Brett nhìn chằm chằm vào tấm microfilm lưu dữ liệu của những tấm séc đã được chuỷển cho tài khoản của công ty ma Conway, Inc. và mồ hôi nhỏ giọt trên trán anh trong lúc anh cố cưỡng lại cơn buồn nôn. Không có gì trong suốt cuộc đời anh từng làm anh phát ốm như anh đang cảm thấy lúc này, và anh nhắm nghiền mắt, yếu ớt dựa vào lưng ghế. Anh không thể chấp nhận được; đơn giản anh không thể tin được, không thể nắm được hàm ý của nó. Chữ ký ở dưới cùng những tờ séc là nét chữ phụ nữ. Kẻ nào đó đã che giấu tự dạng bằng cách cố gắng viết theo kiểu hỗn hợp giữa chữ in và chữ thường, nhưng cố gắng mấy cũng vô nghĩa. Cái có ý nghĩa, cái đã đập cho anh một cú với sức mạnh làm anh thấy như anh vừa bị búa tạ rơi vào đầu, chính là cái tên: Tessa Conway. Tessa! Lạy Chúa trên cao, làm sao có thể là cô? Làm sao cô có thể níu lấy anh như cô đã từng, quá mãnh liệt dâng hiến bản thân cô, thì thầm rằng cô yêu anh, khi trong suốt thời gian đó cô vẫn đang ăn cắp của công ty mà nhiệm vụ của anh là phải tìm ra kẻ ăn cắp .
Anh đưa bàn tay run rẩy lên mắt như muốn che giấu không cho chúng nhìn thấy cái bằng chứng kinh khủng trước mặt anh, nhưng anh không thể che giấu bản thân khỏi những suy nghĩ của chính mình, và chúng càng chua xót hơn mỗi giây phút qua đi. Anh đã bị sử dụng, cho một động cơ xa xưa như trái đất. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng nếu cô tạo nên một mối quan hệ giả mạo với anh , thì anh sẽ không thể có khả năng truy tố cô khi cái âm mưu cỏn con muốn-làm-giàu-một-cách-dễ-dàng bị phát hiện à? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng anh thậm chí có thể sẽ bảo vệ cô chăng? Khốn kiếp cô. Cô thậm chí đã dâng cho anh cả sự trong trắng của mình! Cô là một phụ nữ thông minh, được thôi. Ít đàn ông có thể thoát khỏi những mối ràng buộc bện chặt của tội lỗi, trách nhiệm và đam mê.
Anh đã tự mình trở thành một thằng đần với cô, anh nghĩ cay đắng. Nhưng ít nhất anh đã chưa bị phỉnh phờ để hỏi cưới cô. Ít nhất cô đã không biết anh là một thằng đần tự mãn thế nào. Đấy là nguồn an ủi lớn nhất mà niềm kiêu hãnh của anh có thể tìm ra. Cô đã không biết. Cơn thịnh nộ đen ngòm sôi sục trong anh với ý nghĩ rằng cô chắc phải tự hài lòng với bản thân lắm vì đã nhử anh vào bẫy của cô quá dễ dàng như vậy. Chỉ vừa đúng một tuần từ khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, và cô đã buộc được anh phải suy nghĩ đến việc lập gia đình với cô, sẵn sàng để từ bỏ công việc của anh và đưa cô về trang trại với anh, tràn ngập những giấc mơ về tương lại với cô là vợ anh, thậm chí đã lên kế hoạch cho những đứa con mà họ sẽ có.
Chết tiệt ở chỗ, những dấu hiệu vẫn ở đó rõ ràng để anh tìm ra, nếu anh không bị mù quáng bởi ham muốn của bản thân. Cô đã có cả kỹ năng và cơ hội. Căn hộ của cô, mặc dù không xa hoa, chắc chắn là không rẻ tiền. Cô lái một cái xe mới, cô mặc đồ đẹp. Cô đã lớn lên trong cảnh bần cùng, quá bần cùng đến nỗi dì cô đã phải đón họ về. Cô cho là việc trộm cắp của mình đơn thuần là một sự đảm bảo chống lại cho sự nghèo khổ không trở lại thôi sao?
Con chồn cái nhỏ dối trá!
Anh đẩy mình ra khỏi ghế và đứng dậy, thọc tay vò tóc. Anh đang run rẩy với áp lực của cơn giận dữ điên cuồng, một cơn giận quá mãnh liệt đến nỗi anh có thể cảm giác nó cháy bùng trong anh. Động cơ của cô là gì không quan trọng, cô là một kẻ cắp, và anh là một thằng đần. Anh đã quá nồng nhiệt với cô đến bỏ bê công việc, điều mà anh chưa làm trước đây. Sẽ mất một thời gian dài anh mới cho phép mình được quên điều đó.
Một tiếng gõ trên cửa làm anh giật mình. Biết đó là Evan, nên anh trả lời, “Vào đi,” và bị ngạc nhiên vì sự kiềm chế lạnh lùng trong giọng mình.
“Tôi không thể thoát khỏi Ralph,” Evan nói khi anh ta bước vào và đóng cửa sau lưng. Ralph Little là người đứng đầu bộ phận dữ liệu. “Anh đã có tấm microfilm của những tấm séc chuyển khoản chưa?”
Brett chỉ về phía bàn anh. “Nhìn đi.”
Evan bước lại gần bàn và nhìn vào bản copy của những tấm séc. Anh ta im lặng một lúc, rồi xoa gáy mình. “Ồ, chó chết,” anh ta nói lặng lẽ
Brett im lặng.
Evan bắt đầu chửi thề khe khẽ, một chuỗi những lời nguyền rủa tục tĩu có thể làm mất uy tín của đám thuỷ thủ. Anh ta nhìn lên Brett, mắt anh ta hơi sững sờ. “Nó làm tôi buồn nôn.”
Môi méo xệch cay đắng, Brett đi lại phía cửa sổ và nhìn xuống dưới. “Tôi biết cảm gíac đó.”
“Mẹ kiếp, tôi không bao giờ-thậm chí cả khi chúng ta tìm ra tài khoản ma đó. Tôi chỉ coi đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay nghĩ cái tên đã được chọn bởi vì nó nhìn hơi giống Conmay.”
“Đúng thế, tôi cũng vậy.” Anh đã lấy lại được sự tự chủ bản thân, bây giờ anh đã vượt qua được cơn sốc tàn bạo đầu tiên.
Sau một lúc, Evan hỏi, “Anh sẽ làm gì?”
“Xin một lệnh bắt giữ cô ta. Khởi kiện. Làm công việc mà tôi được cử đến làm ở đây.”
Giọng lạnh lùng cứng rắn của Brett làm Evan cau mày. “Chúng la hãy hoãn lại vài ngày đã, có thể nếu chúng ta nói chuyện với Ông Carter.”
“Chỉ thị của ông ấy là khởi kiện ở mức cao nhất luật pháp cho phép. Tôi có ý định làm đúng như thế.”
“Brett, mẹ kiếp, chúng ta đang nói về Tessa đấy!”
“Tôi biết chính xác chúng ta đang nói về ai: kẻ cắp.”
“Tôi không thể làm thế,” Evan thầm thì.
Không có gì có thể lạnh hơn cặp mắt Brett. Hoàn toàn như miền đất bắc cực hoang vu. “Tôi có thể,” anh nói.
Anh phải làm; anh không có một lựa chọn nào khác. Không có gì có thể xoa dịu cảm giác méo mó của sự phản bội, cái cảm giác một điều gì đó vô cùng quan trọng đã bị xé giật ra khỏi anh từ bên trong, nhưng anh ít nhất có thể phải hoàn thành công việc mà anh được cử tới Los Angeles để làm. Anh không thể chối rằng mình đã cư xử như một thằng ngốc sau những việc mà anh đã làm. Cuối cùng thì anh cũng có thể có khả năng cảm thấy biết ơn Tessa. Nói cho cùng, rành rành cô đã chỉ cho anh thấy cách cư xử tốt nhất chính là cách mà anh đã luôn trung thành theo đuổi trước khi gặp cô: hưởng thụ đàn bà, nhưng luôn giữ đầu lạnh. Anh sẽ không lặp lại sai lầm này lần nữa. Tất cả anh phải làm bây giờ là công việc của anh…có nghĩa là, chịu đựng những đêm không có cô, trong khi cơ thể anh nhức nhối đòi cô, trong khi tâm trí anh đầy ắp những ký ức bốc lửa, gợi tình khi làm tình với cô.
Anh đã cảm thấy bị ám ảnh rồi. Anh đẩy những suy nghĩ về cô ra khỏi đầu và sải chân bước về phía bàn nhấn nút liên lạc nội bộ. “Helen, nối máy văn phòng C.L.Q cho tôi.’”
“Văn phòng Chưởng lý quận ạ?” Helen hỏi lại cho rõ, giọng cô có vẻ hơinghi hoặc.
“Đúng rồi.”
Anh tắt máy và bắt gặp cái nhìn khắc nghiệt của Evan.
“Chúng ta đã có đủ bằng chứng cần thiết, mặc dù tôi sẽ phải phân tích mẫu chữ ký viết tay, dù sao đi nữa,” Evan nói. “Chúng ta có thể có được một sự kết tội, nếu đó là điều anh tìm kiếm. Nhưng thề có Chúa, đừng để cô ấy bị bắt ngay tại nơi làm việc. Đừng làm thế với cô ấy.”
Mắt Brett trở nên đen ngòm. “Tôi sẽ không làm thế,” anh cáu kỉnh. “Anh nghĩ rằng tôi sẽ làm nhục cô ta bằng cách ấy sao?” Đột nhiên, cơn đau cắt anh ngang người anh, và anh nhắm mắt lại một lúc. Không, anh không muốn làm nhục cô nơi công cộng. Anh muốn làm cô kinh hoàng cho đến hết đời để dạy cho cô một bài học đừng có đi ăn cắp; rồi anh muốn xích hai tay cô lại và kéo lê cô về Wyoming và giam cô ở đó cho đến hết đời. Ngay cả bây giờ, mặc dù biết rõ mười mươi rằng cô đã sử dụng anh, anh vẫn muốn cô, và thừa nhận điều đó với chính mình cũng đau đớn như nhận thức rằng cô đã đùa cợt với anh.
Máy liên lạc nội bộ kêu xè xè. “Ông Rutland, Tôi đã liên lạc được với chưỏng lý quận, John Morrison, trên đường dây số một.’
“Cám ơn, Helen.” Brett nhấc máy, thậm chí không cần biết làm thế nào Helen gọi đựoc chính viên Chưởng lý quận. Anh không quan tâm. Tất cả gì anh có thể làm bây giờ là tập trung vào công việc, hoàn thành nó và vượt qua nó.
Khi anh bỏ điện thoại xuống mười phút sau, anh có một cảm giác trống rỗng trong đầu. Những bánh xe đã bắt đầu vận hành. Mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán anh, và anh đưa tay quệt sạch chúng. “Chúng ta phải chuyển hết những thứ này cho văn phòng Chưởng lý quận,” anh nói, chỉ vào bản sao khốn kiếp của những tờ séc, đống giấy in ra từ máy tính, danh sách các tài khoản, tất cả những phương tiện mà họ đã sử dụng để lọc ra sự rút tiền bất hợp pháp.
“Được. Tôi sẽ làm.” Giọng Evan trống rỗng, và mắt anh ta tái nhợt. Brett trong giây lát tự hỏi không biết mình trông ra cái giống gì nếu Evan nhìn đã như vậy. Evan chỉ biết cô thoáng qua, trong khi anh…Trời, anh đã có cô bên dưới mình trên giưòng, quằn quại vô thức vì ham muốn, thân mình cô ngọt ngào, nóng bỏng và níu kéo, chấp nhận những cú thúc bạo liệt của anh với sự vui sướng phóng túng. Ít nhất anh đã giữ được bình tĩnh đủ để không liều làm cô mang thai…Ngay khi ý nghĩ đó chợt đến, anh lạnh người. Chiều hôm qua. Anh nhớ mình đứng ngay trên ngưỡng cửa, nâng cô lên và ôm cô vào với anh. Anh nhớ hai chân cô khoá quanh hông anh. Anh đã mang cô về giường, và trong nỗi khẩn thiết phải sở hữu cô, anh đã không dùng biện pháp bảo vệ nào với cô. Có lẽ, trong tận đáy lòng anh, anh thậm chí không đếm xỉa đến sự cần thiết phải làm vậy, khi anh đã có kế hoạch cưới cô ngay để bất cứ việc thai nghén nào cũng chỉ là đến hơi sớm một chút. Nhưng bây giờ…
Đây cũng là một phần trong mưu đồ của cô sao? Cô chưa bao giờ đề cập đến việc tránh thai. Cô đã chủ tâm bỏ qua nó, với hy vọng rằng khả năng cô có thể mang thai sẽ ép anh phải bảo vệ cô nếu cô bị bắt?
Nó có làm sự việc khác đi không? Anh tự hỏi, quằn quại đau đớn. Nếu cô đã có mang, dù cố ý hay vô tình, anh sẽ phải bảo vệ cô. Anh không thể để con của anh sinh ra trong bệnh viện nhà tù. Anh không còn được lựa chọn giải pháp thôi việc nữa. Anh đã được ấn định vào vị trí đằng sau Joshua Carter và chịu trách nhiệm chống lại cô, và anh có quyền hợp pháp để làm thế, để cứu cô và anh sẽ sử dụng nó, nếu bị bắt buộc. Một nụ cười cay đắng méo xẹo trên môi anh. Đấy là một đơn vị đo lường để tính toán xem anh đã trượt dài đến đâu trong sự ngu xuẩn khi anh thật sự hy vọng cô đã có mang, để anh có lý do bước vào và kéo cô ra khỏi đống rác rưởi mà cô đã tự mình rúc vào.
“Brett? Anh có sao không?”
Evan miễn cưỡng hỏi anh để mang anh ra khỏi những ý nghĩ đen tối củamình, và anh nhận ra hai tay mình đã nắm chặt lạ. Chậm chạp, anh thả lỏng người thư giãn. “Tôi ổn, anh nói, nhưng cổ họng anh rát bỏng vì âm thanh của mình, giống như anh vừa gào thét thật to. “Đem đống này tới văn phòng Chưởng lý quận, và để luôn đó.”
Ăn trưa với Billie hôm đó, Tessa không thể kiềm chế nụ cười nở trên môi hay ánh lấp lánh trong mắt cô. Cô đang yêu,và sau ngày hôm qua cô đã chắc chắn rằng Brett cũng yêu cô, mặc dù anh chưa nói. Cô nhận ra bằng bản năng rằng anh sẽ khó thốt ra những lời đó, anh không sẵn lòng chấp nhận tình cảm yếu đuối của mình. Tính cách lạnh lùng, xa cách của anh làm cho anh khó cho phép ai đó tới gần anh,nhưng cô không còn chút nghi ngờ nào rằng bằng phép lạ nào đó, cô đã làm được việc đó. Ý nghĩ có người đàn ông mạnh mẽ, gợi cảm đóyêu mình làm cô cảm thấy nhỏ bé tầm thường một cách kỳ quặc, vì cuộc sống của cô trôi đi hầu như hoàn toàn buồn tẻ và nhàm chán, cô chưa bao giờ làm cái gì nổi bật hay gây ấn tượng đủ để giành được tình yêu của anh. Cô không phải là lãnh đạo dầy quyền lực hay luật sư, hay một bác sỹ nhiệt tình tận tuỵ, hay một nghệ sỹ tài năng chói sáng. Cô là một kế toán viên, và bằng lòng với vị trí của cô trong cuộc đời, vì cô thiếu tham vọng mãnh liệt trong nền tảng tính cách. Những món quà của cô chỉ là tiếng cười và khả năng vui hưởng cuộc sống. Tại sao thế lại là đủ để thu hút một người đàn ông như anh? Và thực sự cô có cần quan tâm đến điều đó không, khi mà cô cũng bị thu hút như anh? Tất nhiên là không?
Cô tràn đầy hạnh phúc khi người phục vụ khá cẩu thả phục vụ đồ ăn cho họ, cô chan chứa niềm vui và thưởng cho anh ta một nụ cười làm anh ta đứng sững lại giữa đường, và anh ta bỏ đi với vẻ ngạc nhiên trên mặt.
“Cậu nhìn hạnh phúc nhỉ,” Billie khô khan.
“Mình ấy à?” Hạnh phúc không phải điều cô dang cảm nhận; cô cảm thấy hân hoan cuồng nhiệt mới đúng.
“Lưỡi anh chàng phục vụ đang sắp rơi ra khỏi miệng đấy. “Rồi Billie cười phá lên. “Tớ coi đó là do cậu có một kỳ nghỉ cuối tuần thú vị, phải không?”
“Tớ không nghĩ là nó lại xảy ra nhanh như thế,” Tessa ngượng nghịu, quanh co trả lời câu hỏi của Billie. “Tớ nghĩ rằng nó sẽ phát triển từ từ thôi, giống như một toà nhà phải xây bằng từng viên gạch ấy.’
“Brett Rutland nhìn không giống kiểu người có tính kiên nhẫn với phương pháp xây từng viên gạch. Còn tớ không bao giờ nghi ngờ cậu có tính đó. Anh chàng khốn khổ chẳng có cơ hội nào nhỉ. Đáng lẽ tớ không nên cảnh báo cậu mà cảnh báo anh ta mới phải. Vậy khi nào thì có đám cưới?”
“Chúng mình chưa bao giờ thảo luận về chuyện đó,” Tessa trả lời trầm lặng, không bao giờ nghi ngờ rằng chủ đề đó nên được thảo luận trước khi quá muộn. “Nếu anh ấy có thể rỗi rãi cuối tuần này, anh ấy sẽ đưa mình về trang trại của anh ấy ở Wyoming.”
“Ố, ồ. Để gặp gia đình hả?”
“Đúng hơn là gặp bố anh ấy. Họ cùng sở hữu trang trại. Anh ấy không đề cập đến người thân nào khác.’
“Không quan trọng. Thế đấy, ai mà biết được?” Billie thở dài hài lòng. “Chúng mình chọn thời gian hợp nhau nhỉ. Cả hai bọn mình, trong cùng một kỳ nghỉ cuối tuần.’
Ngạc nhiên, Tessa nhìn nét mặt bừng sáng, tươi cười của Billie, rồi liếc nhanh bàn tay trái của Billie. Một cái nhẫn kim cương lấp lánh tô điểm nó. Cô thét inh ỏi, rồi nhảy lên kéo Billie ra khỏi ghế và ôm chặt cô nàng. “Cậu lén lút nhé!” cô cười nắc nẻ. “Cậu thậm chí không thèm kể cho mình nghe cậu đang hẹn hò nghiêm chỉnh với ai! Được rồi, ai nào? David? Ron? Không, tớ biết, đừng nói ra! Tớ biết rồi!”
“Cậu không biết,” Billie cười phá, không để ý đến cảnh tượng mà họ đang trình diễn trong nhà hàng.
“Patrick!”
“Làm sao cậu biết?” Billie kêu lên; rồi cả hai lại ôm nhau nữa.
“Việc này cần phải chúc mừng mới được,” Tessa tuyên bố, nâng cái ly thuỷ tinh đựng nước đóng chai với một khoanh chanh trên miệng mà cô luôn thích. “Chúc mừng Billie và Patrick!”
“Chúc mừng Tessa và Brett!” Billie nâng tách trà của mình, họ chạm ly và tách vào nhau kêu lanh canh, rồi uống để mừng nhau. Khi họ ngồi xuống chỗ mình, Billie nói, “Được rồi, làm sao cậu biết?”
“Đơn giản thôi, bạn Billingsley thân yêu của tôi,” Tessa khụt khịt khinh khỉnh. “Patrick rõ ràng là nhanh nhẹn, thông minh hơn hai người kia.”
Billie đã hẹn hò với Patrick Hamilton, cũng như hai kẻ theo đuổi kia, gần một năm nay, nhưng cô nàng chưa bao giờ bộc lộ sự thiên vị với bất cứ ai trong ba chàng. Theo ý Tessa, mặc dù vậy, Patrick là người đàn ông tốt nhất cho Billie. Anh là một kỹ sư cầu đường, quen thuộc với quần jean và mũ bảo hộ hơn là bộ đồ trang trọng, nhưng với tính cách đàng ông quả quyết mà không có gì ngạc nhiên sẽ phù hợp với tính cách hơi yếu đuối của Billie.
“Cảm ơn cậu,” Billie nói dịu dàng. “Mình có thể làm gì nếu thiếu cậu đây?”
“Gặp và cưới anh chàng ngay chứ sao. Mình nói với cậu rồi, Patrick nhanh nhẹn thông minh lắm mà.”
“Anh ấy chưa bao giờ nhìn mình đến lần thứ hai trước khi cậu tới và ngăn chặn mình khỏi bị trông như kẻ vừa đào thoát khỏi một biểu diễn nhạc rốc nặng ấy (punk rock). Mình biết cậu đã làm gì, nhưng mình vờ không biết đấy thôi,” Billie ngượng nghịu thừa nhận. “Khi Patrick rủ mình đi chơi, mình đã phải tự véo mình thật đau để biết được đó là sự thật. Mình muốn nói, nhìn anh ấy mà xem! Và nhìn lại mình đi. Mình không thể tin được; Mình thậm chí không dám cho phép mình được hy vọng cơ. Nhưng kỳ cuối tuần vừa rồi…Ừ thì, anh ấy sẽ ra nước ngoài làm việc khoảng hai năm, và anh ấy…anh ấy đeo nhẫn vào tay mình và bình thản thông báo rằng chẳng có kiểu cách của nợ nào-lời của anh ấy nhé-khi anh ấy sẽ phải phí hai năm không có mình, vậy nên mình sẽ phải thôi việc và sang Brazil với anh ấy.” cô nàng cười toe toét. “Mình xuýt rơi cả lưỡi, mình trả lời vâng quá nhanh. Mình sẽ thông báo nghỉ việc vào cuối tháng này.”
Họ quá đắm đuối với việc chia sẻ niềm vui với nhau nên xuýt bị muộn giờ làm buổi chiều, và cả buổi chiều còn lại Tessa như sống trên mây. Brett không gọi cô để báo trước kế hoạch cho buổi tối, nhưng dù sao đi nữa cô cũng không chờ đợi anh sẽ làm thế. Mối quan hệ của họ đã phát triển đến mức cô cảm thấy rằng anh biết cô sẽ không có kế hoạch nào khác, khi mà cô đã biết cô sẽ gặp anh buổi tối. Cô thậm chí không cảm thấy một chút cắn rứt nào khi từ chối lời mời của hai anh chàng cô đã từng rất thích. Đơn giản vì họ không phải là Brett.
Sau giờ làm việc, cô vội vã về nhà và lấy ra một gói thịt bò trong ngăn đá tủ lạnh và thả vào bồn rửa bát cho rã đông. Cô không biết Brett đang làm loại công việc gì, nhưng cô đã nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn măt anh khi anh xuất hiện trước cửa nhà cô trưa hôm qua.Anhmệt mỏi; nếu anh muốn ăn tối, thì họ sẽ ăn luôn ở nhà. Và nếu anh phải làm việc, thì đằng nào cô cũng phải ăn tối mà, cô bình thản nghĩ, mặc dù cô cảm thấy hơi cô đơn chỉ với ý nghĩ không gặp anh đêm nay.
Cô dừng lại ở giữa bếp, mắt cô mơ màng, nhịp cô đập nhanh. Cho đến khi cô gặp anh, cô chưa hề biết mình quá nhạy cảm như vậy, nhưng tất cả cô phải làm là nhìn vào anh để cảm giác cơ thể cô nóng bừng. Cô muốn anh với một xúc cảm mãnh liệt đáng báo động, vì cuộc đời cô giờ chỉ còn tập trung vào anh và loại bỏ tất cả những mối quan tâm khác. Tình dục mãnh liệt của anh làm cô mất trí vì dục vọng nóng bỏng. Cô không thể kiềm chế nó, và cũng chẳng muốn kiềm chế. Cô chỉ muốn nằm cùng anh mọi đêm trong suốt cuộc đời còn lại. Cô muốn có con của anh, chống đối anh, yêu thương anh, cưỡi ngựa bên cạnh anh ở trang trại, đùa rỡn với anh cho đến khi đôi mắt xanh biển sẫm của anh âm ỉ vì dục vọng và anh vươn tay ra ôm lấy cô, bị thiêu cháy vì ham muốn. Cô không thể chờ để kể với Dì Silver-
Silver! Rên rỉ, Tessa nhớ ra có một lức thư của Dì Silver đã xuất hiện trong hộp thư của cô, nhưng cô mải vội lấy thịt bò trong ngăn lạnh để chuẩn bị cho bữa tối nên đã vứt mọi thứ trên ghế nệm dài và lao thẳng vào bếp. Sau khi quay trở lại phòng sinh hoạt chung, cô lựa trong mớ báo chí và thư từ của mình , nhặt ra bức thư của Silver và xé phong bì.
Mỉm cười, cô đọc lá thư dài, đầy ắp thông tin. Những ngọn núi bị phủ kín bằng hoa, và mùa hè đông đúc đã bắt đầu tràn về Gatlinburg. Cửa hàng búp bê đang rất phát đạt nên Silver phải thuê thêm một người bán hàng nữa phụ giúp, và bà đang bị săn đón bởi một người muốn mua trang trại cũ ở Sevierville, nếu Tessa quan tâm đến việc bán phần của cô.
Silver không nhắc gì đến Brett cho đến đoạn cuối cùng, nhưng Tessa phá lên cười sặc sụa khi cô đọc nó. Cô biết bản năng của Silver sẽ bị anh thu hút như sắt bị nam châm hút vậy. “Mang cái anh chàng Brett Rutland đó về gặp dì ngay,” Silver ra lệnh trong thư. “Chữ viết của con run rẩy khi con viết tên anh ta đấy!”
Chuông cửa reo, và vẫn còn đang cười, Tessa đặt bức thư xuống bên cạnh. Tim cô đã bắt đầu loạn nhịp khi cô mở cửa, tưởng là Brett. Nhưng không phải Brett đứng đó. Cô không biết người đàn ông và người phụ nữ đang đứng đối diện cô. “Teresa Conway?” người phụ nữ hỏi.
“Vâng. Tôi có thể giúp gì cô?”
Người phụ nữ mở nắp ví, trưng ra một huy hiệu. “Tôi là thám tử Madison, thuộc L.A.P.D (Los Angeles Police Department: Sở cảnh sát Los Angeles).Đây là thám tử Warnick. Cô đã bị bắt.”
Đêm đã muộn khi Tessa được thả và tự mình quay về căn hộ của cô, cô dò dẫm tìm đường trong bóng tối để ngồi xuống ghế đệm dài, không thậm chí có ý nghĩ bật một cái đèn nào. Cô ngồi xuống, lá thư bị bỏ quên của Silver loạt xoạt nhàu nhĩ dưới cô, và cô tự động rút những trang giấy ra. Cơn chấn động làm thân mình cô run rẩy, và cô không thể tự dùng lại. Cô ngồi đó run rẩy hàng tiếng đồng hồ, cơn ác mộng đã bắt đầu. Chuyện đó đã không xảy ra với cô, nó đã không thể xảy ra được. Cô không tin thám tử Madison, lúc đầu. Cô thậm chí đã cười, muốn biết ai đứng sau trò đùa đó. Thám tử Warnick đã đọc quyền của cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết yêu cầu cô lấy ví và đi cùng họ, và Tessa vẫn không hề tin có chuyện gì thực sự nghiêm trọng. Nó đã không cho đến khi cô bị áp giải ra ngoài và đẩy vào ghế sau của một thứ hiển nhiên là một xe cảnh sát không ghi dấu hiệu, đến lúc đó cô mới thình lình nhận thức được sự thực là đây không phải trò đùa, và từ thời điểm đó cô bắt đầu run rẩy.
Cô đã bị bắt giữ vì tội biển thủ. Cô chỉ hiểu được có thế sau những gì họ nói với cô. Họ nói với cô rất nhiều, nhưng mặc dù cô đã rất cố gắng để tập trung nghe, nhưng hầu hết những diều họ nói không lọt vào ý thức của cô. Cô đã bị quá sợ hãi, quá choáng váng để hiểu nổi nó. Đồn cảnh sát ồn ào hoạt động, với những người đi và đến và không hề chú ý đến cô, nhưng cô hiểu qua được việc thực hiện một vụ bắt giữ với một hiểu biết thường thường làm cô lạnh thấu tận xương. Cô đã phải lấy dấu tay, và bị chụp ảnh, cùng lúc vừa bị tra hỏi, vừa bị đe dọa. Ai đó đã đưa cho cô một tờ giấy lau để chùi bớt vết mực đen trên đầu ngón tay cô, và cô tập trung hết mình vào công việc đó. Như nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cô là phải lau sạch vết bẩn trên tay mình.
Cuối cùng, ý nghĩ chợt nảy ra là cô nên gọi Brett. Anh sẽ đưa cô ra khỏi cơn ác mộng này. Nghĩ tới anh, cô bình tĩnh lại. Chẳng có gì mà Brett không thể xử lý được. Anh sẽ tìm ra nguyên nhân của điều sai lầm này, vì hiển nhiên nó chính là thế. Nhưng nếu anh không ở khách sạn của anh thì sao? Sẽ như thế nào nếu anh đang chờ ở căn hộ của cô, càng lúc càng bực bội vì cô không có đó? Sẽ ra sao nếu anh nghĩ cô đã đi chơi với những người đàn ông khác mà cô từng có, theo một cách nào đó.
Cô xuýt bật cười khúc khích, nghĩ tới cách thám tử Warwick đã nắm tay cô khi họ đi ra xe.
Nhưng cô đã gọi anh ở khách sạn rồi, đằng nào cũng thế, chỉ để được nghe nói rằng Ông Rutland đã để lại lời nhắn rằng không nối máy lên phòng ông bằng bất cứ giá nào. Tessa đã phân trần rằng đây là một việc khẩn cấp, nhưng không thể thuyết phục được người trực tổng đài khách sạn. Tuyệt vọng, cô đã xin phòng Evan Brady. Anh có thể chuyển lời nhắn cho Brett, nếu Brett đang quá bận việc.
Evan trả lời ngay sau hồi chuông thứ hai, lập bập vội vã, Tessa giải thích cô là ai và cô cần phải nói chuyện với Brett. Im lặng thật lâu, cuối cùng Evan nói đều đều, “Anh ấy biết.’
Ngón tay Tessa quá run rẩy đến nỗi điện thoại gần như tuột khỏi tay cô. “C-Cái gì?” Cô lắp bắp. “Làm sao…thôi, không quan trọng. Khi nào anh ấy đến đây?”
“Tôi…à…không nghĩ anh ấy sẽ đến.”
Điêù đó không mang lại cảm giác gì hết. Tesa nhắm mắt, cố gắng nén xuống cơn buồn nôn đang chực trào ra bất kỳ lúc nào. “Anh nói thế là sao? Anh không hiểu tôi đang nói về chuyện gì-”
“Có, tôi hiểu.” giọng nói quái gở bên tai cô trở nên cộc cằn . “Cô Conway…Tessa…Brett chính là người đệ trình đơn khiếu kiện cô.”
Anh ta đã nói điều gì đó sau đấy? Cô không biết. Cô chỉ đơn giản bỏ điện thoại khỏi tai và ngồi đó với chiếc điện thoại bị nắm trong tay quá chặt đến nỗi khớp xương cô trở nên trắng bệch, cho đến khi Thám tử Warwick nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi tay cô và đề nghị, có thể là làm trái với các quy định, gọi một người nào khác cho cô. Cô từ chối, tâm trí cô trống rỗng, tình cảm cô tê liệt. Còn ai khác để gọi? Suy cho cùng, thì còn gì quan trọng nữa đâu?
Cô không nhìn thấy những cái liếc mắt trao đổi đầy vẻ lo lắng giữa Thám tử Madison và Thám tử Warwick. Cô chẳng nhìn thấy bất cứ một cái gì không bình thường trong cái cốc nhựa đựng cà phê đen đặc sánh vừa được giúi vào tay cô. Cô không uống nó, nhưng giữ chặt nó, dễ chịu với cảm giác ấm áp nó mang lại cho bàn tay lạnh cóng của cô.
Cô đã được thông báo rằng toà án sẽ chỉ định một luật sư cho cô, nếu cô không thể có đủ khả năng thuê một ai, và cô cau maỳ với thái độ bối rối. “Tôi có thể có khả năng thuê một luật sư,” cô nói nhẹ nhàng, và quay lại nghiên cứu những vòng xoáy run rẩy trên mặt cốc cà phê đen.
Cô được cho phép ký vào bản tạm tha của cô, và cô ký. Nhưng mặc dù sau đó cô đã được tự do ra về, nhưng có vẻ điều đó chẳng còn quan trọng với cô nữa, và cô tiếp tục ngồi đó trên cái ghế cứng, bất tiện. Khi các công việc giấy tờ của Thám tử Madison kết thúc lúc mười một giờ, cô dẫn Tessa ra xe mình, và đó là lý do tại sao Tessa về được nhà.
Cô không thể nghĩ. Những từ ngữ không trọn vẹn quay cuồng trong óc cô, nhưng cô không thể nối kết chúng lại với nhau thành một câu hoàn chỉnh mạch lạc. Cuối cùng, cử động chậm chạp và giật cục, cô rúc đầu vào giữa hai tay, cuộn mình như quả bóng trên ghế dài, như thể làm thế cô sẽ tự bảo vệ cô khỏi nỗi đau vẫn đang chờ đợi cô nếu cô có lúc nào cho phép bản thân mình để ý tới nó. Nó vẫn ở đó, lảng vảng ngay bên rìa ý thức cô, giống như một con vật hoang đang thu mình lấy đà sẵn sàng để chồm vào cô và cào xé cô ra từng mảnh vụn. Nếu cô không để mình nhìn vào nó, nếu cô không chấp nhận sự hiện hữu của nó với với chính bản thân cô, cô an toàn. Cô an toàn. Tự nhủ điều đó với chính mình, cô chìm vào bóng đêm êm dịu của giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời chiếu tràn khắp nơi khi cô tỉnh dậy, cô đứng lên, tâm trí cô mụ mẫm vì giấc ngủ nhưng bằng bản năng cô vẫn nhận ra mình dậy muộn. Cô phải nhanh lên, không sẽ bị muộn làm. Giật đám quần áo nhàu nhĩ ra cô loạng choạng đi vào buồng tắm, không thậm chí tự hỏi tại sao mình ngủ trên ghế dài, cô đã thực sự đứng dưới vòi sen khi cô nhớ ra những gì đã xảy ra đêm trước. Môi cô run rẩy khi cô co mình dựa lưng vào tường ngăn tắm. Đi làm muộn ư? Người gác cửa có lẽ đã nhận được mệnh lệnh đặc biệt không cho cô vào toà nhà! Nếu có gì đó cô có thể hy vọng, thì đó là cô không còn phải làm công việc này nữa.
Đó là lúc những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu tuôn rơi, và cô khóc lóc bất lực trong lúc cô thoa xà phòng và xả nước. Làm sao điều đó lại xảy ra? Nó không có ý nghĩa gì hết.Cô chưa bao giờ ăn cắp cái gì. Tại sao Brett lại không biết điều đó? Anh phải biết thế! Ngoại trừ ai đó đã chủ tâm làm cô giống một kẻ tham ô - tất nhiên rồi, làm sao có thể khác được? cô phải nói chuyện với Brett. Nếu anh nghĩ cô đang ăn cắp gì đó, thì chắc phải có bằng chứng rất thuyết phục chống lại cô, nhưng cô sẽ làm anh tin cô.
Bây giờ phải nhanh lên, cô tắt vòi sen và lau khô, rồi quấn khăn lông quanh người và lập cập chạy đến điện thoại, bấm số của Carter Engineering . Cô được nối máy tới văn phòng của Brett mà không gặp phiền phức gì, và tâm trạng cô đột nhiên thay đổi khá hơn hẳn. Nhưng khi Helen Weis trả lời điiện thoại, và Tessa hỏi gặp Brett, Helen do dự.
“Tôi rất tiếc,” cuối cùng Helen nói. “Ông Rutland không nhận một cuộc điện thoại nào hết đâu.”
“Làm ơn,” Tessa nài nỉ. “Tôi là Tessa Conway. Tôi đặc biệt cần nói chuyện với anh ấy!”
“Tôi rất tiếc,” Helen nhắc lại. “Ông ấy nhấn mạnh rằng sẽ không nhận một cuộc điện thoại nào của chị.”
Tessa lại run rẩy nữa khi cô treo điện thoại lên giá. Cô sẽ làm gì bây giờ? Cô có thể làm gì? Brett sẽ không nói chuyện với cô, và đối diện với điều đó, cô đã thua.
Vài phút sau, cô hít vào phổi một hơi thật sâu và thẳng lưng lên. Không, cô không thua. Nếu cô không thể gặp Brett trên điện thoại. Cô sẽ gặp anh trực tiếp, ở khách sạn của anh, tối nay. Cô sẽ không để anh tiếp tục ý nghĩ cô là một kẻ ăn cắp. Cô sẽ không thậm chí để mình tin rằng anh chính là người đã tố cáo cô cho đến khi anh tự mình nói thẳng với cô. Trong khi chờ đợi , cô phải có những hành động để bảo vệ mình. Cô đã bị choáng váng, nhưng cô không bất lực, không yếu đuối, và cô sẽ không để mình bị lôi vào tù vì một điều cô không làm. Bước đầu tiên của cô là phải thuê một luật sư, và nơi tốt nhất để tìm ra một người là danh bạ điện thoại.
Đến giữa trưa, cô đã tìm được sự giúp đỡ về mặt pháp luật của Calvin R. Stine và có một cuộc trao đổi dài với ông ta.
Ông ta hoá ra là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi với cặp mắt săc sảo, vừa mới tự đứng ra thành lập một văn phòng luật sư riêng. Anh hỏi cặn kẽ rất nhiều thông tin, hầu hết đều không liên quan tới Tessa, nhưng cô sẵn lòng trả lời mọi câu hỏi của anh. Anh cũng nói cho cô biết điều gì đang chờ đợi. Trường hợp của cô là một trọng tội, có thể phải đưa ra bồi thẩm đoàn , những người sẽ xem xét cặn kẽ các chứng cớ và quyết định Bang Caliphornia có đủ chứng cớ chống lại cô để kiện cô ra toà hay không. Nếu bồi thẩm đoàn quyết định rằng các chứng cớ là không đủ, tất cả lời buộc tội chống lại cô sẽ bị rút lại.
Tessa đặt hy vọng vào điều đó. Nếu cô phải ra toà…vì một lý do nào đó, cô không nghĩ cô sẽ chịu được việc đó.
Khi cuối cùng cô rời khỏi văn phòng của Luật sư Stine, cô cảm thấy yếu ớt đến nỗi chỉ đủ sức để đi bộ, và uể oải nhận ra mình chưa hề ăn gì từ bữa trưa ngày hôm trước, khi cô và Billie đã vui vẻ cười nói chúc mừng nhau. Mặt trời mới rực rỡ làm sao hai mươi tư giờ trước đây! Nhưng mọi vật bây giờ đều xám xịt, cô nghĩ, không để ý đến ngày xuân huy hoàng miền nam California.
Cô phải ăn gì đó, nhưng đã gần tới giờ Brett có thể trở về khách sạn, và cô không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp được anh. Điều tốt nhất để làm, cô quyết định, là tới khách sạn anh ở và mua gì đó để ăn trong hàng cà phê gần đó.
Cô làm đúng như dự định, nhưng khi miếng sandwich được đặt trước mặt cô, cô chỉ có thể cầm nó lên. Miếng sandwich nhạt nhẽo vô vị trong miệng cô, và cô nhai nó khó nhọc như nhai mùn cưa vậy. Gan lì, cô ép mình nuốt một chút bánh, rồi nhặt mẩu rau diếp ra và vừa cố gắng ăn từng chút một vừa uống nước khoáng và nhìn đồng hồ mỗi phút. Bret có rời công ty ngay lúc năm giờ không? Cô không biết anh lâu đủ để biết thói quen cá nhân của anh, cô nhức nhối nhận ra. Cô đã không biết anh đủ để anh tin tưởng mà không nghi ngờ rằng cô không đủ khả năng làm những việc như tham ô.
Cuối cùng, khi người bán hàng bắt đầu nhìn cô ngờ vực, Tessa quyết định thử vận may của mình. Nếu anh không ở trong phòng, đơn giản cô sẽ ngồi chờ ngoài sảnh một lúc, rồi lại thử kiểm tra nữa. Rất may, cô không phải hỏi số phòng của anh, anh đã đưa chúng cho cô tuần trước, để đề phòng trường hợp cô muốn gặp anh bất ngờ.
Đầu gối cô run lẩy bẩy đến nỗi cô phải bám vào thanh vịn trong thang máy khi nó đi lên, và chúng vẫn tiếp tục run khi cô tìm phòng anh. Khi cô cuối cùng cũng tìm được nó, cô đứng tê liệt trước cánh cửa đóng im ỉm. Cái gì sẽ xảy ra nếu anh không cho cô vào? Hít vào vài lần để điều hoà hơi thở, cô gõ mạnh vào cánh cửa.
Hiển nhiên là anh đang chờ ai đó, vì anh mở cửa ngay lập tức không cần hỏi. Anh sững lại đứng yên giữa cửa, chằm chằm nhìn xuống cô, và khuôn mặt thô cứng của anh tỏ vẻ khinh bỉ. “Chẳng hiểu vì sao, tôi đã không nghĩ cô phải ép mình đến đây,” anh nói lạnh lùng.
“Em phải nói chuyện với anh,” Tessa nói tuyệt vọng, gần như phát khóc vì cái nhìn trên khuôn mặt anh.
“Điều đó có thật sự cần thiết không?” Giọng anh đầy vẻ khó chịu, ngán ngẩm.”Cô sẽ không đạt được gì đâu, ngoài việc làm mất thời gian của tôi.”
“Em phải nói chuyện với anh,” cô nhắc lại, và anh lùi lại với một tiếng thở dài, mở cửa rộng hơn.
“Vậy thì vào đi.”
Cô vào trong phòng, ngón tay bấu chặt vào ví, kích động. Cô đã đặt kế hoạch nói với anh ngay lập tức rằng cô không có tội, nhưng bây giờ khi cô đối diện với anh và có thể nhìn rõ sự chán ghét trong mắt anh, như là cô đã mang theo một luồng hơi hôi hám vào phòng cùng cô, cô hoàn toàn không thể nói được. Anh nhìn không giống một người đang đau lòng, một người đã bị ép buộc phải làm gì đó gây đau đớn cho bản thân anh như nó đang gây đau đớn cho cô. Anh nhìn bình thản và kiềm chế như anh vẫn thường như vậy. Không có một dấu hiệu nào trong ánh mắt anh nói rằng anh có chút nào nhớ tới những giờ bên cô, hay đã từng làm tình với cô.
Cô dừng lại ở giữa phòng và bắt buộc tay cô phải ngừng những cử động bồn chồn. “Evan Brady-“ Tiếng cô khào khào và run rẩy nên cô dừng lại, hắng giọng. “Evan Brady nói với em anh là người đã đệ đơn kiện em.”
“Đúng vậy,” Brett đồng ý dễ dàng, bước tránh xa cô và tựa mình vào cạnh bàn viết đặt trước cửa sổ. Anh duỗi dài đôi chân, lơ đễnh gác chúng lên nhau ngay mắt cá.
“Anh thậm chí đã không báo trước cho em-”
Anh bật cười phá lên, một tiếng cười lạnh lùng, khinh bỉ như lột da cô, làm cô nhăn mặt. “Chả lẽ cô nghĩ chúng ta có quan hệ tình dục với nhau, hay tôi đã quá điên cuồng vì cô đến nỗi tôi để cô thoát với những thứ cô ăn cắp được hay sao? Cô là một nhân tình khá đấy, tôi phải công nhận, nhưng tôi vẫn phải làm việc của mình, cô nhân tình nhỏ ạ.”
Tessa nhìn chằm chằm vào anh, hơi thở cô nghẹn lại trong ngực, mặc dù tim cô đang đập mạnh đến nỗi trong đầu cô vang vang âm thanh của nó. Anh không thể nói những điều như vậy! Cô vẫn đứng yên và tái nhợt như một bức tượng, chỉ có đôi mắt bùng cháy của cô còn ánh lên sự sống khi cô nhìn thẳng vào anh. Những từ ngữ của anh chậm chạp ngấm vào đầu cô, cô cảm thấy điều gì đó bên trong cô đổ vỡ. Lưỡi cô cứng ngọng và từ chối làm việc, nhưng cô vẫn cố nặn ra từng từ. “Anh đã…anh đang nói rằng lý do duy nhất anh rủ em đi chơi…lý do duy nhất…”
“Cô em làm cho cuộc điều tra của chúng tôi dễ dàng hơn.” Anh nói, và mỉm cười. “Đáng lẽ tôi đã không muốn hưởng sự thuận tiện của món lợi phụ trội mà cô em mời chào, nhưng cô em là một món gợi tình kinh khủng, và thêm nữa, tôi muốn cô em cảm thấy yên tâm đủ để không bỏ trốn.” Nghiến chặt hàm với một nỗ lực mà anh phải trả bằng mọi giá để giữ nụ cười, anh thầm cảm ơn cô đã cho anh lý do cho cách xử sự của anh. Anh không thể để cô thấy rằng cô gần như làm anh phải quỳ gối trước cô. Nếu không có gì khác, anh sẽ phải bám chặt lấy lòng kiêu hãnh của mình. Trời ơi, cô thật đáng yêu, và quá tinh tế đến nỗi gần như không thể tin được cô có khả năng tham ô, mặc dù anh đã tận mắt nhìn thấy bằng chứng.
“Còn một việc nữa,” anh nói, che đậy sự chua xót của anh bằng giọng đều đều. “Cô em đã làm tôi mất trí sáng hôm Chủ nhật, và tôi đã quên không giữ gìn cẩn thận một số thứ. Có thể chưa chắc đã có gì đâu, nhưng nếu cô em có bầu, thì hãy cho tôi biết. Mẹ kiếp, mặc dù biết cô có thể đã cố tình làm thế, nhưng một cái thai có thể thay đổi nhiều thứ,” anh miễn cưỡng chấp nhận.
Tessa không nhúc nhích một centimet nào. Mặt cô trắng bợt như giấy. “Không, tôi không nghĩ nó sẽ thay đổi bất cứ cái gì.” Cô nói, và bước ra ngoài.