Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 14: Chương 14: Quân gia.




Editor: coki (Mèo)

Trong đại sảnh Quân gia, Tô Tử Bội đang khom người cúi chào Quân Mẫn Đình, sau khi xong đại lễ lại mặt: “Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu đại nhân, nhạc mẫu đại nhân khỏe.” Chỉ thấy thân mình hắn thẳng tắp, khuôn mặt như ngọc, cử chỉ ưu nhã, bình tĩnh tự nhiên, đối mặt với Quân Mẫn Đình cung kính nhưng không lấy lòng không giống như nhưng nam nhân khác không dám cùng người nhìn thẳng.

“Ha ha, hiền tế, mời ngồi.” Quân Mẫn Đình gật đầu một cái, cười quan sát người hiền tế này. Nói thật nếu như ban đầu không phải bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không để cho Quân Nhược Thủy ở rể, dù sao Quân gia tiểu thư ở rể cũng sẽ làm tổn hại mặt mũi Quân gia. Chẳng qua không nghĩ tới Tô Tử Bội lại phong hoa xuất chúng như vậy, ngược lại trong lòng có mấy phần tán thưởng.

“Tạ ơn nhạc mẫu đại nhân.” Tô Tử Bội ưu nhã xoay người, nói với Thanh Phong: “Thanh Phong, dâng lễ vật lên.”

“Vâng, công tử.” Thanh Phong đáp lời, ra lệnh cho mấy bà tử nối đuôi nhau tiến vào, dâng lên lễn vật: bốn cuộn gấm Hoa Khai Phú Quý, bốn cuộn tơ lụa Tễ Nguyệt Tình Quang, một thanh Ngọc Như Ý, một đôi ngọc bội Lam Điền, một đôi vòng tay Lưu Ly, một bộ diêu bằng vàng.

Quả nhiên là thủ phủ Lâm Giang, vung tay hào phóng. Mặc dù trên mặt Quân Mẫn Đình bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại vui mừng đến điên rồi. Chỉ riêng Gấm Hoa Khai Phú Quý cùng với tơ lụa Tễ Nguyệt Tình Quang của Tô Gia Cẩm Tú phường là vải vóc tốt nhất, cũng là số một số hai tại Vương triều Kim Bích, giá cả xa xỉ, phần lớn là dùng ở trong cung, ở các cửa hàng cho dù có tiền cũng rất khó mua được. Lại còn Diêu vàng, Ngọc Như Ý, Lam Điền Ngọc Bội, vòng Lưu Ly tất cả đều tinh xảo, giá trị không hề rẻ.

“Hôm nay thê chủ về lại mặt, Tô Tử Bội đã cố ý chuẩn bị một chút lễ mọn hiếu kính, kính xin nhạc mẫu đại nhân vui vẻ nhận cho.” Tô Tử Bội lễ độ ôn hòa nói. Vốn sinh ra đã có dung mạo tốt cộng thêm cử chỉ ưu nhã đúng mức, như thế nào cũng làm cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Quân Mẫn Đình tràn ra nụ cười: “Hiền tế khách khí.” Ánh mắt dừng lại thật lâu nơi lễ vật, không rời bỏ được.

Quân Nhược Thủy vừa tới liền nhìn thấy một màn đẹp đẽ này cùng với khóe miệng Quân Mẫn Đình không che dấu được vui vẻ thì kinh ngạc nhìn Tô Tử Bội, lúc nào thì hắn biến thành ………..Tán Tài đồng tử rồi? (tán tài trong tán gia bại sản á)

“Thủy Nhi tới thật đúng lúc, mau tới đây ngồi.” Quân Mẫn Đình từ ái nhìn về phía nàng thật đúng là làm cho nàng không thể thích ứng nối. Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ quả nhiên là không giả.

Ngay sau đó Tô Tử Bội cũng nhìn về phía nàng, mặt lộ vẻ mỉm cười, dịu dàng kêu một tiếng “Thê chủ” làm cho trên lưng nàng phát rét một trận. Hắn bị cái gì kích thích sao?

Cặp mắt lóe lên nhìn về phía những thứ gấm vóc ngọc bội kia, trong lòng Quân Nhược Thủy vô cùng tức giận. Những thứ đồ đó giá trị đủ cho nàng mở y quán, mà phu lang nhà nàng lại hào phóng dâng tặng cho người khác còn nàng thì phải gom góp ngân lượng đến sứt đầu mẻ trán.

Lặng lẽ trợn mắt nhìn Tô Tử Bội một cái sau đó chậm rãi tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh Quân Mẫn Đình.

“Thủy Nhi, hiền tế, đến vì sao không báo trước một tiếng để cho ta sớm chuẩn bị.” Quân Mẫn Đình hiền lành nhìn nàng, nhẹ nhàng trách móc.

Quân Nhược Thủy cười cười xã giao nói: “Mẫu thân đại nhân khách khí, không sớm trở lại bái kiến phụ mẫu là Nhược Thủy không phải, kính xin mẫu thân đại nhân tha thứ.”

“Gia nghiệp Tô Gia lớn, công việc bề bộn, có quên cũng là chuyện bình thường, Thủy Nhi không cần phải để ở trong lòng.” Biểu hiện của Quân Mẫn Đình rất thân thiện ôn hòa. Kể từ khi nhìn thấy những lễ vật kia miệng nàng ta vẫn luôn cong lên, tâm tình rất vui vẻ.

“Đa tạ nhạc mẫu đại nhân thông cảm.” Tô Tử Bội mỉm cười, tạ ơn vô cùng thành khẩn. Quân Nhược Thủy liếc hắn một cái, cảm khái trong lòng, thương nhân chính là như vậy, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói khéo như rót, còn rất có thiên phú diễn kịch.

“Ha ha ha.” Hình như Quân Mẫn Đình rất vui vẻ, cười nói: “Thủy nhi, xem con cùng hiền tế phu thê ân ái, cầm sắt hài hòa, ta cũng an tâm.”

Cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng thì làm sao yên tâm? Trong lòng Quân Nhược Thủy oán thầm đang định đáp lời thì chợt nhìn thấy Tô Tử Bội đang ngồi đối diện làm bộ hơi thẹn thùng làm nàng không nhịn được mà bật cười. Quả thật là hắn rất nhập vai.

Quân Mẫn Đình thấy vẻ mặt Tô Tử Bội thẹn thùng và Nhược Thủy đang cười đến vui vẻ, dường như phu thê chung đụng rất tốt, hoàn toàn không giống như tin đồn trên phố, Tô Tam thiếu gia cậy mạnh bá đạo hung hãn, Tô phu nhân bị quản phục phục thiếp thiếp, vâng dạ lệnh phu lang. Hôm nay vừa thấy mặc dù Tô Tam thiếu gia anh khí bức người nhưng lại dịu dàng biết rõ đạo lý, không mất đi phong phạm của đại gia khuê tú, đối với Nhược Thủy cũng nhu tình như nước. Xem ra phần lớn lời đồn đại tên phố là vô căn cứ, không có kiến thức. Trong mắt Quân Mẫn Đình lóe lên tinh quang, tính tình Quân Nhược Thủy ôn thuận nhu nhược, chỉ cần nắm chặt nàng ở trong tay thì ngày sau đồ tốt của Tô Gia hưởng thụ không hết.

Bên cửa sổ có hai cái đầu vụng trộm lén lút lộ ra, chính là Quân Mẫu Đan cùng Quân Hương Ngọc.

Nhìn những thứ tơ lụa châu báu kia Quân Mẫu Đan có chút hối hận không kịp, nếu như ban đầu nàng ta tranh giành ở rể thì tốt rồi. Tô tam thiếu gia kia đã sớm qua tuổi cưới gả, cuối cùng mới thú được thê chủ tất nhiên là phải tìm mọi cách quý trọng, chắc chắn những ngày này Nhược Thủy ở Tô Gia rất là vinh quang đắc ý. Nếu như là nàng ta, tất nhiên là phải bắt Tam thiếu gia thuần phục, nắm giữ quyền lực Tô Gia, so với tài phú to lớn, điều tiếng có tính là gì? Huống chi, Tô Tử Bội kia hoàn toàn xứng đáng là một mỹ nhân. Tiếc rằng ban đầu tại sao không có suy nghĩ tới chứ?

Quân Hương Ngọc nhìn những lễ vật kia đến chảy nước miếng sau đó vừa nhìn về phía Tô Tử Bội thì cặp mắt chợt sáng lên: “Đại tỷ, dáng dấp của Tô Tam thiếu gia thật là đẹp! Thật là muốn âu yếm một lần!”

Quân Mẫu Đan khinh bỉ liếc nàng ta một cái: “Nhị muội, muội đã thú chính phu, lại có bảy tiểu gia, còn có ba gã sai vặt thông phòng khác, thường xuyên ngủ đêm ở thanh lâu không về mà còn có khí lực đánh chủ ý lên Tô Tử Bội?”

“Hắc hắc, đại tỷ, ở phương diện này khí lực càng dùng là càng có!” Quân Hương Ngọc cười đến tục tĩu.

Quân Mẫu Đan lắc đầu một cái, muội muội này, đầu óc không thông minh đã là bất hạnh lại còn có quá nhiều khuyết điểm cũng không phải là người có thể dùng được. Sau này khi nàng ta lấy được tài sản Quân gia nhất định phải loại bỏ đuổi Quân Hương Ngọc ra khỏi cửa, giữ nàng ta lại thành sự chưa đủ nhưng bại sự có thừa, không có chỗ nào dùng được. Quân Mẫu Đan thương hại nhìn Quân Hương Ngọc, bắt đầu cảm thấy đồng tình với nàng ta.

Hàn huyên mấy câu, Quân Nhược Thủy cùng Tô Tử Bội uyển chuyển cự tuyệt Quân Mẫn Đình muốn lưu bọn họ ở lại dùng cơm, cáo từ ra về.

“Công tử, ngươi về trước đi, ta còn muốn đi từ biệt phụ thân.” Quân Nhược Thủy nói với Tô Tử Bội. Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời gian tốt để hỏi.

Tô Tử Bội gật đầu một cái: “Ta cũng đi.” Quân Nhược Thủy bất ngờ, giương mắt nhìn hắn một chút, lại thấy mặt hắn bình thản.

Đi tới thiên viện, tất nhiên là Tô Tử Bội rất cung kính hành lễ với Liễu Miên, sau đó ngồi xuống trò chuyện. Một mình Quân Nhược Thủy tìm đồ vật ở trong ngăn kéo.

“Thủy Nhi, con đang tìm cái gì?” Nhìn thấy Tô Tử Bội đến trước, cùng dáng vẻ ân ái với Nhược Thủy, thương tâm trước kia của Liễu Miên hoàn toàn là quá khứ, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Quân Nhược Thủy vừa tìm vừa nói: “Không có gì, con tìm một đồ vật trước đây thôi.” Đều là tại Tô Tử Bội cả, tại sao lại phải theo đuôi, bám dính lấy nàng, nếu không nàng có thể nói với phụ thân vài câu, muốn tìm được cũng tương đối dễ dàng hơn.

Nàng nhớ khối ngọc bội đó nàng lấy xuống bỏ vào trong hộp gấm vào đêm trước ngày thành thân, sau đó bỏ vào trong tủ. Từ nhỏ phụ thân đã đeo ngọc bội này lên người nàng, nói là ngọc có linh khí, có thể trừ tà hộ thân.

Mặc dù không bỏ được nhưng nàng vẫn quyết định lấy khối ngọc bôi kia làm vốn để kiếm ra những ngân lượng đầu tiên của mình.

“Thủy Nhi, rốt cuộc con đang tìm cái gì?” Liễu Miên đi tới, nhìn nàng lục tới lục lui, kỳ quái hỏi.

“Con tìm khối ngọc bội phu thân cho con. Đêm trước thành thân con lấy xuống đặt ở trong tủ, không biết tại sao lại không tìm được?” Quân Nhược Thủy nói ra một cách cụ thể.

Liễu Miên cười: “Không nói sớm, ta cất thay con rồi. Không phải là cho con đeo con lại lấy xuống, hôm nay lại chạy tới tìm. Thì ra hôm nay con không phải là tới thăm ta mà là tới tìm đồ đi?”

“Ha ha…” Quân Nhược Thủy xin lỗi cười cười: “Phụ thân, người cũng quá thông minh rồi. Chủ yếu là con tới thăm người, chẳng qua thuận tiện làm một số chuyện nhỏ thôi. Con thề với trời đó.”

Liễu Miên bị nàng chọc cười, lấy tay chọc chọc trán nàng. Xoay người lấy ra một hộp gấm màu đen ở dưới gối, trong hộp rõ ràng chính là một khối ngọc bích. Quân Nhược Thủy hưng phấn cười, đưa tay nhận lấy trong tay Liễu Miên, sờ mó một chút.

“Ai, phụ thân, Tô Tử Bội đâu?” Thế nào mà chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu?” Quân Nhược Thủy nhìn quanh bốn phía vẫn không thấy bóng dáng Tô Tử Bội.

“Nó biết chúng ta có vài chuyện muốn nói với nhau nên lên xe ngựa chờ con.” Liễu Miên dừng một chút, khẽ nhướn mi: “Thủy Nhi, con thiếu bạc sao?”

“Không có, ở Tô Gia làm sao mà con thiếu bạc được!” Quân Nhược Thủy kéo cánh tay Liễu Miên nói cho qua chuyện:” Phụ thân, con có chuyện muốn Tử Trúc đi làm, đợi lát nữa mang nàng ta về Tô Gia, nếu ngày mai xong chuyện thì cho nàng ta trở lại đây.”

Liễu Miên cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Được, vốn Tử Trúc nên đi Tô Phủ chăm sóc con, con không cần cho nó trở lại.”

“Phụ thân..” Quân Nhược Thủy lắc đầu nói: “Vậy cũng không được, không có Tử Trúc ở đây coi chừng, làm sao con có thể yên tâm?”

Hai phụ tử nàng thân mật nói thêm một lúc nữa sau đó Quân Nhược Thủy liền dẫn Tử Trúc ra cửa. Lúc đi, Liễu Miên kín đáo lấy mấy cây trâm, vòng tay đáng tiền của mình đưa cho Quân Nhược Thủy, cố ý để cho nàng đi cầm. Quân Nhược Thủy cũng không làm trái ý hắn, dù sao quả thật nàng rất thiếu bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.