Chà,” anh ta thì thầm,
Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Suốt đêm qua tôi không hề ngủ. Caleb im lặng và
tôi thấy mừng. Tôi chẳng có gì để nói với anh ta cả. Dù vậy, tôi rất
mong anh ta dừng chuyện tra tấn lại một lúc và cho phép tôi được ngủ -
một mình.
Tôi bắt đầu thiếp đi trong khi anh ta đi vòng quanh và tháo dây trói ở
đùi và chân tôi. Quả là kì quặc khi vừa cảm thấy mơ màng và thỏa mãn,
đồng thời cũng vừa cảm thấy bồn chồn và lo lắng vì được thả ra. Lòng bàn tay ấm nóng của anh ta chạm vào xương sườn và cơn buồn ngủ của tôi biến mất, song sự lo âu thì lại tăng lên.
“Xương sườn của em sao rồi?” anh ta hỏi với vẻ quan tâm ân cần.
“Hơi đau một chút,” tôi đáp, khẽ khàng đến độ tôi ngờ rằng anh ta có thể nghe thấy.
“Có tệ lắm không?” anh ta có vẻ lo lắng.
Tôi rất ghét mỗi khi anh ta như thế này. Thà anh ta cứ là một tên khốn
kiếp máu lạnh còn hơn. Ít ra khi đó, tôi có thể tha thứ cho những điều
anh ta đã làm. Thay vào đó, anh ta lại cho tôi thấy phần nhân tính hiếm
xuất hiện của mình. Như thế còn tệ hơn – khi biết rằng anh ta hiểu rõ sự khác biệt giữa tử tế và tàn nhẫn mà vẫn chọn điều thấp kém nhất trong
hai thứ. Tôi lắc đầu.
Anh ta mở còng ở cổ tay tôi và tôi lập tức cố ngồi dậy. Không phải là
một màn khiêu chiến hay gì cả. Chỉ là chuyện đó dường như là tự nhiên
thôi. Hông tôi tê cứng và đau nhức kinh khủng. Phải cần đến sự giúp đỡ
vụng về của Caleb tôi mới có thể nhấc hai chân khỏi giá đỡ. Sau quá
nhiều giờ phải giạng ra, tôi khó mà khép chúng lại được.
Tôi ngồi đó một lúc, hai chân thòng xuống bàn còn hai bàn tay thì che
ngực. Hi vọng anh ta sẽ không tháo vải bịt mắt xuống để tôi khỏi nhìn
vào mắt anh ta. Anh ta đứng trước tôi. Cơ thể chúng tôi không hề chạm
vào nhau, song tôi lại cảm thấy anh ta ở khắp mọi nơi. Hơi ấm những ngón tay của anh ta dịu dàng lướt trên má tôi, và có điều gì đó trong lồng
ngực tôi bắt đầu bốc cháy. Chầm chậm, anh ta kéo vải bịt mắt ra và tôi
dụi dụi đôi mắt sưng húp của mình khi cố làm quen với ánh đèn dìu dịu.
Trông anh ta thật đẹp đẽ, y như thường lệ, song nụ cười quen thuộc lại
không hiện diện, chỉ có vẻ mặt nghiêm trang mà thôi. Tôi nhận ra hẳn
mình trông giống rác rưởi lắm, với mái tóc dựng đứng và gương mặt sưng
vù. Trong khi đó, Caleb lại đang đứng trước tôi – gợi cảm chết người.
Tôi không thể nhìn vào mặt anh ta. Hiếm khi nào tôi làm được lắm. Tôi
chỉ tập trung vào chiếc áo sơ mi cài cúc bình thường, quần kaki và đôi
giày tầm thường của anh ta mà thôi. Tôi bật ra tiếng thở dốc vì giật
mình mà anh ta không hề biết.
“Em đói không?” anh ta hỏi đầy đáng ngại. Tôi gật đầu, nhìn xuống lòng
mình. Anh ta vỗ đánh chát lên đùi tôi, và tôi phải cố chống lại mọi
thôi thúc được đẩy anh ta ra. Hơi nóng trườn lên mặt tôi, nhưng tôi vẫn
cố giữ vẻ điềm tĩnh.
“Có, thưa Chủ Nhân,” tôi nói qua hai hàm răng nghiến chặt. “Tôi đói.”
“Tốt,” anh ta nói, chẳng có tí hài hước nào trong giọng điệu. “Em có thể quỳ xuống và ăn ‘cậu nhỏ’ của tôi.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm đầy hoài nghi trong một lúc, chờ đợi anh ta
nói thêm gì đó nữa – dù chẳng biết bản thân đang mong anh ta nói gì. Kì
lạ làm sao khi càng nhìn anh ta lâu, tôi lại càng nhận thức được rằng
mình đang làm thế mà không có sự đồng ý của anh ta. Đồng thời tôi cũng
cảm thấy, như thường lệ, rằng anh ta có thể đọc được suy nghĩ của mình.
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi nhanh chóng quay mặt đi, hi vọng anh ta không biết được quá nhiều. Từ bên khóe mắt, tôi nhìn thấy đôi tay anh
ta với xuống dây thắt lưng. Cảm giác về một hình phạt sắp xảy đến thúc
giục tôi phải hành động và theo phản xạ, tôi đặt bàn tay phải của mình
lên tay anh ta.
“Anh sẽ không quất roi tôi, phải không?” Tôi không nhìn lên. Những ngón
tay tôi run lẩy bẩy. Nếu dự định của anh ta không phải thế, vậy thì
chính tôi đã gieo ý tưởng đó vào đầu anh ta. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.
“Em muốn tôi làm thế không?” anh ta hỏi. Tôi lắc đầu một cách dứt khoát: Không, tôi không muốn. “Vậy thì bỏ tay em ra khỏi tay tôi. Tôi đâu có
cho phép em chạm vào tôi.” Tôi rụt tay lại và chờ đợi anh ta lên tiếng.
“Tốt. Giờ thì quỳ xuống và đặt hai tay em vào lòng. Em không được phép
chạm vào tôi.”
Tôi nặng nhọc nuốt vào và động viên bản thân làm theo như được bảo.
Tránh ánh mắt của anh ta, tôi cố trượt khỏi bàn để đứng trên đôi chân
run rẩy. Hai chân tôi ngã khuỵu, nhưng Caleb đã với ra để đỡ lấy tôi.
Tôi gần như đã bám vào anh ta để giữ mình khỏi ngã, nhưng vẫn cố xoay sở để không làm theo phản xạ và nằm thõng ra trong vòng tay anh ta như một con búp bê giẻ rách, trong khi anh ta hạ dần xuống để tôi quỳ trên hai
đầu gối.
“Cảm ơn,” tôi thì thào.
Anh ta đứng lên. “Em biết gì không, Mèo Con?” anh ta nói, “Tôi nghĩ tôi sẽ quất roi em. Hỏi tôi lý do đi.”
Hai mắt tôi đã mờ đi vì nước mắt khi tôi nhìn lên anh ta. “Tại sao?”
Anh ta mỉm cười và lắc đầu, ngay trước lúc tóm lấy gáy tôi và kéo giật
tóc tôi đủ mạnh để tôi biết rằng mình đang gặp rắc rối rồi. “Vì đã nói
chuyện khi không được yêu cầu, vì đã chạm vào tôi như thể em có quyền
làm thế, vì đã nhìn tôi khi không được bảo, và quan trọng nhất đó là vì
đã liên tục gọi tôi không đúng cách.” Anh ta siết chặt lấy tóc tôi. Tôi
rền rĩ phía sau đôi môi khép kín và hai mắt tôi nhắm lại theo phản xạ.
“Giờ thì, nói cho tôi nghe xem, Mèo Con, em có đáng bị phạt không?”
Không thể nào có câu trả lời hay ho cho câu hỏi của anh ta cả. Kể cả sự
im lặng cũng sẽ bị xem như một sự vi phạm khác. Tâm trí tôi điên cuồng
tìm cách thoát khỏi tình huống này, song tôi biết, sự thể coi như đã
xong rồi.
Tôi khóc một cách thương tâm, nhưng vẫn mở miệng và đáp,”Nếu đó là điều
ngài muốn, Chủ Nhân, vậy thì, có.” Tôi giữ hai mắt khép chặt, cẩn trọng
không nhìn anh ta khi không được phép, và anh ta thả tóc tôi ra.
“Đó là một câu trả lời rất hay, Mèo Con. Lát nữa, tôi sẽ chỉ cho em
chính xác điều mà tôi muốn. Trong lúc đó, hãy cho tôi thấy em muốn làm
tôi vui nhiều đến mức nào.”