Tâm tư của Phong Lăng Hề chuyển động, Tô Văn lại không muốn chịu để yên tức giận nói: “Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm đã nghĩ san bằng tất cả?”
Phong Lăng Hề tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng: “Bản vương đã nhắc nhở qua ngươi không phải hối hận, hiện tại ở đây kích động như thế đã trễ rồi?” Đó là trước đây Tô Văn muốn bảo đảm Vân Thiển thì Phong Lăng Hề đã nói.
Đáy lòng Tô Văn dâng lên thấy lạnh cả người, mơ hồ hiểu được cái gì nhưng có chút không dám tin tưởng: “Ngươi đã sớm biết Vân Dật mang thai? Đã sớm biết Vân Thiển sẽ xuống tay với hắn?”
Đáy lòng ớn lạnh làm cho nàng thoáng tỉnh táo, lý trí mà suy nghĩ lại mọi chuyện một lần. Nàng đã không xác định được chuyện này rốt cuộc là Vân Tư Vũ làm hay là Vân Thiển làm.
Vân Thiển có thể hại một tiểu hài tử không có quan hệ gì với hắn, tự nhiên cũng có thể hại một thai nhi gây trở ngại đến lợi ích của hắn.
Chẳng trách Phong Lăng Hề trước đây sẽ dễ dàng buông tha Vân Thiển như vậy, nàng có phải là chờ ngày này hay không?
Phong Lăng Hề không tỏ rõ ý kiến, Vân Dật đã sắp mất đi ý thức nhưng nghe được hai câu này rất rõ ràng, không nhịn được run lập cập vô ý thức lẩm bẩm nói: “Ta nhìn thấy... là Vân Thiển đẩy...” Trên mặt hắn nước mắt và mồ hôi hỗn hợp, khóe môi rung động, vẻ mặt kéo ra một cái tựa như cười mà không phải cười tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn rốt cục tỉnh ngộ, hắn muốn cuộc sống bình tĩnh, từ khi hắn đánh Vân Tư Vũ rớt xuống vách núi một khắc đó thì nhất định không có duyên với hắn, Phong Lăng Hề sẽ không bỏ qua hắn.
Tầm mắt Vân Dật có chút mông lung nhìn về phía Phong Lăng Hề, không biết là muốn khóc hay là muốn cười. Hắn rốt cuộc biết nàng có bao nhiêu tàn nhẫn mà mình có bao nhiêu ngây thơ.
Vân Tư Vũ bị hắn người ca ca này đánh rớt xuống vách núi nên nàng để cho Vân Thiển đệ đệ này ra tay với hắn; hơn nữa còn là lúc hắn một mực mang thai, là bởi vì khi đó Vân Tư Vũ cũng mang thai. Vân Tư Vũ tránh thoát một kiếp phụ tử bình an nhưng hắn lại không có may mắn như vậy.
Mặc dù tất cả những thứ này đều là Vân Thiển làm nhưng mà tất cả đều nằm trong kế hoạch của Phong Lăng Hề. Nàng trơ mắt nhìn không ngăn cản có lẽ là còn đổ thêm dầu vào lửa nữa?
Hắn thương yêu đệ đệ như vậy nhưng tự tay y giết chết cốt nhục của hắn. Hắn rốt cuộc là từ lúc nào đi con đường khác, cho nên mới rơi vào kết quả như thế này?
Vân Dật rốt cục hôn mê bất tỉnh, hai mắt của Tô Văn đỏ lên trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề, giọng căm hận nói: “Phong Lăng Hề, ngươi thật tàn nhẫn!”
“Lời nói này của Tô tướng quân là thế nào? Bản vương không có nghĩa vụ thay ngươi quản lý chuyện nhà thì phải?”
Đây quả thật là chuyện nhà, nam nhân hậu viện mình nháo lên tự nhiên là gia chủ không làm tốt.
Tô Văn quay đầu trừng mắt về phía Vân Thiển, mặt mũi Vân Thiển tràn đầy sợ hãi nhưng nhìn Vân Dật ánh mắt lại khó nén hung tàn làm đáy lòng Tô Văn phát lạnh. Mặc dù nàng biết Vân Thiển tùy hứng nhưng Vân Thiển theo nàng mấy ngày này lại rất hiểu chuyện, rất được lòng nàng. Thế cho nên sau khi biết hắn xuống tay với bánh bao nhỏ nàng mặc dù cảm thấy Vân Thiển độc ác, trong lòng không thích nhưng cũng còn ghi nhớ tình cảm. Nhưng không nghĩ hắn lại ác độc như vậy, trong bụng của Vân Dật là cốt nhục của nàng mà!
Lúc này đại phu rốt cục chạy tới, Tô Văn cũng không kịp đi trông nom Vân Thiển mà chỉ là cho người bắt hắn đi.
Phong Lăng Hề không hề lưu lại, đăm chiêu liếc nhìn Mộ Dung Cầm sau đó trở về trang viên.
Đối với Vân Dật thì Vân Tư Vũ cũng không cảm thấy y bi thảm đến mức nào, hắn sẽ không quên lúc trước Phong Lăng Hề bị thương thì đáy lòng tuyệt vọng, hắn sẽ không đi đồng tình với Vân Dật.
Vân Thiển ra tay tàn nhẫn như vậy hài tử của Vân Dật khẳng định là không giữ được, chỉ là không có nghĩ đến sẽ nghiêm trọng đến mức làm cho Vân Dật hoàn toàn đánh mất đi tư cách làm phụ thân.
Vân Dật sau khi biết việc này thì vẫn ngơ ngác, Tô Văn tức giận đến mức trực tiếp cầm lấy roi đánh cho Vân Thiển gần chết. Mọi người nghe không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết nhưng lần này thì cũng không có ai đi xem trò vui.
* * *
Lúc Hoàng Vũ Mặc được Khởi Vân mang đến gặp Phong Lăng Hề thì có chút bất mãn: “Có việc nói mau, một lúc nữa Ngọc Ngạn tỉnh rồi lại muốn ồn ào lên.” Nàng thật vất vả mới đỗ người ngủ.
Hiển nhiên đối với Phong Lăng Hề dọa Hoàng Ngọc Ngạn thành như vậy nàng vẫn còn có chút ý kiến. Bất quá vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ lại lập tức biến thành nịnh nọt, kết quả bánh bao nhỏ căn bản không để ý tới nàng.
Phong Lăng Hề nhìn hai phụ tử chơi đến vui vẻ mở miệng nói: “Chuyển sang nơi khác nói.”
Hoàng Vũ Mặc trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, nàng cảm giác Phong Lăng Hề là có chính sự vì vậy cũng không cáu gắt. Phong Lăng Hề có chính sự tìm tới nàng thì chuyện đó hơn phân nửa là có quan hệ với Hoàng tỷ.
“Vũ Văn Khỉ muốn tới nơi này đúng không? Để cho nàng dẹp đường về phủ, ngày mai chúng ta sẽ trở lại.”
Hoàng Vũ Mặc cau mày nói: “Mộ Dung Cầm sẽ đồng ý?”
“Nàng không đồng ý cũng phải đồng ý, chuyện ban ngày ngươi đã nghe nói, có ý kiến gì không?”
Hoàng Vũ Mặc rất muốn nói ngươi điên rồ nhưng nàng biết Phong Lăng Hề hỏi khẳng định không phải cái này.
Suy nghĩ một chút nói: “Mộ Dung Cầm không bình thường, dựa theo tác phong làm việc của nàng hẳn là nhân cơ hội làm lớn chuyện này lên, làm sao sẽ can ngăn bỏ qua như không có chuyện gì chứ?”
“Nếu như không phải nàng chen miệng vào ta sẽ không bỏ qua Vân Thiển.” Vân Thiển đối với cô mà nói vô dụng, tự nhiên không cần thiết giữ lại.
“Ngươi là nói nàng vì Vân Thiển? Nhưng Vân Thiển làm sao lại có liên quan đến nước Phượng Thiên chứ?”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm! Người như Vân Thiển vậy muốn lợi dụng hắn làm thành chuyện gì không quá thực tế, sau khi chúng ta rời khỏi kinh thành thì có người đến viếng thăm qua Vân Vũ Dương dường như bị từ chối, ta đoán không sai mục tiêu của Mộ Dung Cầm là Vân Vũ Dương.”
Hoàng Vũ Mặc nhíu mày nghĩ một hồi có chút không biết nói gì, lời nói này không phải rõ ràng nàng nghĩ phải hiểu như thế nào? Nàng cũng không có hệ thống tình báo vô địch như Phong Lăng Hề vậy.
Cuối cùng Ninh vương điện hạ bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi cứ nói thẳng muốn ta làm gì đi?”
“Giả bộ bệnh!”
“Giả bộ bệnh?”
“Mộ Dung Cầm cũng không thể nhìn Ninh vương điện hạ bệnh gần chết còn kiên trì du sơn ngoạn thủy, thuận tiện Nữ hoàng bệ hạ tỷ muội tình thâm còn có thể tới đón tiếp chúng ta.”
Để Hoàng tỷ tới đón tiếp, cũng chỉ có Phong Lăng Hề nói ra lời nói như vậy.
* * *
Phong Lăng Hề sau khi đuổi Hoàng Vũ Mặc thì Dạ Tinh lại chủ động hiện thân, mặt không có biểu cảm gì nói một câu: “Ta giúp ngươi.”
Phong Lăng Hề nhíu mày: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Dạ Tinh yên lặng một hồi mở miệng nói: “Còn nhớ ta tại sao đi theo ngươi không?”
“Tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn.”
Lúc trước cô còn cảm thấy này tiểu hài tử xấu xa này thật đáng thương, bất quá hài tử mười tuổi mà mặt lại không có một tia nhân khí, ánh mắt còn thê lương hơn lão nhân trăm tuổi.
Mặc dù cô không có mê man quá như vậy nhưng cô có thể giải thích có mấy người vừa sinh ra thì nhất định phải gánh vác rất nhiều. Người trên thế gian đều ước ao năng lực và thân phận địa vị của nàng, bản thân nàng lại ngay cả ý nghĩa sinh tồn của mình cũng không hiểu, mà những người khác nói cho nàng biết nàng phải làm chuyện gì, bất quá là bao đồ trầm trọng.
“Bây giờ ta tìm được rồi.”
Phong Lăng Hề giật giật khóe miệng: “Không cần nói cho ta biết là Sơ Tuyết.”
Mặt Dạ Tinh vẫn không hề có cảm xúc mà nhìn cô rõ ràng là ngầm thừa nhận. Lúc trước nàng bởi vì hâm mộ Phong Lăng Hề tùy ý mới sẽ đi theo cô, bất quá nàng vẫn thích nhất là Sơ Tuyết.
Phong Lăng Hề thở dài trong lòng một tiếng, cô đây là dẫn sói vào nhà à! Bất quá trong lòng cũng không phải bất ngờ, Dạ Tinh xem tất cả là không có gì chỉ có đối xử với bánh bao nhỏ không giống, kỳ thật rất rõ ràng.
Dạ Tinh tự nhiên nói: “Sơ Tuyết sẽ không bị vây ở một mảnh trời nhỏ này, nó nhất định phải sống rất đặc sắc; mà ta chỉ muốn trong lúc nó có yêu cầu thì có thể làm cho nó tránh nỗi lo về sau, cho nên ta sớm muộn sẽ trở lại.”
Người ta nói ba tuổi xem như lớn nhưng bánh bao nhỏ mới hơn tám tháng thôi! Dạ Tinh ngươi rốt cuộc là làm thế nào thấy được tương lai nó sẽ sống đến đặc sắc chứ? Hơn nữa, lúc nó yêu cầu thì có thể để cho nó tránh nỗi lo về sau? Ý này là muốn làm chỗ dựa cho nó, có thể thoả thích gây họa ư?
“Ngươi thật quyết nhất định phải một lần nữa cõng lại bao đồ trên lưng đã bị ngươi vứt bỏ nữa hả?”
“Hiện tại đột nhiên phát hiện thật sự bao đồ kia cũng không phải nặng như vậy.” Lúc trước cảm thấy thở không nổi, bất quá là nội tâm của nàng bài xích một lòng ngóng trông đơn độc phóng khoáng ung dung, mà bây giờ nàng có một lần có lý do nữa gánh vác.
“Vậy thì ta giao Sơ Tuyết cho ngươi.”
Dạ Tinh dường như có hơi kinh ngạc, hiếm thấy trừng mắt nhìn. Phong Lăng Hề không khỏi nhếch môi cười nói: “Có cần giật mình như thế không? Ta cho rằng ngươi đã nhận định Sơ Tuyết.”
Nàng nhận định Sơ Tuyết là đúng nhưng mà...: “Ta cho rằng ngươi sẽ phản đối?”
“Tại sao ta phải phản đối?” Ở một thế giới như vậy muốn tìm một nữ nhân toàn tâm toàn ý sủng ái bánh bao nhỏ thật sự không dễ dàng.
Dạ Tinh mím môi do dự một hồi lâu mới phun ra một câu: “Ta lớn tuổi.”
Hơn nữa bánh bao còn quá nhỏ, mặc dù Dạ Tinh lại không quan tâm chuyện chung quanh cũng biết bọn họ là một đôi không quá bình thường.
“Không sao, chỉ cần Sơ Tuyết không chê ngươi.” Dừng một chút Nhàn vương điện hạ rốt cục không nhịn được cười to lên, hết cách rồi thật sự là quá buồn cười.
“Thì ra đường đường là gia chủ Dạ thị lại còn tự ti như vậy!” Nếu như người bộ tộc Dạ thị biết, không biết có thể há hốc miệng kinh ngạc hay không nữa.
Đây quả thật là rất hiếm có, Dạ Tinh mặc dù vẫn có lòng thoát khỏi cái thân phận kia nhưng nàng dù sao cũng là dòng chính bộ tộc Dạ thị, vẫn là từ nhỏ đã bị bồi dưỡng xem như gia chủ. Coi như là Nữ hoàng một quốc gia cũng không dám nói tôn quý hơn nàng bao nhiêu, trong xương nàng còn thật không có cái gân tự ti kia; mà Dạ Tinh đi theo bên cạnh Phong Lăng Hề càng giống như là u linh chạy xe không, không hề tâm tình tự nhiên cũng sẽ không tự ti, không nghĩ tới hiện tại lại đang rối ren vấn đề tuổi tác lớn của mình.
Dạ Tinh lớn hơn Sơ Tuyết mười bốn tuổi.
Kỳ thật thế giới này nữ nhân lớn hơn nam nhân mười bốn tuổi thật lòng không thể nói quá già. Bởi vì nữ nhân bảy tám chục tuổi cũng như thường ôm nam tử xinh đẹp như hoa vào cửa, đương nhiên Phong Lăng Hề tuyệt đối sẽ không để cho bánh bao nhỏ chịu oan ức. Dạ Tinh mặc dù lớn tuổi một chút nhưng gương mặt con nít kia của nàng cũng rất khó già nua, hơn nữa nàng nội lực thâm hậu sống hơn trăm tuổi không là có vấn đề gì, thật lòng không tính là khuyết điểm quá lớn.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là Nhàn vương điện hạ coi trọng ưu điểm khác của nàng, cô khá là hiểu rõ Dạ Tinh. Bánh bao nhỏ đều thành ý nghĩa sinh tồn của nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chút chuyện nào để cho bánh bao nhỏ đau lòng, hơn nữa cũng có năng lực bảo vệ tốt bánh bao nhỏ; riêng là hai điểm này, trước mắt hiện nay ngoại trừ Dạ Tinh thì cô đúng là không tìm ra người càng thích hợp với bánh bao nhỏ hơn.
Quan trọng nhất là bánh bao nhỏ thích nàng.
Vì vậy chung thân đại sự của bánh bao nhỏ cứ như vậy bị định ra.
Dạ Tinh cũng không thèm để ý bị cười nhạo xoay người bảo vệ bánh bao nhỏ đi.
Nhàn vương điện hạ vuốt vuốt mặt cười có chút mỏi nhừ. Bất đắc dĩ nghĩ, có Dạ Tinh hỗ trợ mọi chuyện có thể trở nên quá ung dung hay không?
* * *
Buổi tối, Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ thở dài nói: “Nếu như phủ Trấn quốc tướng quân mất...”
Vân Tư Vũ có chút buồn ngủ, ở trong ngực nàng cọ cọ nói lầm bầm: “Không phải là còn có phủ Nhàn vương à! Ta có nàng và bánh bao nhỏ là đủ rồi, nàng không cần lo lắng cho ta.”
Phong Lăng Hề hôn hắn một cái cũng thật không có buồn phiền về sau nữa.