Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 8: Chương 8: Ôn nhu




“Nhưng không thể nhiều hơn một chút sao? Không đến một lượng bạc thật sự là hơi ít. Lưu mẹ, tôi cũng biết người khó khăn. Không sợ người chê cười nhưng vì bệnh của Lục tiểu thư mà tôi không còn dư lại gì. Lục tiểu thư điều dưỡng thân thể còn phải dùng bạc. Nhìn thấy Lục tiểu thư chịu khổ, tôi thật không nỡ.”

“Liễu di nương, không phải là tôi không chịu hỗ trợ mà là túi thơm thêu tay bán không được nhiều. Tuy rằng thôn trang này gần kinh thành nhưng đi đi về về tôi cũng phải ngồi xe ngựa, cũng đi hỏng mất mấy đôi giầy mới kiếm được vài đồng tiền khổ cực. Những nhà lớn ở kinh thành thì đều có người thêu riêng, nhà nghèo nhà nhỏ thì mua được bao nhiêu? Liễu di nương, nếu không phải tôi thấy cô quá cực khổ thì tôi cũng chẳng lo việc này đâu.”

“Vậy… vậy…”

Đinh Nhu nghe là biết Liễu thị động tâm rồi. Đinh Nhu không biết cụ thể là bán bao nhiêu bạc nhưng làm ăn giống như Liễu thị thì nàng chưa từng thấy. Thương hại có thể nâng giá tiền? Đem tất cả lá bài tẩy mở ra, Liễu thị nói thế không phải là cho Lưu mẹ biết rõ trong nhà nghèo đói, không bán đồ đi thì không còn gì ăn hay sao? Nói thế khác nào mời thương nhân tới ép giá? Đinh Nhu từng gặp phải những thương nhân bất lương như thế, nhưng đấy đều làm làm giao dịch cực lớn. Bọn họ đều hiểu rất rõ về cách buôn bán. Vị Lưu mẹ kia chỉ là buôn bán một chút đồ thêu kiếm sống. Người buôn bán nhỏ, cửa hàng nhỏ kiếm được một chút cũng là tiền. Lưu mẹ khẳng định rất am hiểu lừa dối những người như Liễu thị.

Đinh Nhu mở cửa đi vào nhà, cười khanh khách nói với Liễu thị: “Nương, ăn cơm thôi!”

Trên bàn đang để một loạt túi thơm, đồ thêu các loại. Đinh nhu khẽ liếc nhìn, hình thêu của Liễu thị phối màu không tệ. Đinh Nhu không biết rõ tình hình thị trường nhưng cũng có thể nhận ra được Liễu thị thêu rất tốt. Ánh mắt nàng đánh giá Lưu mẹ đang ngồi đối diện với Liễu thị, trong lòng nghĩ ra chủ ý liền cười hỏi: “Nương, đây là?”

Thấy Đinh Nhu đột ngột đi vào, Liễu thị cũng giật mình, không kịp cất đồ thêu đi! Trước kia Đinh Nhu không thích Liễu thị bán đồ thêu. Liễu thị toàn lén thêu, lén bán, không dám để cho Đinh Nhu biết. Hôm nay vì bất đắc dĩ mới phải thừa dịp Đinh Nhu không có ở đây để gặp mặt Lưu mẹ. Liễu thị có chút hối hận. Nếu biết Đinh Nhu nấu cơm nhanh như vậy thì đã không than thở với Lưu mẹ rồi, trực tiếp bán đi thì Đinh Nhu sẽ không biết. Liễu thị cuống quýt thu thập đồ thêu lại. “Ta... Ta... Đây là... lúc nhàn rỗi thêu một ít...”

Thấy sự hối hận và khẩn trương của Liễu thị, Đinh Nhu cảm thấy hết sức bất đắc dĩ. Nếu hôm nay nàng không phát hiện thì không biết Liễu thị còn bị Lưu mẹ lừa đến bao giờ. Không chú ý cũng không được, Đinh Nhu liền nói: “Lam Tâm, giúp nương thu xếp lại bàn đi.”

Lam Tâm vâng theo, đi tới thu dọn giúp Liễu thị. Lưu mẹ lúc đầu thì sửng sốt khi thấy Đinh Nhu bê mâm lên, gọi Liễu di nương là nương, sau đó thì giật mình vì sự xinh đẹp của Lam Tâm. Sau khi thấy Đinh Nhu nhìn lướt qua, Lưu mẹ cũng không dám ngồi nữa mà đứng lên. Đinh Nhu vẫn mỉm cười nhưng Lưu mẹ thì lại khẩn trương không nói được gì. “Vấn an Lục tiểu thư!”

“Lục...” Liễu thị định gọi Đinh Nhu giống như ngày thường nhưng Lam Tâm len lén lôi tay áo của Liễu thị, Liễu thị liền đổi lại: “Tiểu Nhu, đây là Lưu mẹ.”

“À, hóa ra là Lưu mẹ.”

Nụ cười Đinh Nhu càng trở nên thâm thúy: “Nghe nương kể qua rằng ngươi đã chiếu cố chúng ta không ít. Cũng không còn sớm nữa, dùng cơm xong rồi hãy về.”

Đinh Nhu không nói đến việc có bán đồ thêu nữa hay không. Lưu mẹ một là muốn túi thơm do Liễu thị tự thêu, đường chỉ thêu vừa mịn vừa kín, bán được rất tốt. Lưu mẹ không muốn mất đi đồ thêu của Liễu thị. Hai là mùi cơm chín xông vào mũi, Lưu mẹ cũng có chút đói bụng, thầm nghĩ có thể tiết kiệm được một bữa, mua được vài khối đường về cho cháu trai ở nhà ăn. “Khó có được một lần Lục tiểu thư mở miệng, tôi ở lại là được.”

Đinh Nhu cười, gật đầu đáp: “Lưu mẹ không cần phải khách khí.”

Thấy trên bàn đã thu xếp xong xuôi, Đinh nhu đặt mâm xuống, đi ra lấy túi đựng hà bao, đồ thêu ở trong tay Liễu thị. Liễu thị khẩn trương nhìn nữ nhi: “Tiểu Nhu.”

Đinh Nhu khẽ vỗ cánh tay của Liễu thị và nói: “Con không trách nương! Dùng bản lĩnh của mình kiếm cơm là tốt!”

Liễu thị thở phào nhẹ nhõm, nữ nhi hiểu được là tốt rồi. Còn chuyện Lưu mẹ đè thấp giá tiền thì cứ giao cho Đinh Nhu xử lý. Đinh Nhu cầm lấy bao đựng rồi tiện tay cất vào trong tủ, giống như không thèm để ý tới rồi cười nói: “Lưu mẹ đừng ghét bỏ thức ăn đơn sơ.”

Ánh mắt Lưu mẹ vẫn chú ý tới đồ thêu, lại nhìn không ra tâm tư của Đinh Nhu, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Làm sao thế được! Lục tiểu thư tự mình xuống bếp, thức ăn lại thơm như thế này. Người khác không thể làm được mùi vị này.”

Đinh Nhu sẽ không bạc đãi bản thân mình, liền đem tất cả thức ăn trong bếp, nấu một đĩa thị xào trứng gà, một đĩa măng, một đĩa thịt gà kho, một đĩa củ sen xào lại thêm một bát canh thịt, cho vài giọt dầu vừng, rau xanh bình thường nhưng biết phối hợp đồ ăn, màu sắc đẹp đẽ, lại còn rất thơm, khiến cho người khác nhìn là thấy thèm.

Sau khi ngồi xuống, Đinh Nhu cũng định để Lam Tâm ngồi, nhưng nhìn bộ dạng của Lam Tâm thì chắc chắn sẽ không ngồi. Hiện giờ, Đinh Nhu không thể thay đổi được quan hệ chủ tớ, cứ đành để tạm như vậy đã. Từ sau khi đi vào, Đinh Nhu vẫn âm thầm quan sát Lưu mẹ và chắc chắn được rằng Lưu mẹ không nỡ buông tha cho đồ thêu của Liễu thị. Đinh Nhu không chịu thua lỗ, nếu nàng đã xuyên qua thì sẽ không để cho Liễu thị bị bắt nạt nữa. Buôn bán cần chú ý cả hai bên, nếu làm quá để cho Lưu mẹ không có lợi nhuận thì đồ thêu cũng chẳng bán được.

Mà với dung mạo của Liễu thị và Lam Tâm thì Đinh Nhu cũng không yên lòng để các nàng ngồi xe ngựa đi bán đồ thêu. Tuy rằng nghe Lam Tâm nói qua rằng hiện nay Đại Tần thái bình yên ổn, nhưng nếu đụng phải đám nhà giàu ăn chơi không để ý lý lẽ thì sao? Khi chưa có được thực lực tuyệt đối, Đinh Nhu phải suy nghĩ mọi việc thật chu toàn, không thể tùy tiện làm việc được. Đinh phủ không đáng tin cậy! Đinh Nhu cũng không nguyện ý đến trước mặt bọn họ để van xin.

Đinh Nhu vốn sở trường về chuyện bàn việc làm ăn trên bàn tiệc. Đinh Nhu nhớ là thời cổ đại không được ăn nói lung tung, rất dễ mang họa. Nàng cũng không biết ở Đại Tần có quy củ gì, cái gì nói được cái gì không!

Lưu mẹ dám ở lại dùng bữa, cũng không còn coi hai mẹ con Đinh Nhu là chủ tử của Đinh gia nữa, ăn một cách ngon lành, thỉnh thoảng còn chặc lưỡi vài tiếng: “Tay nghề của Lục tiểu thư thật giỏi! Không sai! Không sai!”

Đinh Nhu gắp cho Liễu thị một miếng thịt đùi gà, ánh mắt của Liễu thị đã ươn ướt, khẽ nói: “Tiểu Nhu, con ăn đi, con ăn đi!”

Đinh Nhu lắc đầu cười đáp: “Con không thích, nương ăn đi!” Liễu thị bưng bát lên, nữ nhi gắp thức ăn cho nàng, cho dù là độc dược nàng cũng ăn. “Rất ngon! Rất ngon!”

“Ngon thì ăn thêm nhiều một chút!” Đinh Nhu lại gắp thêm măng cho Liễu thị. Liễu thị nhìn đồ ăn trên bàn, vừa rồi cao hứng vui mừng quá, giờ mới nhớ ra Đinh Nhu làm bữa cơm này đã dùng hết đồ ăn của nửa tháng. Liễu thị liếc mắt nhìn Lưu mẹ đang cố gắng há mồm ăn, trong lòng thấy xót… Nhưng nghĩ đến có thể thấy được khuôn mặt tươi cười của Đinh Nhu, bệnh tình của Đinh Nhu chuyển biến tốt đẹp thì Liễu thị không còn nghĩ gì nữa. Nữ nhi cũng không giống như trước đây phản đối việc nàng bán đồ thêu. Nàng không cần tránh Đinh Nhu mà phải thêu vào đêm nữa mà ban ngày cũng có thể thêu. Cùng lắm thì nàng cực khổ thêm chút ít nữa, thức khuya thêm chút nữa để thêu nhiều hơn. Giá tiền tuy thấp nhưng số lượng nhiều hơn thì cũng kiếm được. Có thể ở cạnh nữ nhi thì bao nhiêu khổ cũng chịu được.

Lưu mẹ dù ăn cơm nhưng ánh mắt vẫn chú ý tới Đinh Nhu. Không hổ là tiểu thư nhà giàu có, dùng cơm khác hẳn với những người dân như nàng, động tác tao nhã, gắp thức ăn cũng đẹp mắt. Lưu mẹ không tự chủ được mà ghi nhớ động tác của Đinh Nhu để về nhà chỉ cho cháu gái một chút. Đợi sau này cháu gái trưởng thành có thể gả cho một gia đình tốt… Coi như là gả cho nhà nông, có phong cách tiểu thư thì nhà chồng cũng sẽ kính trọng một phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.