Thê Chủ Tà Mị

Chương 36: Chương 36: Hoàng tử






Beta: demcodon

Phong Lăng Hề dừng bút lại, hắn liền không thể chờ đợi được cầm lên xem, trong miệng nói lầm bầm: “Ta có dữ dội như vậy sao?” Trong mắt lại tràn đầy yêu thích.

Bức tranh trên giấy là hình Vân Nhị công tử trừng mắt, một bộ dáng xù lông lại xấu hổ, nắm quả đấm giống như bị chọc giận, chuẩn bị duỗi ra móng vuốt cong của người mèo.

Phong Lăng Hề đến sát bên lỗ tai hắn nói một câu gì đó khiến sắc mặt Vân Tư Vũ trong nháy mắt đỏ hồng, siết quả đấm về phía cô quơ múa, Phong Lăng Hề không khỏi bật cười, chỉ chỉ bức tranh trong tay hắn. Thật đúng là giống nhau như đúc.

Kỳ thật Phong Lăng Hề chỉ nói một câu: “Lần sau ta sẽ nhớ rõ nhắc nhở chàng rên nhỏ thôi.” Trong nháy mắt làm cho Vân Tư Vũ nhớ tới chuyện lúc trước từng làm cho hắn mất mặt.

Chủ sạp kia nhịn không được lau mồ hôi, khó trách vị công tử này không hài lòng. Nàng rõ ràng gặp gỡ người trong nghề, nàng rất rõ ràng bức tranh của mình mặc dù ở phương diện này coi như không tệ, nhưng lại không bắt được thần vận, cho nên cũng chỉ có thể ở chỗ này bày cái quán nhỏ kiếm sống nuôi gia đình thôi.

Vân Tư Vũ rốt cuộc hài lòng, bất quá lúc Khởi Vân trả tiền chủ sạp kia lại kiên quyết không cần, hiển nhiên là bị Phong Lăng Hề làm cho kinh hãi.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Phong Lăng Hề không đếm xỉa tầm mắt tìm tòi nghiên cứu sau lưng, lôi kéo bàn tay nhỏ của Vân Tư Vũ, nhìn xem hắn ôm bức tranh hết nhìn đông tới nhìn tây.

Phong Lăng Hề câu nhân thì không cần nói, Hoàng Vũ Mặc và Tô Văn tất cả đều tuấn tú lịch sự, mặc dù trấn Đào Hoa cách kinh thành không xa, thường thường cũng có thể nhìn thấy quan lại quyền quý, nhưng là cả đoàn người đều xuất chúng này lại làm cho người người đều ghé mắt nhìn.

Thế cho nên người ném đồ về phía bọn họ thật không ít, bất quá lại không có người nào để ý, mặc dù làm tan nát không ít tim nam tử, nhưng không có ai có mật lớn hơn trên mặt đất mà đến dây dưa.

Đương nhiên nam tử đồng hành cũng bị ném không ít đồ, bởi vì nước Hoàng Vũ nam tử thành thân trước sau cũng không có gì rõ ràng để phân biệt. Nhưng ngày lễ hoa đào này đây, nam tử đã kết hôn ra đường sẽ đeo đồ tranh sức của cô gái, để cho người khác biết mình là hoa có chủ. Mà Vân Dật và Vân Tư Vũ hiển nhiên không có chuẩn bị như vậy.

Vân Dật mặc dù cùng Tô Văn đi chung một chỗ, nhưng lại là thật sự phát hồ tình chi hồ lễ*, cũng không có động tác quá mức thân mật. Vân Dật lại là mỹ nhân khó được, ai cũng muốn thử xem vận khí, thế cho nên hắn bị ném rất nhiều thứ, Khởi Vân và Thu Ngâm cũng có không thiếu.

(*phát hồ tình chi hồ lễ: Ý nói có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa)

Ngược lại Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề tay trong tay, làm cho người vừa nhìn liền rút lui, xem như là không có lập gia đình nhưng nam tử to gan như vậy, chỉ sợ cũng không có vài người dám muốn.

Thế giới này, mặc dù không đến mức không cho phép nam tử ra cửa, cũng không còn yêu cầu nam tử ra cửa nhất định phải mang cái khăn che mặt, nhưng lại rất khó ở trên đường cái trông thấy nam nữ có cử chỉ thân mật như vậy.

Thế cho nên Phong Lăng Hề mỗi lần nhìn xem Vân Tư Vũ không hợp tác dưới tầm mắt quan sát của những người kia đều cảm giác mình nhặt được một bảo bối, nếu như hai người yêu nhau muốn kéo kéo bàn tay nhỏ bé cũng không được, kia thật đúng là đau khổ.

Mặc dù Vân Tư Vũ là loại quá mức khác bị người ghét bỏ, bất quá thời điểm một mình hắn chạy loạn cũng bị ném mấy món đồ, vì thế Vân Nhị công tử tương đối lên mặt, mặc dù những người kia đều bị mắt lạnh của Phong Lăng Hề đảo qua liền dọa đi, nhưng là sự thật chứng minh hắn vẫn có người vừa ý, mới không có mất giá trị thị trường như vậy.

Phong Lăng Hề dở khóc dở cười bóp mặt của hắn, tên ngu ngốc này thật đúng cho là mình không có tài, không có sắc đây? Mặc dù thế giới này phổ biến xem nam tử mềm mại, đáng yêu là đẹp, nhưng không phải ánh mắt mọi người đều hoàn toàn nhất trí, tiểu mèo hoang đáng yêu như thế vẫn có người biết xem hàng.

Vân Tư Vũ đem bức tranh ôm trong ngực một đoạn đường, rốt cuộc sau khi mua băng tang hồ lô sợ đem bức tranh làm dơ mới giao cho Khởi Vân bảo quản.

Sau đó trông thấy cách đó không xa có người đi xích sắt, Vân Tư Vũ lại hứng thú nữa, một tay cầm băng tang hồ lô, một tay lôi kéo Phong Lăng Hề chạy qua bên kia. Chỉ thấy trên đường phố có hai cái cọc gỗ lớn cố định một dây trường xích sắt, xích sắt cũng không căng thẳng, có người mới vừa đứng lên trên không được, xích sắt lung lay một cái liền ngã xuống.

Chủ sạp cầm lấy đồng la gõ rung vang lên cả trời, trong miệng rống lớn nói: “Đi qua, đi ngang qua, ngàn vạn không cần phải bỏ lỡ, chỉ cần đi hết sợi xích sắt này, liền có thể lấy đi mười lượng bạc, đi một lần mười văn tiền.”

Mười lượng bạc đối với dân chúng bình thường mà nói cũng là hấp dẫn không nhỏ, làm ăn như vậy lợi nhuận rất tốt, nhưng nếu là gặp gỡ người có năng lực vậy cũng là thiệt thòi thảm.

Đoàn người này của Phong Lăng Hề, nếu tùy ý xách ra một người ra đi cũng có thể làm cho ông chủ muốn khóc. Bất quá hiển nhiên ngoại trừ Vân Tư Vũ hưng trí bừng bừng bên ngoài, những người khác đối với trò này cũng không có hứng thú.

Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc hẳn là khinh thường vì mười lượng bạc mà sử dụng khinh công, mà Vân Dật là công tử gia đình lớn như vậy tuyệt đối sẽ không ở trên đường cái làm ra cái loại chuyện bất nhã này. Còn có một nguyên nhân, chính là hiện tại ba người này đều không yên lòng. Tô Văn và Hoàng Vũ Mặc vẫn nhìn chằm chằm quan sát Phong Lăng Hề, ánh mắt rõ ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu. Ngay cả Vân Dật cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng một cái, hắn đối với thư họa rất có nghiên cứu, tự nhiên biết rõ bức tranh của Phong Lăng Hề đã đạt tới đỉnh cao.

Chỉ dựa vào điểm này, Phong Lăng Hề hoàn toàn có thể chiếm được tài danh đủ rồi, nhưng là nàng thành trong miệng mọi người là Nhàn vương vô năng trêu hoa ghẹo liễu, tại sao vậy chứ? Lần đầu tiên như thế không cẩn thận quan sát vị Nhàn vương điện hạ này, Vân Dật không thể không thừa nhận lúc trước Lục Nhã Âm nói đúng, bộ dạng cô gái câu nhân như vậy xác thật không nhiều lắm.

Phong Lăng Hề không có tâm tình để ý tới ý nghĩ của bọn họ, Vân Tư Vũ đã hưng phấn mà giẫm lên cọc gỗ, cô mặc dù biết Vân Tư Vũ có bản lãnh, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh hắn.

Xích sắt cách mặt đất cũng không cao, vị trí chỉ tới đầu gối người, trên mặt đất xuất hiện một tầng đệm, mặc dù không dày nhưng là ít nhất có thể bảo đảm người sẽ không bị thương, mà có đau hay không đó chính là một chuyện khác.

Vân Tư Vũ thuần túy là vì chơi thật thú vị, cho nên cũng chưa dùng tới khinh công, mà là hoàn toàn dựa vào cân bằng thể lực, hai tay mở giống như tư thế bay lượn, thân thể tiến hành điều chỉnh theo xích sắt lay động, hai chân giống như đã hoàn toàn dính trên xích sắt, đi được rất ổn. Từng bước từng bước, không kiêu ngạo không nóng nảy.

Tất cả mọi người không tự chủ được mà nín thở nhìn hắn, muốn kêu cố gắng lên nhưng lại sợ hù đến hắn, trong lúc nhất thời, vốn là địa phương náo nhiệt nhất lại trở nên yên lặng như thế.

Đột nhiên vốn là trong hoàn cảnh yên lặng lại truyền ra một tiếng thét kinh hãi: “Vương gia---“

Vân Tư Vũ cho là có người gọi Phong Lăng Hề không khỏi quay đầu nhìn lại, kết quả thân thể mất thăng bằng liền ngã quỵ xuống mặt đất, Phong Lăng Hề liên tục ở bên cạnh hắn, lúc này vừa vặn đỡ hắn.

Vân Tư Vũ ngược lại không sợ chút nào, còn nhớ rõ che chở băng tang hồ lô trong tay, từ trên vai Phong Lăng Hề nhìn sang, mới phát hiện người nọ gọi không phải là Phong Lăng Hề mà là Ninh vương điện hạ.

Hoàng Vũ Mặc nhìn xem người đâu, không khỏi cau mày nói: “Minh Tuyên, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngọc Ngạn đâu?”

Hoàng Ngọc Ngạn, cả nước Hoàng Vũ mọi người đều biết hoàng tử Ngọc Ngạn, tài danh kế dưới Vân Dật, cùng Hoàng Vũ Hiên và Hoàng Vũ Mặc là từ đương kim Thái hậu sinh ra.

Thái hậu luôn luôn yêu thương cái tiểu nhi tử này, trước đó không lâu bởi vì thân thể không thoải mái đi sơn trang tĩnh dưỡng, cũng mang theo Hoàng Ngọc Ngạn đi chung.

Mà Minh Tuyên còn lại là thiếp thân tiểu thị của Hoàng Ngọc Ngạn, hai người luôn luôn như hình với bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.