Khởi Vân không khỏi run rẩy, hắn mặc dù không có chính thức ra mặt, nhưng là dạo chơi một thời gian ở Biết Phong lâu cũng không ngắn, đối với tính tình của Phong Lăng Hề cũng có chút hiểu rõ, cười như vậy so với mặt nàng lạnh xuống còn đáng sợ hơn.
Nói như vậy, thời điểm mặt Phong Lăng Hề lạnh xuống sẽ cho ngươi một thích thú, mà khi nàng nở nụ cười, như vậy ngươi cũng không cần lo lắng mạng nhỏ của mình, bất quá ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành vi của mình là được. Ngươi muốn nàng hết thảy sẽ không cho ngươi, mà nàng đưa cho ngươi tất cả đều là ngươi không muốn, thậm chí là sợ hãi.
Cảm giác được không khí bây giờ quá mức nguy hiểm, thuyền hoa giữa cũng không có người nào mở miệng, ngay cả Hoàng Vũ Mặc cũng thông minh mà không có lại đi châm chọc Phong Lăng Hề.
Vân Tư Vũ thu hồi tầm mắt liếc nhanh Phong Lăng Hề, đưa tay ôm lấy eo của nàng, vây bọc lại trong ngực nàng, che lại ánh mắt lạnh như băng rồi chợt lóe biến mất. Hề là của hắn!
Chỉ chốc lát sau Mộng Tâm đã bị dẫn đến, hướng Phong Lăng Hề quỳ xuống theo quy củ, bất quá không ai để ý đến hắn, Phong Lăng Hề không gọi hắn đứng lên, hắn tự nhiên cũng không dám đứng lên. Chỉ là len lén giương mắt liếc về Phong Lăng Hề, tuy nói hắn là vì muốn thoát ly khổ ải mới nghĩ leo lên vị Nhàn vương này, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, vị Nhàn vương điện hạ này rất khó làm cho người không động tâm.
Khởi Vân mang hắn đến liền mắt nhìn mũi – mũi nhìn tâm đứng ở một bên, không nói không động, thập phần đúng bổn phận. demcodon_ddlqd
Những người khác cũng không nói chuyện, tất cả có chút tò mò không biết Phong Lăng Hề sẽ làm như thế nào.
Mà Phong Lăng Hề căn bản giống như bình thường không có trông thấy nhiều người ngoài, chỉ là đưa tay đem đầu trong ngực nâng lên, cười nói: “Giải Ngữ ra sân, không phải là ngươi muốn xem sao?”
Vân Tư Vũ hừ nói: “Giải Ngữ đánh đàn, dùng tai nghe là được rồi.”
Nhìn xem bộ dạng không được tự nhiên của hắn, Phong Lăng Hề vốn là tâm tình không vui ngược lại tốt hơn nhiều, bất quá cô vẫn tương đối thích bộ dáng giương nanh múa vuốt của tiểu mèo hoang. Vì vậy đưa tay nâng cằm của hắn, từ trên mặt hắn đánh giá một phen, cười nói: “Ngươi không phải là không có lòng tin như vậy đi?”
Vân Tư Vũ trừng mắt nhìn nàng một hồi lâu, mới lên tiếng: “Hắn đánh không lại ta.” Cái nam tử yếu như vậy, hắn chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết y. “Hề, không được sao?”
Những người khác nghe hai người đối thoại có chút không hiểu, Nhàn vương điện hạ không phải là muốn cho Vương Quân của mình cùng vị công tử này đánh nhau đi? Người nào thắng thì đi theo nàng?
“Có thể làm người ta mất hứng như thế.” Tiểu mèo hoang cũng rất là bực bội.
Phong Lăng Hề xoa mái tóc của hắn, hỏi: “Như vậy Vương Quân đại nhân muốn như thế nào mới có thể nguôi giận đây?”
Con ngươi Vân Tư Vũ đi lòng vòng suy nghĩ rồi mới nói ra: “Đem tiền của ngươi thắng đều cho ta.”
“Được.”
Nghe vậy, Vân Tư Vũ phút chốc từ trong ngực nàng nhảy ra ngoài, kích động mà nói: “Ta tính thắng được bao nhiêu?” Giải Ngữ vừa ra sân, thắng thua trên cơ bản cũng đã định ra rồi.
Phong Lăng Hề sững sờ nhìn hoài bão vô ích của mình, một hồi lâu mới mắng: “Vật nhỏ không có lương tâm, ta là thê chủ nhà ngươi còn so ra kém hơn số tiền này?”
Vân Tư Vũ ôm sau lưng nàng, nên để ý cũng không để ý. Khởi Vân không khỏi cúi đầu cười trộm: Vương Quân này không phải là đang trả thù đi?
Hoàng Vũ Hiên nhịn không được hỏi: “Lăng Hề, ngươi đặt cược bao nhiêu?”
“Năm trăm vạn hai.”
Hoàng Vũ Hiên giựt giựt khóe miệng, kêu thảm lên: “Vì cái gì ngươi so với ta có nhiều tiền thế? Không công bằng!”
Phong Lăng Hề quét qua nét mặt đau thương oán trách của nàng, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng nghe thấy, ta chính là một phân tiền cũng không kiếm được, đừng nghĩ ở chỗ này của ta nghĩ cách.”
Hoàng Vũ Hiên càng thêm ai oán: có quỷ mới tin nàng, Biết Phong lâu đột nhiên ra chiêu thần kỳ, trong tay nàng có vài sòng bạc khẳng định lợi nhuận rất nhiều, thiệt thòi mà nàng có thể nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc sao?
Bởi vì còn có người ngoài ở đây nên Hoàng Vũ Hiên cũng không nói gì thêm, chỉ là gào khan nói: “Không công bằng, thời điểm ta muốn tiền tìm ngươi như thế nào không thấy ngươi hào phóng như vậy?”
Phong Lăng Hề thản nhiên nói: “Tư Vũ là Vương Quân của ta, ta và hắn cũng không khác gì, về phần ngươi, ta và ngươi quen biết sao?”
Nữ hoàng bệ hạ bị đả kích, mệt mỏi nằm sấp trên bàn một mình liếm láp miệng vết thương.
Không có lương tâm, thật không có lương tâm, nếu không phải là nàng nói mấy chữ, cuộc thi đấu hoa khôi tranh bá này có thể náo nhiệt như vậy sao? Nàng cũng đã là ra lực a!
Những người khác lại như lọt vào trong sương mù, bình thường đều là nữ hoàng bệ hạ ban thưởng bảo bối cho Nhàn vương đi? Khi nào thì nữ hoàng bệ hạ lại đưa tay hướng Nhàn vương đòi tiền?
Sau khi Biết Phong lâu biểu diễn tài nghệ chấm dứt, cũng không có thiếu công tử thế gia lục đục ra sân, dựa theo lời nói của Phong Lăng Hề, nhân vật quan trọng đều là cuối cùng xuất hiện, những công tử thế gia này tự cho mình rất thanh cao, làm sao sẽ tự hạ thân phận cùng những công tử thanh lâu kia tranh đoạt?
Vân Tư Vũ vội vã lấy bạc bỏ đi, căn bản không tâm tình đi thưởng thức biểu diễn.
Mắt thấy Vân Tư Vũ lôi kéo Phong Lăng Hề đi, Mộng Tâm không thể không khỏi lên tiếng nhắc nhở bọn họ sự hiện hữu của mình: “Vương gia…”
Lời này vừa nói ra, Mộng Tâm lần nữa sửng sốt, hầu hạ chuồng ngựa cần phải làm những gì, hắn là biết rõ một chút, không phải là cho ngựa ăn, tắm rửa chải lông cho ngựa sao? “Vương gia…”
Phong Lăng Hề bực mình nhìn về phía hắn, âm thanh cũng lạnh một phần: “Ngươi không phải là muốn làm nô tỳ sao, bản vương đã thành toàn cho ngươi, ngươi còn có ý kiến?”
“Ta…” Mộng Tâm cắn môi nhịn xuống, chỉ có thể an ủi mình, vào vương phủ hắn luôn có cơ hội.
Khỏi Vân không thể để người khác đánh chủ ý lên Phong Lăng Hề, lập tức nói ra: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ngoài thành.”
“Ngoài thành?” Mộng Tâm nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Khởi Vân ‘hảo tâm’ giải thích: “Vương gia nuôi nấng ngựa không ít, cho nên chuồng ngựa ở trong trang ngoài thành, ngươi cũng không cần phải lo lắng, bất quá tính xuống cũng chừng ngàn con, mặc dù chỉ có một mình ngươi, nhưng là nghĩ đến cũng không thành vấn đề.” Kỳ thật ngoại trừ Đạp Tuyết bên ngoài, những ngựa khác căn bản Phong Lăng Hề cũng không cưỡi, phần lớn đều là những người khác trong vương phủ cưỡi ngựa. Rõ ràng Vương gia không có ý định làm cho Mộng Tâm lương thiện này qua, vậy hãy để cho hắn một mình quản lý, ai bảo hắn không biết an phận như vậy.
Sắc mặt Mộng Tâm trắng nhợt, ngàn con ngựa muốn một mình hắn quản lý, hắn làm sao có thể làm được? “Vương gia… cầu xin Vương gia cho Mộng Tâm ở bên cạnh Vương gia hầu hạ.”
Hắn muốn leo lên giường Phong Lăng Hề là muốn cuộc sống khá hơn một chút, nhưng là đi hầu hạ những con ngựa kia, còn không bằng đứng ở Biết Phong lâu này.
“Bản vương không cần những người khác ở bên cạnh hầu hạ, hay là ngươi ngẫm lại như thế nào hầu hạ tốt những con ngựa kia đi, dù sao bản vương không nuôi người vô dụng.”
“Này không công bằng, Vương gia nói không nuôi người vô dụng, vậy hắn đây thì sao?” Mộng Tâm cũng không biết có phải là tức giận hay không, đưa tay chỉ vào Vân Tư Vũ đang nắm lấy tay áo của Phong Lăng Hề, nói ra: “Mộng Tâm có lòng tin, chỉ cần hắn biết làm chuyện gì, Mộng Tâm cũng sẽ làm được, chuyện hắn không biết, Mộng Tâm cũng tương tự.”
Vân Tư Vũ nhếch miệng, tựa như khinh thường cùng hắn so đo cao thấp, hắn sẽ có gì đó có thể nhiều hơn, tỷ như trong nháy mắt có thể làm cho thi thể y hóa thành nước.
Phong Lăng Hề có chút buồn cười nói: “Bản vương đã nói qua sẽ đối ngươi công bằng sao? Ngươi cho thân phận mình là gì?” Lại yêu cầu cô cho công bằng gì?
Vân Tư Vũ không ngừng trừng mắt Phong Lăng Hề, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta vô dụng?” Lời kia chẳng khác nào thừa nhận hắn vô dụng sao?
Phong Lăng Hề liền vội vàng lắc đầu phủ nhận nói: “Làm sao sẽ? Hơn nữa ta liền nguyện ý nuôi ngươi.” Tốt nhất là phải nuôi trắng trẻo mập mạp, ôm đến thoải mái.
Mộng Tâm cắn cắn môi, vành mắt đỏ nói ra: “Mộng Tâm mặc dù luân lạc phong trần, nhưng là thân còn thanh bạch, vốn là sinh ra cũng không kém.” Mặc dù xác thật so ra là kém thân phận công tử phủ tướng quân kia của Vân Tư Vũ.