Sau khi Caleb rời khỏi quán rượu, tôi đã không hề di chuyển khỏi nơi ẩn
nấp bên dưới quầy bar trong suốt hơn một giờ đồng hồ. Ít ra tôi nghĩ là
vậy, khả năng cảm nhận thời gian của tôi thật sự đã kém đi. Nhiều tuần
liên tục bị bắt làm con tin trong phòng tối sẽ gây ra điều đó. Cuối
cùng, gã hà mã tự gọi mình là Tí Hon đã kéo tay tôi lôi dậy rồi lắc lắc cho đến khi tôi thôi cuồng loạn.
Khi đã bình tĩnh lại, tôi hỏi, “Sao anh lại giúp tôi?”
Gã chỉ cau mày với tôi. “Bởi vì trông cô có vẻ rất cần đến sự giúp đỡ. Và cô là người Mỹ.”
Gã dắt tôi ra bên ngoài, nơi mà người pha chế rượu, Javier, đang chờ
trong một chiếc xe tải nhỏ cũ kỉ, rỉ sét màu lam nhạt không rõ nguồn
gốc. Tôi sợ không dám chui vào xe. Làm sao biết họ định đưa tôi đi đâu,
hay định làm gì một khi đã đưa tôi đến nơi họ muốn. Tôi chỉ biết Tí Hon
bảo rằng tôi sẽ được an toàn và gã sẽ giúp tôi mà thôi. Nếu có nhiều lựa chọn hơn, tôi sẽ tránh cái gã lái mô tô nhếch nhác đó càng xa càng tốt. Sự thật là thế này: tôi không có lựa chọn nào tốt hơn, và gã biết điều
đó. Vậy nên tôi chui vào chiếc xe tải.
Chúng tôi chỉ lái xe khoảng mười lăm phút trước khi dừng lại trước một ngôi nhà xi-măng tạm bợ. Khỉ thật. Nỗi sợ của tôi chưa bao giờ nguôi ngoai, thậm chí còn tăng thêm vài bậc,
nhưng lúc nhìn quanh, tôi buộc mình phải quan sát, trông chừng. Sẵn sàng để bỏ chạy. Lưới thép giăng quanh ngôi nhà, và thật ra còn có vài con
gà đi lanh quanh, mổ những mẩu thức ăn vương vãi trên nền đất. Không khí nồng mùi oi bứt và phân súc vật. Dù thế, ngôi nhà cũ kĩ, tồi tàn này
vẫn mang đến cảm giác “đầm ấm”. Có một chiếc xe đạp ba bánh của trẻ con
nằm lật nghiêng bên cạnh nhà, phần ghế ngồi rách bươm đang bị một chú gà mổ vào.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi. Cảm thấy thật ngu ngốc, nhưng đầy hi vọng. Mong sao chúng tôi sẽ sớm khởi hành đến biên giới. Bằng một
phép màu hoặc sự can thiệp của Chúa Trời. Tôi cần tìm được một chiếc
điện thoại. Đặt hết hi vọng vào số phận và vào một người lạ. Tôi mệt mỏi vì phải gặp hết người này đến người khác rồi.
“Cô cần phải thay quần áo. Hơn nữa, Javier có điện thoại, chúng ta có thể dùng để lập kế hoạch.”
Tôi thấy thật vui mừng trước sự tồn tại của chiếc điện thoại kia, nhưng
rồi những lời còn lại của gã dần ngấm vào, “Kế hoạch gì?” Cảm giác không yên bên trong tôi – tăng gấp đôi. Nỗi khiếp đảm nhanh chóng kéo đến.
Tí Hon khịt mũi, “Như người ta nói, cưng ạ: không ai cho không người
khác cái gì cả. Và vì em chẳng có gì quý giá nên tôi thích thứ thực tế
hơn…tôi nghĩ em biết tôi đang nói đến cái gì.”
Tim tôi đập nhanh quá mức cho phép, nện thình thịch theo một nhịp điệu
ngắt quãng khó nghe bên tai: bùm-bùm-bùm. “Chúng ta đang nói đến bao
nhiêu tiền mặt?” Tôi không muốn nói ra gia đình mình túng thiếu đến mức
nào. Lại càng không muốn phải trả bằng thân xác.
“Với một thứ nhỏ bé đáng yêu như em à? Tôi nghĩ em đáng giá ít nhất là
một nghìn đô la đối với một kẻ nào đó.” Tôi gần như nôn thốc nôn tháo
khi dạ dày đột ngột vặn xoắn trước lời gã nói. Gia đình tôi làm gì có
ngần ấy tiền chứ. Người duy nhất tôi biết có thể có số tiền đó chính là
Nicole, nhưng nó đâu phải của riêng cậu ấy để cho không phải không? Nó
thuộc về bố mẹ cậu ấy, mà tôi thì gần như chẳng biết họ. Nicole lúc nào
cũng cô đơn trong ngôi nhà to lớn đó. Nỗi tuyệt vọng đâm xuyên qua tôi.
Trốn thoát, chỉ để đụng phải chuyện này. Tôi nhìn chằm chằm gã Tí Hon.
Cảm giác mọi thứ hiện ra rồi biến mất. Chiến đấu hay bỏ chạy. Tôi sẽ làm cả hai.
“Còn nếu tôi không…” Tôi thì thầm trong hơi thở, không muốn biết câu trả lời chút nào, nhưng vẫn phải hỏi vì cần thiết. “đáng giá như thế với ai đó thì sao?”
Gã nhìn xuống tôi và mỉm cười, “Ồ, tôi nghĩ em đáng giá ít nhất là bao
nhiêu đó với chàng Caleb của em.” Gã lướt mắt nhìn tôi từ trên xuống
dưới, chầm chậm, đầy dâm dật, rồi mỉm cười nhăn nhở. “Phải vậy không
cưng?” Tôi nuốt xuống cơn buồn nôn. Người pha chế rượu đâu rồi? Anh ta
đi đâu mất rồi? Có quan trọng không?
Gã tóm lấy tôi, bàn tay đầy thịt, mướt mồ hôi ghì siết lấy cánh tay tôi, rồi kéo theo sau gã trong lúc tôi vùng vẫy để thoát thân. Tôi sẽ khiến
chuyện này trở nên khó khăn. Gã cười sằng sặc trong suốt thời gian đó,
và tôi biết mình đang tự làm đau bản thân, chứ không phải gã.
Bên trong ngôi nhà được gìn giữ kĩ lưỡng hơn bên ngoài. Thậm chí còn có
cả khung tranh treo trên những bức tường xi măng nữa, hầu hết đều là
tranh tôn giáo. Ở ngay trước mặt tôi, phía bên kia chiếc sô pha nhỏ bọc
nhựa, là bức ảnh Chúa Giê-su trên thập tự giá, vẻ mặt đầy đau đớn, lệ
máu chảy dài trên mặt khi người ngước nhìn lên thiên đàng, hỏi tại sao
Chúa trời lại bỏ rơi mình. Tôi cũng muốn hỏi câu hỏi đó. Tôi đã rời bỏ
tên Ác Quỷ mình hiểu rõ để đi theo một tên khác lạ hoắc lạ huơ, và điều
đó sẽ khiến tôi phải trả giá – hi vọng là chỉ một nghìn đô la, song có
khả năng còn hơn thế nữa.
“Điện thoại đâu rồi?” giọng tôi khàn khàn, gần như bật khóc. Hít vào nỗi tuyệt vọng và không khí oi nồng. Tôi cầu mong gia đình Nicole sẽ chịu
giúp mình. Thậm chí tôi còn không chắc lần đánh cược này lớn đến cỡ nào, liệu họ có chịu tin tôi chứ đừng nói gì đến việc giúp tôi. Họ sẽ gọi
cảnh sát chứ? Hay là ngắt máy?
Tí Hon chỉ tay về phía cuối chiếc sô pha, nơi chiếc điện thoại quay số
cũ kĩ đang nằm, cầu nối sinh mệnh của tôi, đang chờ tôi thực hiện cuộc
gọi quan trọng nhất đời mình.