“Em có đói không?” hắn hỏi, dịu dàng và chậm rãi.
Tôi cảm giác như thể anh ta đang nói rằng tôi chẳng còn lựa chọn nào
khác ngoài đầu hàng. Cuối cùng thì anh ta cũng sẽ lấy được thứ mình muốn từ tôi mà thôi. Tôi trêu ngươi anh ta bằng sự im lặng. Đôi khi anh ta
lại cười khẩy với tôi. Và rồi, bóng ma của Caleb dường như rõ ràng hơn.
Khi tôi không thể trả lời, những ngón tay bên phải của hắn lại lướt qua bên dưới bầu ngực phải của tôi.
Riêng hôm nay, anh ta là người quay đi trước và hướng sự chú ý trở lại
với chiếc máy tính xách tay trước mặt. Anh ta gõ gõ rồi lướt qua mớ
thông tin tôi không thể thấy.
Tôi đột ngột hít vào và tránh người khỏi sự đụng chạm của hắn, áp chặt đôi mắt nhắm nghiền lên cánh tay bị trói phía trên đầu.
Chầm chậm, anh ta với tay lấy chiếc cặp da đặt dưới sàn, bên cạnh ghế
ngồi và lôi ra vài bìa hồ sơ màu nâu. Anh ta mở một trong số đó ra và
ghi chép trong khi cau mày.
Môi hắn mơn trớn vành tai tôi…
Tôi biết.
Tôi biết Caleb không có ở đây. Đầu óc tôi loạn hết rồi. Thật sự mà nói,
tôi thấy rằng Đặc vụ Reed là một người đàn ông rất ưa nhìn. Không điển trai như Caleb. Nhưng anh ta vẫn tạo cho tôi ấn tượng mạnh mẽ tương tự như thế. Mái tóc đen
nhánh dường như hơi dài nếu tính đến nghề nghiệp anh ta đang làm, song
nó vẫn được chải chuốt ngay ngắn không chê vào đâu được. Anh ta vận
trang phục đúng chất nhân viên FBI hạng A: sơ mi trắng, com-lê đen, cà
vạt tối màu. Dù vậy nó vẫn vô cùng phù hợp với anh ta, cứ như không cần
phải yêu cầu thì anh ta cũng sẽ mặc nó vậy. Tôi tự hỏi trông anh ta sẽ
thế nào nếu không có nó –
Caleb đã khiến tôi thành thế này. Anh đã thừa nhận điều đó. Tôi là tất
cả mọi thứ mà anh muốn tôi trở thành. Và đến giờ chót, tôi nhận lại được gì chứ?
Tôi biết hắn đang mỉm cười dù không thể nhìn thấy. Một cơn run rẩy,
dữ dội đến độ cả người tôi muốn bổ nhào về phía hắn, chạy dọc xuống cột
sống tôi.
“Mẹ cô sẽ đến đây hôm nay,” Đặc vụ Reed nói. Giọng anh ta đều đều, nhưng mắt vẫn liếc nhìn tôi. Anh ta đang háo hức trông chờ phản ứng của tôi.
Tim tôi chấp chới, song sự ngạc nhiên nhanh chóng chấm dứt và một lần
nữa, tôi lại…chẳng cảm thấy gì hết. Bà ta là mẹ tôi; tôi là con gái bà
ta. Đó là sự thật không thể chối cãi. Cuối cùng rồi thì tôi cũng sẽ phải gặp bà thôi. Tôi biết khi đó mình sẽ phải nói ra hết. Tôi sẽ phải nói
với bà rằng tôi không muốn quay về với bà nữa. Tôi sẽ phải nói với bà
rằng hãy quên hết mọi thứ về tôi đi.
Tôi thấy biết ơn về sự trì hoãn, nhưng thật đấy - mất tận năm ngày bà ta mới đến được đây sao? Có lẽ bảo bà ta hãy rời bỏ tôi đi sẽ dễ dàng hơn
tưởng tượng. Cảm giác của tôi về vấn đề đó thật nhập nhằng.
“Nói cho tôi biết cô đã ở đâu trong suốt gần bốn tháng. Nói xem cô lấy
súng và tiền ở đâu, và tôi sẽ xem xét để mẹ cô đưa cô ra khỏi đây vào
hôm nay.” Reed nói. Giọng điệu anh ta thật thô thiển, cứ như anh ta muốn tôi tin điều anh ta đang nói vậy.
Không, cảm ơn. Bọn họ biết về số tiền – không mất nhiều thời gian lắm.
Tôi nhìn anh ta với đôi mắt bối rối và cái nghiêng đầu ngây ngô. Tiền sao? Anh ta nhìn tôi chăm chăm trong một giây, sau đó nhìn xuống tập tài liệu và viết viết gì đó rất bí ẩn. Đặc vụ Reed không tin vào trò nhảm nhí của
tôi. Anh ta không bị ấn tượng. Ít ra anh ta không phải một tên ngốc hoàn toàn.
Môi hắn mơn trớn vành tai tôi, “Em có trả lời không? Hay tôi lại phải cưỡng ép lần nữa?”
Tíc-tắc – tôi không thể lẩn trốn phía sau sự im lặng vĩnh viễn được. Có
một số lời buộc tội vô cùng nghiêm trọng đang nhằm vào tôi. Có lẽ một
người không thể chỉ đơn giản bước chân vào Mỹ từ Mexico là xong. Tôi
biết mình nên hợp tác, nên kể cho anh ta nghe toàn bộ câu chuyện và kéo
anh ta về phe mình, nhưng tôi không làm được. Nếu phá vỡ sự im lặng, tôi sẽ không bao giờ có thể bỏ lại chuyện này phía sau nữa. Toàn bộ cuộc
đời tôi sẽ vĩnh viễn bị phủ bóng bởi bốn tháng vừa qua. Hơn nữa, tôi
cũng chẳng biết cái đếch gì để nói! Tôi có thể nói gì chứ? Lần thứ một
trăm trong ngày hôm nay, tôi nhớ Caleb.
Có gì đó rỉ xuống cổ và tôi nhận ra mình đang khóc. Tôi tự hỏi Đặc vụ
Reed đã quan sát mình bao lâu rồi, chờ đợi tôi gục ngã và đầu hàng. Tôi
cảm thấy lạc lối, và nét quan tâm thoáng qua của anh ta chợt như một sợi dây cứu đắm. Thật khó để không nhìn thấy Caleb, thay vì là anh ta.
“Có,” tôi lắp bắp, “Tôi đói.”
Mất nhiều giây dài đằng đẵng, đầy căng thẳng trước khi anh ta phá vỡ sự
im lặng không hồi kết. “Cô có thể không tin tôi, nhưng tôi biết rõ những điều cô quan tâm. Nếu cô không cố gắng giúp chúng tôi, giúp chính mình, mọi chuyện sẽ vượt khỏi khả năng kiểm soát của cô. Rất nhanh.” Anh ta
dừng lại. “Tôi cần thông tin. Nếu cô lo sợ, chúng tôi có thể bảo vệ cô,
nhưng cô phải cho chúng tôi thấy dấu hiệu của sự tin tưởng. Mỗi ngày
trôi qua cô không chịu nói, thì khung cửa cơ hội của cô sẽ càng thu hẹp
lại.” Anh ta nhìn tôi chăm chăm, và tôi có thể cảm thấy anh ta đang ra
lệnh cho tôi, bằng đôi mắt đầy uy quyền, đen tối, phải đưa ra câu trả
lời mà anh ta đang tìm kiếm. Trong một khắc, tôi muốn tin rằng anh ta
thực sự muốn giúp đỡ mình. Liệu thôi có thể tin tưởng một người lạ
không?
Hắn muốn gì ở tôi mà không lấy đi cho xong chứ?
Miệng tôi há ra, từ ngữ treo lơ lửng trên đầu lưỡi. Anh ta sẽ hại anh ấy nếu cô nói ra. Miệng tôi lập tức ngậm lại.