng tay cho ta!”
Bốn người đều dừng lại nhìn nàng. Quân Nhược Thủy lập tức xông lên phía trước, kéo Tô Tử Bội ra, đứng ngăn ở giữa bốn người, đối mặt với hai nữ tử nọ. Lúc này, nàng mới nhìn rõ hai nữ tử này đều khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lấp lánh có hồn. Giờ phút này, họ nghi ngờ và phòng bị nhìn Quân Nhược Thủy, thì thầm nói với nhau mấy câu, sau đó một nữ tử cao gầy trong hai người dùng tiếng Hán không được thuần thục nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là chủ nhân của phủ này, các ngươi đêm khuya xông vào nhà ta, là muốn làm gì?” Quân Nhược Thủy nhìn thẳng hai người, suy nghĩ nếu không dùng từ ngữ nghiêm trọng như “Tự tiện xông vào nhà dân” thì chắc hẳn mấy người ngoại tộc này sẽ không hiểu.
“Chúng ta đến đón công tử trở về.” Nử tử cao gầy lên tiếng, vẻ mặt hùng hồn đầy lí lẽ, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Thư Ngâm, tràn đầy trách cứ và bất mãn. Thư Ngâm hơi cúi đầu, không nói gì. Nhược Thủy hiểu công tử trong miệng các nàng chính là Thư Ngâm .
Thư Ngâm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng bi thương, chậm rãi nói: “Nhược Thủy, ta...... phải đi. Vốn muốn ở đây cùng ngươi trải qua giao thừa cuối cùng tại Trung Nguyên, đáng tiếc không thể như ý nguyện được.”
“Ngươi...... Phải về Nam Cương sao?” Quân Nhược Thủy giật mình, trong lòng tràn ngập đau buồn mơ hồ, giống như mây khói phiêu đãng lượn lờ, vấn vít không tan.
“Đúng.” Giọng nói và đôi mắt của Thư Ngâm nộng đậm sầu bi và bất đắc dĩ: “Từ lúc tới kinh thành ta đã biết sẽ có một ngày như thế. Ta sớm chuẩn bị rồi, chẳng qua vẫn không kịp...... Không kịp cùng ngươi đón giao thừa.”
Trong lòng Quân Nhược Thủy cực kì buồn bã, nam tử này, có lúc trong sáng thanh khiết, có lúc ấm áp nhu hòa. Trên đời này, nữ tử như thế nào mới có thể cùng hắn sóng vai, cười nhìn mây bay, cùng hưởng phồn hoa nhân thế đây? Đối với hắn, nàng tràn đầy tán thưởng nhưng không có bất kì mơ mộng nào; có một phần quan tâm và nhớ thương, nhưng cũng không phải là mong muốn nắm tay nhau đến già. Tình cảm của hắn, cuối cùng nàng vẫn không có cách nào đáp lại. Chẳng qua nếu như hắn không thích trở về thì nàng sẽ mang hết khả năng của mình ra giúp hắn ở lại.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, Thư Ngâm lắc đầu một cái: “Nhược Thủy, lúc đầu là bởi vì ta ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, lặng lẽ bỏ nhà ra đi, chung quy cũng sẽ có một ngày phải quay về bộ tộc. Chẳng qua ta không hối hận khi tới Trung Nguyên, cũng cảm thấy rất may mắn vì đã quen biết ngươi.” Hắn nói xong, khóe miệng không tự chủ được mà nâng lên, trên khuôn mặt ôn hòa trầm tĩnh nở nụ cười thản nhiên, giống như ánh mặt trời ấm áp nhất trong ngày mùa đông.
“Thư Ngâm ......”
“Ta là trưởng tử Triệu thị tộc. Ở Nam Cương, mặc dù cũng là nữ tôn nam ti, nhưng địa vị của nam tử ở đó không thấp như nam tử Trung Nguyên. Mỗi đời trưởng tử chúng ta đều có một năng lực khác thường và sẽ trở thành tôn sư của Triệu thị tộc. Thế hệ này là ta. Ta trời sinh bách độc bất xâm, máu có thể giải độc của Nam Cương nhưng Cách Mị là loại độc vô cùng đặc biệt, máu của ta cũng chỉ có thể dùng làm thuốc dẫn. Cho nên ta có thể giải Cách Mị của Tô công tử và kịch độc mà Thái Thượng Hoàng đã trúng. Nhưng mà trong máu của ta có một mùi hương, loại hương này người khác không ngửi thấy được, chỉ có Tử Điệp của Nam Cương mới có thể ngửi thấy mà tìm đến đây. Cho nên ta hiểu rõ nhất định người trong tộc sẽ tìm thấy ta. Chẳng qua là nhanh hơn rất nhiều so với ta dự đoán.” Thư Ngâm nhẹ nhàng nói xong, trong lòng hắn cũng hiểu người nàng yêu là Tô Tử Bội, mà hắn thì không thể nào ở bên cạnh nàng cả đời. Như vậy tất cả ý định muốn chống lại cũng mất đi ý nghĩa, không bằng trở về, lưu giữ kí ức đẹp nhất này ở trong lòng, quý trọng cả đời. Hắn từ từ đi tới trước mặt Quân Nhược Thủy: “Có thể ôm ta một cái hay không, Nhược Thủy?”
Đôi mắt Quân Nhược Thủy có chút ướt át. Nàng im lặng đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực.
Thư Ngâm thỏa mãn ôm hông của nàng, cằm đặt trên vai của nàng, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng. Một lúc sau, mới nói nhỏ bên tai nàng: “Ta đã sắp xếp lại một ít đồ vật sau khi tới Trung Nguyên, đặt ở trong hộp gỗ đen dưới gối trong phòng ta, ta để lại cho ngươi, coi như là kỷ niệm việc hai chúng ta quen biết nhau.” Nói xong buông hai cánh tay đang ôm Nhược Thủy thật chặt ra, trong mắt tản ra nồng đậm ưu thương, môi hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, rơi vào đôi môi mềm mại của nàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó đỏ mặt buông nàng ra, kiên quyết xoay người, dùng ngôn ngữ của bọn họ nói gì đó với hai người kia. Chỉ thấy hai nữ tử của Triệu thị tộc lạnh lùng nhìn sang bên này một cái, sau đó cùng với Thư Ngâm thi triển khinh công tung người rời đi, thoán một cái đã biến mất không còn tung tích, bỏ lại Nhược Thủy không hề chớp mắt nhìn bầu trời đêm tối om om, thần sắc ảm đạm, trầm mặc không nói gì.
Tô Tử Bội yên lặng đến bất ngờ. Mới vừa rồi, nàng bảo vệ hắn khiến tim hắn tràn đầy ấm áp và cảm động. Giờ phút này thấy nàng thân mật với Thư Ngâm, không phải là hắn không ghen, chẳng qua lúc nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của nàng hắn chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực có chút đau đớn, tức giận cũng không phát tác ra được. Vì vậy yên lặng đứng ở sau lưng nàng.
Qua hồi lâu, Quân Nhược Thủy khôi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy Tô Tử Bội vẫn còn đứng ở phía sau nàng, kinh ngạc nhìn nàng thì không khỏi giận dỗi nói: “Tại sao ngươi vẫn còn đứng ở đây?”
“Tại sao ta không thể đứng ở chỗ này?” Tô Tử Bội lập tức ngẩng đầu, cãi lại.
Giờ phút này tâm tình của Quân Nhược Thủy rất tệ, lười cãi nhau với hắn nên trực tiếp đưa tay kéo tay hắn, lôi hắn trở về phòng. Đẩy hắn lên trên giường, dém chăn cho hắn, sắc mặt vẫn lạnh lùng không nói gì.
Vẫn là Tô Tử Bội không nhịn được, đợi nàng quay người lại thì hắn hất chăn ra, thở phì phò nói: “Ngươi tức cái gì, ta còn chưa có nổi giận đâu đấy!”
Quân Nhược Thủy bưng ly trà nóng tới đây, thấy hắn hất chăn ra, cặp mắt bốc lửa nhìn nàng thì không khỏi ngẩn người, sau đó cười khúc khích, trêu hắn: “Không biết Tô thiếu gia lại tức giận chuyện gì đây?” Vừa nói vừa đặt ly trà ấm áp vào trong tay hắn, sau đó tốt tính tốt tình dém lại chăn hắn đã hất ra.
Đột nhiên bàn tay truyền đến ấm áp khiến Tô Tử Bội sững sờ nhìn nàng. Mới vừa rồi nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau nên hắn chỉ phủ thêm một cái áo khoác rồi đứng dậy, như vậy quả thật là tự hành hạ mình trong đêm đông gió lạnh thấu xương đến nỗi nước cũng đóng thành băng này. Mà hành động vừa rồi của nàng là đang quan tâm đến hắn có bị lạnh hay không đúng không?
“Có biết lạnh không?” Quân Nhược Thủy ngồi ở cạnh giường, ôm hắn giải thích: “Mới vừa rồi ta giận vì ngươi không phải quý trọng thân thể của chính mình, đã mang thai hơn một tháng rồi, thân thể lại còn yếu như vậy, làm sao lại đi theo người ta múa đao múa kiếm?”
Tô Tử Bội lườm nàng một cái, nếu như không phải trong tay còn đang cầm ly trà thì khẳng định hắn sẽ đưa tay nhéo hông của nàng rồi. Nhẹ nhàng uống miếng trà nóng, hắn cảm thấy có chút uất ức nói: “Nửa đêm mà ngươi vẫn chưa trở lại, gần đây ta lại ngủ không sâu, đang lúc mơ mơ màng màng thì nghe bên ngoài cửa sổ có tiếng đánh nhau và cãi vã, hình như là ngôn ngữ của ngoại tộc, ta nghe không hiểu, nhưng mà giống như nghe được giọng nói của Thư Ngâm, vì vậy mới đứng dậy đi ra ngoài nhìn một chút. Không ngờ Thư Ngâm lại đang đánh nhau với hai nữ tử kia, lại ở thế hạ phong. Võ công của hai người đó cao hơn Thư Ngâm rất nhiều nhưng hình như không muốn Thư Ngâm bị thương, cũng rất nóng lòng và kiên quyết nói gì đó, ta thấy ý đồ của bọn họ giống như là muốn bắt Thư Ngâm đi. Tình huống kia, ta không thể nào bỏ mặc được.”
“Ngươi có thể gọi người khác đến mà!” Quân Nhược Thủy nói.
Tô Tử Bội nhét ly trà vào trong tay nàng, lại trợn mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi nghĩ xem trong phủ của chúng ta còn người nào biết võ công không?”
Hình như...... Là không có. Quân Nhược Thủy cứng họng.
“Ta nghĩ Thư Ngâm là …Bằng hữu rất quan trọng đối với ngươi, ta không thể làm như không thấy được, hơn nữa nếu như hắn bị bắt đi, nhất định ngươi sẽ khổ sở.” Tô Tử Bội nghiêng người sang ngủ, đưa lưng về phía nàng, nhẹ nhàng nói.
Quân Nhược Thủy nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, trong lòng cảm thấy mềm mại, nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu rủ rỉ rù rì bên tai hắn: “Thư Ngâm là bằng hữu rất quan trọng, mà ngươi là người ta yêu trong cuộc đời này. Cám ơn ngươi, Tử Bội!”
Một đời một kiếp...... Người yêu! Tim Tô Tử Bội giống như được tẩm trong mật, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Hắn tin nàng. Tin tình yêu của nàng, tin lời nói một đời một kiếp.
Quân Nhược Thủy đứng dậy đặt ly trà xuống, thở nhẹ một hơi, thổi tắt cây nến rồi xoay người lại lên giường. Phiền muộn đầy cõi lòng nên không có buồn ngủ buồn nào, nàn mở mắt trong bóng tối im lặng như tờ, không tự chủ được nghĩ tới Thư Ngâm, nam tử xinh đẹp phóng khoáng đó, nghĩ tới từ khi quen biết tới nay, đối với tình yêu của hắn kiếp này nàng không để đáp lại được. Chỉ hy vọng sau khi chia tay, hắn có thể tìm được hạnh phúc thuộc về hắn.
*
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Quân Nhược Thủy đã không còn ở bên người, bên gối còn sót lại một chút nhiệt độ, hình như vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng.
Không biết là có phải là vết thương vẫn chưa lành hay đang mang thai là nguyên nhân hay không mà Tô Tử Bội càng sợ lạnh hơn so với lúc trước, mặc dù quấn chăn rất kĩ nhưng tay chân vẫn lạnh lẽo. Hắn có chút phiền muộn co rút lại trong chăn, chân mày hơi nhíu lại.
Cửa vang lên tiếng cọt kẹt rồi bị đẩy ra, Quân Nhược Thủy mang theo ánh nắng ban mai nhẹ nhàng đi vào. Đăt đồ vật đang cầm trong tay xuống, đi tới bên giường, nhìn chân mày đang nhíu lại của hắn, khẽ cười nói: “Tô công tử còn chưa tỉnh à?”
Tô Tử Bội nhắm mắt lại, không thèm để ý tới nàng.
“Thật sự chưa tỉnh lại à?” Quân Nhược Thủy lầm bầm lầu bầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vô lại, trong lúc hắn đang nhắm mắt thì cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng đó lại thừa dịp hắn không chú ý, dùng lưỡi cạy hàm răng hắn ra, chiếm lấy cái lưỡi mềm mại thơm tho, quấn quýt dây dưa.
“Ưm......” Đột nhiên Tô Tử Bội mở hai mắt ra, sắc mặt ửng hồng, hốt hoảng muốn đẩy ra nàng lại bị nàng bắt được đôi tay, vẫn dùng sức trêu đùa môi lưỡi hắn như cũ. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, trong nháy mắt sức lực trong thân thể bị hút mất, theo bản năng đáp lại nàng, không ngừng đòi lấy nhiều hơn.
Qua một hồi lâu, Quân Nhược Thủy mới thả hắn ra, hai người đều thở hổn hển. Quân Nhược Thủy nhìn hai gò má ửng hồng của hắn, ánh mắt mê ly thì không khỏi giễu cợt nói: “Thì ra là mỹ nhân ngủ phải hôn mới có thể tỉnh lại!”
Tất nhiên là Tô Tử Bội không biết điển cố mỹ nhân ngủ*, càng đỏ mặt hơn, hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng.
*Công chúa ngủ trong rừng đó.
Quân Nhược Thủy cười khẽ, xoay người lại vắt khăn cho hắn lau mặt, sau đó bưng cái ly qua hầu hạ hắn súc miệng. Nhìn dáng vẻ cực kì hưởng thụ của Tô Tử Bội, trong lòng cũng tràn đầy vui sướng và hạnh phúc.
Lại đi đến phòng bếp bưng thuốc vừa mới sắc xong đến, đối với tất cả mọi chuyện của hắn, Quân Nhược Thủy đều là tự nguyện và vui vẻ chịu đựng. Chẳng qua Tô Tử Bội vừa thấy nước thuốc đen thùi lùi thì giống như con mèo vừa rồi con nhu thuận nghe lời trong phút chốc đã xù lông.
“Ta không uống thuốc.”
“Không được.” Quân Nhược Thủy cực kì kiên trì: “Vốn thân thể ngươi còn chưa hồi phục tốt, không thích hợp mamg thai, nếu không tiếp tục uống thuốc, chỉ sợ hài tử càng lớn sẽ càng vất vả. Ngoan!” May mắn lúc ấy nhìn thấy thân thể suy yếu của hắn thì nàng dùng thuốc rất thận trọng, hoàn toàn không dùng các loại thuốc ảnh hưởng đến thai nhi. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy cực kì may mắn.
Tô Tử Bội u oán nhìn nàng: “Bởi vì hài tử nên ngươi mới đối xử tốt với ta như vậy đúng không? Nếu như không có hài tử, có phải ngươi sẽ không quay lại với ta đúng không?”
Quân Nhược Thủy khe khẽ thở dài, có phải những nam nhân mang thai như hắn đều suy nghĩ miên man, tâm tình không được ổn định hay không? “Ngu ngốc, là ta đau lòng ngươi mang thai vất vả, biết ngươi khổ cực, cảm động nhưng lại không thể chia sẽ khó khăn với ngươi. Không phải bởi vì hài tử, mà bởi vì đau lòng cho ngươi.”