Olivia đang viết vẽ điên cuồng lúc Matthew bước vào. Dường như tinh thần của cô đã khá hơn tối qua. Matthew phải có lời khen với Sloan.
“Cô đang viết gì vậy?” Matthew hỏi. Anh đặt chiếc cặp da xuống rồi an
tọa. Ghế ở đây thoải mái hơn nhiều so với ghế trong phòng giải lao. Đồng thời, việc ngồi trong phòng bệnh cũng giúp cô chịu nói chuyện nhiều
hơn.
“Tiến sĩ Sloan cho tôi một quyển sổ ghi chép. Rất ngọt ngào nhỉ? Cũng
quá lâu rồi tôi chẳng viết lách gì hết. Tôi gần như đã quên mất mình yêu việc đó nhiều thế nào,” Olivia nói. Rồi cô mỉm cười.
“Tôi đâu có hỏi chuyện đó, Cô Ruiz,” Matthew đáp, song lại không hề có sự châm chích trong đó.
Cô thở dài, “Tôi đang…anh biết đấy. Tôi chỉ muốn lưu giữ lại những kí ức của mình trước khi bản thân tôi ngừng tin vào chúng thôi.”
Matthew thật sự không biết phải nói gì ngoại trừ, “Chuyện đó có thể dẫn đến việc nhận trát hầu tòa đấy, cô biết chứ?”
Trông cô dường như bị tác động mạnh, chiếc bút trên tay rơi xuống đánh ‘cạch’. “Thật sao? Sao anh lại làm vậy?”
“Không có gì,” anh dễ dàng nói, “quên chuyện tôi vừa nói đi.”
Cô nhìn anh, sau đó cúi xuống quyển sổ rồi lại nhìn lên anh, trước khi
nhướng một bên mày lên vẻ nghi ngờ rồi đóng sập quyển sổ lại. “Tôi không quên bất kì điều gì anh nói, Reed ạ. Chỉ có kẻ ngốc mới như thế thôi.”
Matthew nghiêng đầu và cau mặt, “Cảm ơn vì lời khen.”
“Cổ anh bị làm sao vậy?”
Matthew tập trung vào việc giữ cho nỗi xấu hổ của mình không lộ ra, và
theo đánh giá của anh thì anh đã làm khá tốt. “Giường khách sạn. Làm cổ
tôi đau.”
“Aww, Đặc vụ Reed đáng thương,” cô nhẹ nhàng châm chọc.
“Vui đấy cô gái, nhưng hãy hoàn thành cho xong việc này đi để tôi có thể về nhà và ngủ trên giường của mình,” Matthew nói.
Cô thở dài, “Lúc nào với anh cũng là công việc cả. Đó có phải lý do Sloan giận anh không?”
“Cái gì?” Matthew nạt. “Cô ta nói về tôi sao?”
Olivia nhìn hắn bối rối. “Cô ta hỏi tôi anh có đến đây sáng nay không,
và khi tôi nói là không thì cô ta dường như hơi khó chịu, vậy thôi. Hình như anh thường khiến người ta như thế nhỉ, hay chỉ phụ nữ thôi. Cô ta
không muốn nói về chuyện đó. Có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?” Mỗi lúc một tò mò hơn, Olivia nhướng cao cả hai chân mày. “Giữa hai người
có chuyện sao? Có một màn đối đầu FBI đã diễn ra à?”
Matthew thở hắt ra mà không hề biết mình đã nín thở. Anh thấy nhẹ nhõm
và ngu ngốc vì đã phản ứng thái quá. “Đối đầu á? Không. Đã có ai nói với cô là cô khoa trương quá chưa?” anh lạnh lùng bác bỏ. “Tiến sĩ Sloan
thường chuyên nghiệp hơn trong việc tập trung vào vụ án, chứ không phải
mấy chuyện vụn vặt ngoài lề, dù chúng có là gì đi nữa.”
“Trời ạ, Reed. Có thứ gì động đến mông anh sáng nay vậy hả?”
Hai má của Matthew nóng lên, song anh buộc bản thân phải bình tĩnh lại
trước khi để lộ ra. Những thứ có thể khiến anh đỏ mặt rất ít, nhưng thật đáng nguyền rủa khi mấy ngày vừa qua dường như được định ra để lột trần điểm yếu của anh trước cả thế giới.
“Hãy kể tiếp câu chuyện của cô đi. Làm ơn. Tôi kiệt sức rồi, cổ thì đau, và hình như một cơn đau đầu còn sắp kéo tới nữa, vậy nên chúng ta tiếp
tục được không?”
Gương mặt của Olivia đột nhiên chẳng còn sáng sủa và hài hước nữa. “Tốt thôi, Reed. Hỏi mấy câu phải gió của anh đi.”
Anh hít vào một hơi thật sâu. “Cô và Sloan đã nói về chuyện gì? Tôi sẽ
lấy các ghi chép của cô ta sau, nhưng nói nhanh cho tôi biết chứ?”
“Chúng tôi nói về Caleb. Chẳng có gì anh quan tâm đâu, tôi chắc chắn đấy.”
“Dù sao cũng nói đi,” Matthew nhấn mạnh. Anh cố nặn ra một nụ cười để
gầy dựng lại mối quan hệ tốt đẹp kia của họ, song xét đến vẻ mặt của
Olivia, sẽ cần nhiều hơn là một nụ cười.
“Tôi từng gặp rất nhiều ác mộng khi vừa đến ngôi biệt thự đó. Đôi khi là về Rafiq đang cưỡng bức Nancy. Đôi khi tôi mơ thấy Caleb đang bán tôi
đi. Nhưng chủ yếu tôi thường nằm ác mộng về cái đêm bọn lái mô tô suýt
cưỡng hiếp tôi. Tôi mơ thấy bọn chúng đánh đập, giẫm lên bụng và tát
mình.” Cô nuốt vào.
“Tôi gần như có thể cảm thấy máu trào ngược vào miệng mình. Tôi thường
tỉnh giấc và thở dốc. Khi Caleb ở đó…” Livvie thở dài, “Anh ấy sẽ chỉ ôm lấy tôi. Caleb thích ngủ bên cạnh tôi, tôi nghĩ vậy.
“Buổi sáng chính là vấn đề của chúng tôi. Tôi sẽ nằm trên giường cạnh
bên Caleb, nhìn anh ấy ngủ và nghĩ anh thật giống một đứa trẻ khi không
quá bị ám ảnh bởi việc huấn luyện tôi, hay chứng minh anh có bao nhiêu
kiểm soát với tôi…”
Matthew cắt ngang, “Rafiq có còn ở đó không?”
“Không. Ông ta rời đi vài ngày sau khi gặp tôi. Ông ta và Caleb đã dùng
bữa sáng trên ban công. Rafiq dùng Nancy làm bàn ăn, và không biết đã
bao nhiêu lần tôi phải nhắm mắt lại vì nghĩ rằng con dao của Rafiq sẽ
đâm xuyên qua miếng thịt và găm vào Nancy. Nhưng chuyện đó đã không hề
xảy ra.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Nancy?” Matthew hỏi.
“Tôi không biết cho đến tận sau đó, nhưng Rafiq đã mang cô ta theo cùng
lúc rời đi. Và trước khi anh hỏi thêm: Không, tôi không biết ông ta đã
đi đâu.”
“Ra bến tàu. Nhớ chứ?”
“Phải, ra bến tàu,” cô nói.
“Vậy cô đã ăn uống ở đâu?”
“Trên sàn, bên cạnh Caleb. Anh ấy cắt thức ăn ra và đút cho tôi trong
khi ăn. Đó là điều tôi đang cố nói với anh, Reed: anh ấy đã vô cùng tử
tế. Tôi không hề trân trọng điều đó cho đến khi nhìn thấy cái cách Nancy bị đối xử. Thậm chí là Kid nữa. Dù vậy, Celia được đối đãi tốt hơn bất
kì ai khác. Đến lúc cuối, tôi gần như đã hi vọng…” Cô bắt đầu bị cuốn
đi.
“Hi vọng, gì?” Matthew nói, cố gắng kéo lại sự tập trung của cô.
“Rằng Caleb và tôi có thể có được điều họ có. Felipe không phải người
tốt. Ông ta sẽ không dây dưa với Rafiq nếu là người tốt, nhưng…tôi không biết nữa, Celia yêu ông ta và Felipe dường như cũng cảm thấy như thế.
Ông ta bảo vệ cô ta lắm.”
“Có muốn tôi gọi cho Sloan không?” Matthew kiên nhẫn hỏi.
Mắt cô dời về phía anh, nheo lại hoài nghi. “Tại sao?”
“Bởi vì cô cần dùng đến rất nhiều liệu pháp tâm lý, Cô Ruiz ạ. Rất nhiều.”
Cô lắc đầu, rõ ràng rất thích thú với sự thẳng thừng của anh. “Mẹ kiếp anh, Reed,” cô mỉm cười nói.
“Làm ơn. Hãy tiếp tục câu chuyện của cô...”