Anh rời khỏi bệnh viện và quyết định quay trở lại văn phòng trong vài
giờ. Bây giờ vẫn còn khá sớm, và các văn phòng ở Pakistan vẫn mở cửa.
Anh phải thực hiện vài cuộc gọi.
Quay lại văn phòng, anh gọi cho FIA và hỏi xem họ đã có thông tin nào về buổi đấu giá nô lệ sẽ diễn ra trong vài ngày tới hay chưa. Như đã đoán
trước, các Đặc vụ FIA không mấy vui khi phải nhận một cuộc gọi từ FBI,
nhưng sau khi pha lẫn những lời đe doạ ngon ngọt tiêu chuẩn trong tông
giọng lịch sự nhất của mình, họ đã bực dọc nói với anh rằng sẽ tìm hiểu
và chuyển giao bất kỳ thông tin nào có được.
“Xin hãy chú ý đến các sân bay tư nhân xem có người nổi tiếng nào nhập
cảnh hay không, ví dụ như: tỉ phú, các lãnh đạo Hồi Giáo, bất kì ai có
nhiều tiền và quyền lực. Đặc biệt là nếu họ có bất kì mối liên hệ nào
tới việc tổ chức tội phạm, bao gồm súng, ma túy và lao động cưỡng bức.”
“Anh không cần phải chỉ dẫn cách làm việc cho chúng tôi, Đặc vụ Reed,”
người Đặc vụ ở đầu dây bên kia nói. Trọng âm của anh ta thuộc vùng Nam
Phi. “Chúng tôi có khả năng thu thập thông tin mà không cần đến Chính
phủ Mỹ.”
“Vậy tôi hi vọng sẽ nhận được một cuộc gọi từ người của các anh trong vài ngày tới?” Matthew nhử.
“Rất vui lòng, Đặc vụ Reed. Chúng tôi sẽ để mắt tới Demitri Balk hay bất kì ai đến du lịch dưới cái tên Vladek Rostrovich.” Đường dây bị ngắt.
“Đồ khốn,” Matthew nói gằn. Anh dập điện thoại để gọi một cuộc khác nữa. Anh nhìn xuống danh sách các cơ quan chính phủ ở Pakistan, đồng thời
gọi điện yêu cầu giúp đỡ từ văn phòng đại diện của PACHTO. Sắc Lệnh
Phòng Chống và Kiểm Soát Buôn Người chỉ mới được đưa ra từ năm 2002,
nhưng lại đang phát triển mạnh. Thật khó để tìm được một người nói tiếng Anh, nhưng sau vài lần gọi lại, anh cuối cùng cũng gặp được một người
biết nhiều thứ tiếng làm việc tại đó.
Hơn tám giờ một chút là lúc Matthew quyết định anh đã làm tất cả những
gì có thể trong tối nay. Anh thu gom các vật dụng cá nhân, bao gồm cả
máy ghi âm rồi đi thẳng về khách sạn. Anh không thể ngừng nghĩ về câu
chuyện của Olivia. Anh không thể ngừng nghĩ về Celia.
Đến khi đã về tới phòng, đặt cặp da xuống bàn, móc sạch túi áo quần, cẩn thận sắp tiền lẻ thành chồng theo mệnh giá rồi đặt chúng thành hàng
theo kích cỡ, bỏ chìa khóa, ví da cùng đồng hồ lên bàn và treo áo khoác
jacket lên, anh quyết định sẽ nghe đoạn băng ghi âm chết giẫm mà anh
không thể thôi nghĩ tới kia. Anh đã cương cứng đến độ gần như không thể
ngồi xuống và cởi giày cùng tất ra được. Vội vàng tăng tiến độ, anh hăng hái cởi bỏ quần áo ra để chạm vào mình.
Cuối cùng, anh treo hết quần áo lên, trên người chỉ còn độc chiếc quần
lót đang nhô lên như một chiếc lều vì trình trạng khuấy động đáng xấu hổ của anh. Thông thường anh chẳng có vấn đề gì với chuyện thủ dâm cả. Tuy nhiên, chính hoàn cảnh gây ra trạng thái hứng tình mới là điều khiến
anh cảm thấy tội lỗi.
“Mày là một kẻ đê tiện bệnh hoạn,” Matthew thì thầm, nhưng rồi bỏ cuộc
và đẩy quần lót xuống rồi cho nó vào túi giặt. Anh không màng chuyện tắm rửa bởi nhu cầu đã quá cấp bách rồi. Thay vào đó, anh lôi tấm trải
giường xuống rồi ném mình lên mặt nệm cứng và lạnh. Với tay lấy máy ghi
âm, anh trả lùi nó về đoạn Celia xuất hiện. Cậu nhóc của anh nảy lên.
Anh nhắm mắt lại và đặt tay lên phần da thịt nóng bỏng của mình, khi
giọng nói của Livvie tràn ngập căn phòng.
Matthew không hề nhẹ nhàng với bản thân. Anh không thích nhẹ nhàng. Anh
nắm lấy cậu nhóc như thể nó chính là kẻ thù và siết mạnh cho đến khi
thấy đau đớn. Margaret và Richard là những bậc phụ huynh tuyệt vời: ân
cần, yêu thương và ấm áp. Họ đã thu nhận một đứa trẻ bị hủy hoại có mẹ
bị mưu sát, và cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, song lại không thể xóa đi
những kí ức của cậu. Họ không thể gột rửa được bóng tối trong cậu. Họ
không thể khiến cậu ngừng yêu thích chuyện này.
Matthew cào những đầu móng tay ngang ngực, đảm bảo sẽ sượt qua đầu vú đủ mạnh để khiến anh phải nhăn mặt và bật nảy hông vào nắm tay của mình.
“Cô ta giơ roi lên khỏi đầu rồi vụt mạnh xuống trên ngực Kid. Cậu ta
hét lên, gập người lại, và khi mấy người đàn ông kia kéo cậu ta dậy,
trên ngực cậu ta hiện rõ lên một lằn roi đỏ tấy. Kid khóc nấc…”
Matthew tưởng tượng mình trong vị trí của Kid, xấu hổ khi cảm thấy hình
ảnh đó thật khêu gợi, đúng đắn đến nát lòng, song nước mắt lại dâng lên
trong mắt Matthew vì anh biết điều đó là sai trái. Sai trái khi lắng
nghe giọng nói của Olivia. Sai trái khi lắng nghe nổi đau đớn của Kid.
Thật sai trái. Sai trái. Sai trái!
Matthew lên đỉnh. Dữ dội. Tinh dịch bắn đầy lên vồng ngực anh, bỏng rát
trên làn da bị xây xát, song kể cả như thế đi nữa thì cũng thật tuyệt
vời. Anh thở hổn hển lớn tiếng, một mình trong bóng tối, lắng nghe giọng nói của Olivia. Bàn tay còn lại không bị dính tinh dịch với tới máy ghi âm và tắt nó đi.
Cuối cùng, chuyện đó cũng chẳng được việc bao biêu. Anh lại đang cương
cứng lên. Cũng đã lâu rồi anh mới cho phép bản thân lên đỉnh, và cậu
nhóc của anh thì sẽ không vui chỉ với một phiên thủ dâm nhanh chóng. Dù
vậy, anh từ chối nghe đoạn ghi âm lần nữa. Anh không muốn.
Bật khỏi giường, anh vào phòng tắm để tắm rửa. Có một câu lạc bộ. Lúc
nào cũng có một câu lạc bộ cả. Và không cần biết Matthew đã cố bao nhiêu để không đi tìm chúng, anh vẫn luôn tìm ra. Anh luôn luôn chú ý đến
những nơi anh có thể đến để tìm kiếm điều mà tiềm thức yêu cầu.
Ra khỏi phòng tắm, anh nhanh chóng mặc vào quần bò và áo sơ mi cài cúc.
Không có màu đen, không thứ gì có thể gợi ý việc anh là người áp đặt.
Anh ghét những người phục tùng háo hức đến ngồi cạnh anh, nghĩ rằng anh
chẳng thích gì hơn là đặt họ nằm vắt ngang đầu gối mình. Lúc nào anh
cũng đuổi họ đi trong tình trạng đẫm lệ, thấy xấu hổ vì không thể cho họ điều họ muốn. Anh đã cố. Anh đã cố để là người đàn ông đó. Nhưng lúc
nào kết cục cũng tồi tệ cả.