Mộ Dung Cầm nhìn những thi thể này bên cạnh rồi lại nhìn Hoàng Vũ Hiên và đám người Phong Lăng Hề. Mộ Dung Cầm hoàn toàn biến sắc, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Nàng tự cho là bí mật cấu kết với Vân Vũ Dương, chỉ sợ trên thực tế toàn rơi ở trong mắt của người khác. Bây giờ nàng bị người mang tới nơi này, đây rõ ràng chính là muốn cho nàng rơi vào chỗ này giao du với kẻ xấu, còn muốn liên lụy đến nước Phượng Thiên chọc cho một tai họa.
Vân Vũ Dương bức vua thoái vị mà nàng lại xuất hiện ở giữa những binh sĩ này. Hoàng Vũ Hiên lại làm ra mấy nhân chứng, nàng coi như là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm không ngừng biến đổi, Hoàng Vũ Hiên cười nói: “Mộ Dung tướng quân, bây giờ ngươi chỉ cần đàng hoàng, không nên đi làm chuyện dư thừa thì tự nhiên có thể an toàn trở lại nước Phượng Thiên.”
Sắc mặt của Mộ Dung Cầm âm trầm nhìn nàng một cái, trong lòng cười lạnh: ‘trở lại nước Phượng Thiên thì thế nào? Chuyện này không cách nào bỏ qua dễ dàng, nước Phượng Thiên cho dù có bỏ qua nàng thì cũng khai chiến với nước Hoàng Vũ.’
Mộ Dung Cầm bị giam lỏng, mà Âu Dương Lăng Ca cũng bị giam lỏng kiêm mang bảo vệ, chỉ sợ Mộ Dung Cầm chó cùng rứt giậu* làm cho trên lưng nước Phượng Thiên bảo vệ một kẻ gây bất lợi, hoặc cứ dứt khoát là tội danh sát hại Âu Dương Lăng Ca. Đến lúc đó nước Hoàng Vũ không thể lại là cây ngay không sợ chết đứng.
(*Chó cùng rứt giậu: vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
Vân Vũ Dương tạo phản nên phủ Trấn quốc tướng quân tự nhiên bị liên lụy. Bởi vì Nữ hoàng bệ hạ có ý định muốn bảo vệ Tô Văn cho nên tất cả chuyện Vân Thiển ám sát cũng đều do Vân Vũ Dương gánh tội.
Mọi việc cùng chuyện tạo phản lần này có quan hệ với nhiều người toàn bộ đều chịu liên lụy; nói đến bỏ mặc Vân Vũ Dương tạo phản một lần, ngược lại bắt ra không ít người bụng dạ khó lường.
Xảy ra chuyện như vậy trong lòng Tô Văn đối với Vân Dật đã không chỉ riêng là hổ thẹn, càng nhiều thêm mấy phần thương tiếc, quan hệ của hai người cũng giống như là trở lại lúc mới vừa thành thân hồi đó.
Hai vị Thị quân kia của Tô Văn tự nhiên khó tránh khỏi đố kỵ, tránh không được muốn nói chút kích thích Vân Dật.
* * *
Một ngày khí trời vừa vặn, đoạn thời gian này Vân Dật vẫn buồn bực ở trong phòng, khó có khi đi hoa viên tản bộ vừa vặn gặp phải hai vị Thị quân, tự nhiên tránh không khỏi bị châm chọc một hồi. Chuyện của phủ Trấn quốc tướng quân còn có chuyện hài tử đều bị lấy ra nói.
Hai vị Thị quân càng nói càng hăng say, dường như hoàn toàn không có chú ý tới Vân Dật yên lặng.
Tô Văn xa xa nhìn thấy một màn này sầm mặt lại đi tới, hai vị Thị quân quay lưng về phía nàng lại đang nói hưng phấn một chút cũng không có chú ý tới nàng đến gần.
Tô Văn nghe rõ nội dung hai người nói lập tức lại nổi giận: “Tất cả im miệng cho ta!”
Hai vị Thị quân sợ đến đổi sắc mặt, chẳng ai nghĩ tới Tô Văn lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng hiện tại hẳn là thời gian lâm triều.
Bọn họ là Thị quân đương nhiên sẽ không hiểu rõ chuyện trong triều, Tô Văn cũng chưa bao giờ nhiều lời với bọn họ. Hôm nay Nhàn vương điện hạ xuất phát đi tới nước Phượng Thiên cho nên Nữ hoàng bệ hạ hủy bỏ lâm triều, trực tiếp dẫn theo văn võ bá quan đi tiễn đưa.
Quan hệ của Tô Văn và Phong Lăng Hề không tốt, bất quá ý là đi ngang sân khấu cho nên trở về tương đối sớm.
Bởi vì Vân Thiển làm cho Tô Văn rất không thích nam nhân ác độc mà hai vị Thị quân này nói chuyện cố gắng kiếm hết từ khó nghe nói, không để lại chút nào khẩu đức, dáng vẻ rất muốn chọc Vân Dật giận tức chết, xem như là đụng vào họng súng.
Lại vừa nhìn Vân Dật đứng sững sờ ở nơi đó, ngơ ngác không có phản ứng gì. Tô Văn đưa tay đi nắm tay hắn còn dọa hắn không ngừng lùi về sau, vừa nhìn chính là lại bị kích thích, Tô Văn càng giận không nhịn nổi.
Vân Dật gần đây trạng thái tinh thần vẫn không tốt, cũng không dễ dàng gì hắn chịu đi ra ngoài một chút lại bị hai người này kích thích thành như vậy. Tô Văn lập tức đày hai vị Thị quân này đến viện nhỏ hẻo lánh thuận tiện cấm túc, không cho phép bọn họ về sau lại xuất hiện ở tiền viện.
Chỉ một thoáng hai vị Thị quân lại khóc giống như chết phụ mẫu vậy.
Xử phạt như vậy cũng gần như những nam nhân kia bị Nữ hoàng đày vào lãnh cung, duy nhất không giống có thể là nam nhân của Tô Văn tương đối ít, nói không chừng lúc nào đó còn có thể nhớ tới bọn họ. Nhưng nếu như vạn nhất về sau Tô Văn đều không nhớ nổi bọn họ, hoặc là nhớ tới bọn họ nhưng không có ý nguyện muốn sủng ái một lần nữa, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể cô độc đến già.
Thật không biết nên hận Tô Văn tuyệt tình bởi vì mấy câu nói mà trừng phạt nghiêm khắc như vậy; hay là nên cảm tạ nàng ghi nhớ tình cũ không có trực tiếp đưa bọn họ về nhà mẫu thân, còn nguyện ý lãng phí lương thực nuôi bọn họ.
Tô Văn hiện tại đang nổi nóng, nhìn thấy hai người khóc sướt mướt bất quá là càng thêm thiếu kiên nhẫn trực tiếp cho người mang hai người đi. Lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu an ủi Vân Dật.
Lúc Hoàng Vũ Mặc nghe nói chuyện này thì lập tức nghĩ đến những lời Phong Lăng Hề đã từng nói, việc này thật sự chỉ là trùng hợp ư?
Một khi trong lòng có hoài nghi thì Ninh vương điện hạ khó tránh khỏi thêm chú ý mấy phần.
Vừa vặn sau khi Lục Nhã Âm đến thăm Vân Dật trở về nói với nàng tinh thần của Vân Dật hiện tại không ổn cỡ nào, không chịu nổi kích thích cỡ nào. Trong lời nói lộ ra ý chính là làm cho nàng khuyên nhủ Nữ hoàng bệ hạ, lúc này tuyệt đối không nên ban thưởng người nào cho Tô Văn đi kích thích Vân Dật.
Đây cũng là lo lắng vô ích, có lời kia của Phong Lăng Hề thì Nữ hoàng bệ hạ chỉ sợ thật sự sẽ không lại ban thưởng người nào cho Tô Văn nữa. Bất quá ở những người khác nhìn xem thì Nữ hoàng bệ hạ lúc này xác thật rất có thể tứ hôn cho Tô Văn.
Bây giờ Vân Thiển chết, Vân Dật lại không thể mang thai, người có thân phận như Tô Văn vậy làm thế nào cũng nên có đích nữ. Cho nên tái giá có một bình phu rất bình thường, thêm chuyện Vân Vũ Dương ầm ĩ làm cho lòng người bàng hoàng, mà chuyện phủ Chiến thiên tướng quân bởi vì chuyện Vân Thiển ám sát Nữ hoàng bệ hạ bị cấm lâu như vậy đủ rồi. Nữ hoàng bệ hạ ban thưởng mỹ nhân động viên đại thần tâm phúc của mình là chuyện hết sức bình thường, huống hồ có một việc vui cũng có thể hòa tan một chút hiện tại vẫn mang theo không khí khẩn trương.
Lục Nhã Âm là xuất phát từ quan tâm Vân Dật mới nói những câu nói kia, nhưng nghe vào trong tai Hoàng Vũ Mặc thì không phải chuyện như vậy. Nàng cảm thấy Lục Nhã Âm chỉ sợ là bị người lợi dụng.
Sau khi hắn cho người điều tra Vân Dật thì việc này được chứng minh bởi vì Vân Dật căn bản không có tồi tệ như lời Lục Nhã Âm nói, mà Lục Nhã Âm lại còn lo lắng phải ba ngày hai bữa chạy đến phủ Chiến thiên tướng quân đưa không ít đồ bổ.
Hoàng Vũ Mặc suy nghĩ lại thì tức giận, Lục Nhã Âm là phu lang của nàng, lợi dụng Lục Nhã Âm đó chính là đang đánh vào mặt Ninh vương nàng. Lập tức Ninh vương điện hạ ra lệnh cưỡng chế Lục Nhã Âm không cho phép hắn lại đi thăm Vân Dật.
Lục Nhã Âm không dám phản kháng lời nàng, bất quá ngoan ngoãn ở trong phủ vài ngày. Bởi vì lo lắng cho Vân Dật quá mức lại lén lút đi một lần nữa, vừa vặn bị Hoàng Vũ Mặc bắt gặp sau đó trực tiếp bị cấm túc.
Lục Nhã Âm lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Hoàng Vũ Mặc là thật sự rất phản cảm hắn gặp mặt Vân Dật, nhưng mà tại sao? Hoàng Vũ Mặc xưa nay đều không có hạn chế hành động của hắn, đối với hắn luôn luôn khoan dung, đây vẫn là lần đầu tiên cấm túc hắn, có thể thấy được nàng thật sự rất tức giận.
Lục Nhã Âm không nghĩ ra nhưng cũng thật sự ngoan ngoãn ở trong phủ Ninh vương không có lại ra ngoài.
* * *
Ninh vương điện hạ lại tức giận chạy vào cung tìm Hoàng tỷ vĩ đại của nàng cáo trạng.
Nữ hoàng bệ hạ nhìn dáng vẻ của Hoàng Vũ Mặc hầm hừ buồn cười nói: “Lăng Hề vừa mới đi thì muội lộ ra nguyên hình hả?”
Được rồi, chuyện tìm tỷ tỷ cáo trạng như vậy thật sự là quá trẻ con, nếu như Phong Lăng Hề ở đây thì Ninh vương điện hạ tuyệt đối không làm được, chí ít sẽ không làm quang minh chính đại như vậy. Bởi vì nàng sẽ lo lắng Phong Lăng Hề bắt được nhược điểm rồi cười nhạo nàng.
Hoàng Vũ Mặc đặt mông ngồi ở trên ghế hừ lạnh nói: “Vân Dật thật sự là không tự lượng sức, cho là mình có thể mang tất cả mọi người ra đùa giỡn trong lòng bàn tay ư?”
Nữ hoàng bệ hạ vừa lật tất chương vừa thâm sâu nói: “Trên thực tế, nếu như Lăng Hề không nhắc nhở muội thì muội cũng sẽ không có cảnh giác vị phu lang sủng ái hết mực kia.”
Hoàng Vũ Mặc ngoảnh đầu lại trừng mắt nhìn nàng một cái: “Dù sao hắn lợi dụng mọi người rồi lợi dụng đến phủ Ninh vương muội đây, không dạy dỗ hắn muội không thể nuốt trôi cơn giận này.”
Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên thả tay vào bên trong tấu chương, mặt mũi tràn đầy thâm sâu không lường được trừng trừng mà nhìn nàng. Ninh vương điện hạ nhìn thấy sợ hãi trong lòng không khỏi hỏi: “Hoàng tỷ... muội có nói sai cái gì không?”
Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên cười: “Mặc, muội nói Lăng Hề chán ghét Vân Dật như vậy tại sao không dứt khoát dạy dỗ cho hắn một trận? Lăng Hề và Lục Nhã Âm hoàn toàn không có quan hệ gì, tại sao nàng lại nhắc nhở Lục Nhã Âm nhà muội và Vân Dật thâm giao không thích hợp?”
Ninh vương điện hạ thay đổi sắc mặt, lừa mình dối người nói: “Nể tình muội chăng?”
Nữ hoàng bệ hạ cười nói: “Muội phải biết mặt mũi của muội không đáng giá.”
Ninh vương điện hạ vỗ bàn một cái tức giận nói: “Tên khốn kia lợi dụng ta!”
Sau khi giận xong Ninh vương điện hạ suy nghĩ một hồi vẫn là nói: “Muội tình nguyện để cho Phong Lăng Hề đắc ý một chút cũng không muốn bị Vân Dật tính kế không thể đánh trả.”
Vân Dật nhìn như chỉ là đang tính kế Lục Nhã Âm, trên thực tế cảm giác không phải là cũng tính kế đưa nàng vào trong hay sao? Cơn giận này Ninh vương điện hạ không thể nuốt trôi, bị Phong Lăng Hề tính kế một chút nàng còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng bị một nam nhân tính kế như thế, thứ tha cho nàng không thể nhận được.
Kỳ thật Ninh vương điện hạ cũng sa đọa mà! Bây giờ bị Nhàn vương điện hạ tính kế cũng đã có thể miễn cưỡng tiếp nhận à?
Nữ hoàng bệ hạ cười càng có thâm ý: “Cho nên nói, Lăng Hề ngay cả chuyện này cũng tính tới.” Chắc chắc Hoàng Vũ Mặc nhất định sẽ bộc phát ra cơn giận này.
Sắc mặt của Ninh vương điện hạ càng thêm khó coi, tức giận nói: “Tức chết muội rồi! Chờ Phong Lăng Hề trở về muội nhất định sẽ tính sổ với nàng ta thật tốt.”
Cho nên nói, Ninh vương điện hạ vẫn kiên trì muốn dựa theo kịch bản của Nhàn vương điện hạ à! Cố chấp như vậy đáng đời bị Nhàn vương điện hạ tính kế.
Nữ hoàng bệ hạ lần nữa cầm lấy tấu chương bị thả xuống lắc lắc đầu, trong lòng cảm thán: ‘Phong Lăng Hề thật sự là đa mưu túc trí.’
Tấu chương trong tay nàng là Phong Lăng Hề trước khi đi trình lên, Nhàn vương điện hạ trình lên tấu chương đúng là trăm năm khó gặp. Nữ hoàng bệ hạ tương đối coi trọng nên mỗi ngày cần phải xem một lần. Mặc dù không hiểu rõ ý đồ của Phong Lăng Hề nhưng nàng cũng không có không đếm xỉa. Bởi vì biết rõ Phong Lăng Hề khẳng định là có ý sâu xa gì đó.
Trước đây nàng làm sao cũng nghĩ không thông Phong Lăng Hề làm sao lại đột nhiên quan tâm tới Lễ bộ thượng thư* như vậy. Hiện tại mới hiểu được lại là vì việc này.
(*Lễ bộ thượng thư hay thượng thư bộ Lễ, tương đương với bộ trưởng bộ giáo dục và bộ trưởng bộ ngoại giao ngày nay.)
Nội dung trên tấu chương rất đơn giản, chính là Lễ bộ thượng thư làm sao càng vất vả công lao càng lớn, Nữ hoàng bệ hạ nên quan tâm nhiều hơn. Trong đó nhắc tới nhà Lễ bộ thượng thư có một vị công tử, có người nói xinh đẹp vô song nhưng bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt, là thần tiên giáng trần cũng không có người cầu hôn, thật sự có chút đáng thương.
Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên nhìn ra trọng điểm ở đây là công tử nhà Lễ bộ thượng thư. Nhưng lại không biết nàng ta muốn làm gì, hiện tại trải qua trò nháo của Hoàng Vũ Mặc thì nàng trong nháy mắt đã nghĩ thông.
Lập tức gọi thái y từng xem bệnh qua cho vị công tử kia dò hỏi tình huống, không ngoài dự đoán của nàng thì vị công tử xinh đẹp vô song kia quả nhiên bởi vì thân thể suy yếu khó có thể thụ thai.
Nhìn thái y lui ra Ninh vương điện hạ buồn rầu nói: “Cho nên nàng liên tục đưa ra biện pháp tức giận đều thay muội suy nghĩ kỹ? Vị công tử kia không phải rất yếu ớt ư? Sẽ không sợ bị Vân Dật giết chết chứ?”
Nữ hoàng bệ hạ lắc đầu nói: “Ai giết chết ai còn khó nói, nhà Lễ bộ thượng thư cũng không chỉ có một vị công tử là hắn. Nhưng hắn ốm yếu lại có thể làm cho Lễ bộ thượng thư rất sủng ái, làm sao sẽ không hề có một chút bản lãnh chứ? Hơn nữa vị công tử kia vẫn là con thứ, phụ thân đã chết sớm.”
Nữ hoàng bệ hạ không khỏi thở dài trong lòng, xem ra phủ Chiến thiên tướng quân lại muốn náo nhiệt, thật lo lắng Tô Văn đời này sẽ bại ở trong tay nam nhân. Đây cũng không riêng là Vân Dật không thoải mái, hai nam nhân nháo lên Tô Văn cũng khó tránh khỏi bị hại nặng nề.