The Dark Duet Series

Chương 53: Chương 53: Chương 13.2




“Tôi xin lỗi, Mèo Con,” hắn thì thầm. Hắn đang xin lỗi ư? Ở Caleb, cảm giác tội lỗi là điều gần như không bao giờ xảy đến, và là thứ cuối cùng tôi mong đợi. Mặt tôi cùng lúc thể hiện vẻ khịt mũi-giễu-cợt-buồn-cười-khóc lóc, khiến tôi thấy đau vô cùng. Suýt nữa tôi đã bật cười. Sẽ bật cười nếu hít thở không đau đớn đến vậy. “Vì những gì bọn chúng đã làm với em.”

Phải rồi, hắn xin lỗi, nhưng không phải vì đã bắt cóc tôi khỏi nhà. “Tốt.” Nhà. Gia đình tôi. Mọi chuyện xảy ra đều là vì tôi muốn quay về với bà mẹ rác rưởi của mình. Kể cả khi bà ta không hề muốn tôi ở đó. Chưa bao giờ. Bất kể bao nhiêu lần tôi đã nói xin lỗi. Hai mắt tôi đau nhói. Không thể tin được tôi vẫn còn rơi nước mắt vì bà ta. Tôi căm ghét bà ta. Tôi căm ghét bà ta, vì đã yêu bà ta quá nhiều, còn bà ta thì rõ ràng không cảm thấy như thế.

Caleb hắng giọng rồi nuốt xuống. “Tôi đã bắt bọn chúng trả giá.”

Bọn chúng. Một đám người, mà có thể còn tồi tệ hơn cả Caleb nữa. Tôi lại cảm thấy run rẩy lần nữa, song nghe được những lời đó từ miệng Caleb khiến tôi thấy thỏa mãn đôi chút. “Ừ thì,” tôi nói vẻ giả dối, “anh thích chuyện đó mà.” Một thoáng cười hiện ra trên môi hắn, và vì một lý do nào đó, nó khắc vào lòng tôi theo một cách nguyên sơ nhất. Đời tôi là một trò đùa, với hắn, với mẹ tôi, với bọn lái môtô khốn nạn đó! Một trò đùa tàn nhẫn, thương tâm và tôi đã rất sẵn sàng cho thời điểm mấu chốt. Sẵn sàng để đời mình, trò đùa đó, kết thúc. Ngay lúc này, tôi chỉ cần ai đó. Tôi cần cảm thấy không bị vùi dập và đơn độc. Nuốt nghẹn những lời sẽ khiến mình hối hận sau đó, tôi chỉ nói, “Caleb…”

“Gì vậy?”

Tôi nhìn hắn chăm chăm, không chắc chắn, tự hỏi bước tiếp theo sẽ là gì và thấy kinh hoàng hơn bao giờ hết. Hắn tiếp tục nhìn tôi, vẻ dò hỏi, gương mặt trông như chiếc mặt nạ do dự méo mó. Nếu chiếc mặt nạ đó là thật, tôi gần như sẽ thương xót cho hắn. Cảm thấy tiếc thương cho bản thân sẽ tốt hơn, nhưng tôi muốn mình mạnh mẽ, kể cả khi tôi chỉ muốn chui xuống một cái lỗ cho xong. Làm cho xong đi. “Tôi không biết anh đã dự tính cho tôi những gì. Tôi biết…tôi biết nó…” tôi dừng lại, dành một giây để bình tĩnh và sắp xếp suy nghĩ, những lời đó phải được nói ra. Nếu không phải lúc này thì sẽ là không bao giờ cả. Tôi để cho những tia đau nhói khích lệ mình. “…Tôi biết nó sẽ không thể nào là tốt được. Bất kì điều gì anh đang dự tính. Nhưng liệu anh có thể cho tôi một đặc ân không?”

“Ồ?”

Tôi chớp mắt, “Nếu việc đó tồi tệ gần giống những gì bọn khốn đó đã làm với tôi… Tôi mệt mỏi vì phải sống sót qua những chuyện kinh khủng chỉ để sa vào những chuyện kinh khủng hơn rồi. Vậy nên, nếu tất cả những gì anh dự tính cho tôi là tra tấn hành hạ nhiều hơn nữa, thì tôi thà chết còn hơn. Chỉ cần cho tôi một đặc ân thôi và đừng…tôi không muốn chết từ từ.”

Hắn giật lùi như thể vừa bị tôi tát. Hoặc không. Tôi đã từng tát hắn hai lần trước đây, nhưng hắn chưa bao giờ mang vẻ như lúc này. Thình lình, hắn không còn quá dò hỏi hay do dự nữa – mà trông vô cùng giận dữ! Nhưng đồng thời cũng có vẻ…bị xúc phạm. “Đó là điều em nghĩ sao?” hắn nói, giọng bực tức và gắt gỏng. “Em nghĩ tôi sẽ…” Hắn đứng lên rồi đi đi lại lại. Tôi chẳng thể làm gì ngoài nhìn.

“Anh muốn tôi phải nghĩ sao hả, Caleb?” Tôi hỏi một cách cay nghiệt. Mặt tôi nóng bừng còn mũi thì đau và sưng vù. Hít thở cũng đau. “Anh bắt cóc tôi, đánh đập tôi, làm…những chuyện tồi tệ không tả nổi với tôi.” Cảm giác bỏng rát nơi ngực tôi như lan rộng, đó chính là tất cả nỗi tức giận và tuyệt vọng cuồn cuộn bên trong tôi, giờ đang trào ra khỏi bề mặt. “Tôi phải trông chờ gì ở anh đây?” Tôi nhại lại trọng âm khác thường của hắn “ ‘Đừng để tôi tìm được em.’ Chẳng phải anh đã nói vậy sao?”

Cuối cùng, hắn cũng dừng lại ở giữa phòng, hai mắt lóe lên rồi dịu lại. “Em là một cô gái ngu ngốc, rất ngu ngốc, Mèo Con ạ.” Lần này tôi bật cười. Rất to, cuồng loạn, cười quên cả đau dù nó đang xé toạc từng tế bào trong cơ thể. Hắn chưa bao giờ nói gì thực tế hơn vậy cả. Tôi là một cô gái ngu ngốc, rất ngu ngốc! Ngu ngốc vì nghĩ mẹ sẽ chịu tha thứ cho mình. Ngu ngốc vì tưởng mình có thể trở thành gì đó khác. Tên lái môtô bẩn thỉu chết giẫm đó đã gọi tôi là gì nhỉ? Con điếm! Cái mác đó theo tôi đi khắp mọi nơi. Và tôi đã làm gì để bị gán như vậy chứ? Chưa đủ! Vẫn thuộc phạm vi trinh nữ. Một con điếm cố chống lại bản chất của mình. Vì cái gì chứ? Phải, tôi là một cô gái ngu ngốc, rất ngu ngốc. Tôi cười, cười, cười và cười cho đến khi cuối cùng…giọng khản đi. Tiếng cười của tôi chuyển thành tiếng gào khóc của mất mát, đau khổ và tuyệt vọng đen tối.

Cuối cùng, tôi nhận ra hắn ta đang ở cạnh mình, hai cánh tay bao bọc lấy tôi. Mặc kệ đi. Tôi lúc nào cũng tìm kiếm sự che chở từ những người khiến mình tổn thương nhiều nhất. Mẹ tôi. Bố tôi. Caleb. Như một con chó bị ngược đãi cầu xin tình yêu từ người chủ tàn bạo. Đó là tất cả những gì tôi biết. Ấy vậy mà đôi tay hắn vẫn có cảm giác thật an toàn, ấm áp, dành riêng để che chở cho tôi. Vòng tuần hoàn của tổn thương sẽ không bao giờ kết thúc, bởi tôi không thể nhận ra sự khác biệt cho đến khi đã quá muộn màng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.