Caleb không nói gì thêm nữa. Anh chỉ đơn giản ấn trán tôi xuống đấy và liên tục vụt dây thắt lưng xuống mông tôi.
Ở cú thứ nhất, tôi siết chặt quai hàm và đè chặt hai bàn tay bên dưới đầu gối để không thể chộp lấy dây thắt lưng.
Ở cú thứ hai và ba, tôi vặn vẹo người khi kêu khóc trên mặt thảm.
Cú thứ tư, và tôi cố dùng hai bàn tay để cản dây lưng của anh bằng cách
che mông đi. Những ngón tay tôi sượt qua những lằn roi đã sưng lên.
Cú thứ năm, sáu và bảy, anh giữ chặt hai tay tôi trên thắt lưng.
Cú thứ tám và chín khiến tôi hét to và thở hổn hển.
Anh dừng lại một lúc, vừa đủ lâu để tôi nói rằng mình hối hận ra sao,
rằng tôi sẽ vâng lời, rằng tôi sẽ ngoan ngoãn – tôi hứa. Vài cú vụt roi
nữa và dường như cuối cùng anh cũng thỏa mãn.
Anh buông hai cánh tay tôi ra, song tôi biết tốt hơn không nên làm theo
bản năng đó là đứng dậy. Tôi móc hai cổ tay lại và giữ chúng ở thắt
lưng, giống như anh đã làm. Tôi nghe tiếng cười của anh trên nền những
tiếng thút thít và sụt sịt rời rạc của mình, và vì một lý do nào đó, cơ
thể tôi trở nên dễ chịu hơn đôi chút.
“Ngoan lắm, Mèo Con,” anh nói. Tôi thở dài nhẹ nhõm.
Anh khuỵu một gối xuống bên cạnh tôi và nắm tóc để kéo tôi dậy. Tôi tiếp tục khóc và chống lại thôi thúc muốn được xoa mông khi cơn đau thật sự
của trận đòn bắt đầu thấm vào, nóng bỏng và châm chích.
“Có đau không?” anh hỏi.
“Có, thưa Chủ Nhân.” Tôi vừa khóc vừa nói một cách đáng thương.
“Em sẽ nhớ chứ?”
Tôi xoay sở để đáp lại qua những tiếng sụt sịt, “Vâng, thưa Chủ Nhân.”
Anh đứng lên, cố nắm tóc lôi tôi dậy. Tôi cong lưng, đầu hàng thôi thúc
và xoa mông liên tục bằng hai lòng bàn tay. Nhưng nó chỉ tệ thêm thôi.
Anh tóm lấy hai cổ tay tôi rồi ghim chặt chúng ở thắt lưng.
“Giữ yên!” Anh nạt. Theo bản năng, tôi áp trán lên phần trước áo sơ mi
của anh. Tôi cố giữ hai chân đứng thẳng. Cảm giác vồng ngực vững chãi
của anh áp lên mặt đem đến cho tôi nhiều điều đáng mong đợi. Tại sao lúc nào anh cũng có mùi tuyệt như thế? Sau một giây, đau đớn bỗng trở thành mối quan tâm đứng sau ý nghĩ về
việc cơ thể trần trụi của tôi đang áp sát quần áo của anh. Tôi đứng bất
động, song lại không thể buộc mình dứt ra khỏi anh. Anh buông cổ tay tôi ra và ngay lập tức, tôi vòng chúng quanh eo anh và ghì chặt lấy anh.
Anh thật cứng cáp, mềm mại và mạnh mẽ, và anh có mùi như mọi thứ tôi
muốn bao quanh mình.
Anh cứng người trong vòng tay tôi và nhanh chóng đặt tay lên vai tôi để
đẩy ra. Tôi nhìn lên anh và thấy sự giận dữ cùng bối rối trong mắt anh,
nhưng tôi không quan tâm. Rafiq sắp đến bắt tôi rồi. Caleb hoặc là sẽ
bảo vệ tôi, hoặc là không. Tôi không thể hỏi anh mà không làm lộ tẩy
Felipe, cũng không thể phớt lờ những cảm xúc đang khuấy đảo bên trong
mình. Có lẽ là do kiệt sức, hoặc do một đêm dài tra tấn đầy nhục dục mà
anh bắt tôi trải qua, hay có lẽ đơn giản chỉ là thứ quyền lực không thể
chối cãi mà anh có với tôi – song dù có là gì đi nữa; tôi đang muốn hôn
anh đến tuyệt vọng. Tôi nhón gót lên và đưa môi về phía anh, cầu xin anh bằng ánh mắt để khiến chuyện này dễ dàng hơn. Nếu có kinh ngạc, anh
cũng không thể hiện ra, anh chỉ đơn giản đứng bất động khi cuối cùng tôi cũng chạm khuôn miệng run rẩy của mình lên miệng anh.
Hai bàn tay anh siết vai tôi chặt hơn khi tôi rà lưỡi dọc theo môi dưới
của anh, thúc giục anh đón nhận nụ hôn của tôi. Anh chiều theo và tôi
gần như bật khóc trước mùi vị của anh. Cuối cùng, anh cũng thả lỏng ra
và nghiêng đầu tới một chút. Tôi dấn sâu hơn vào miệng anh, run rẩy với
khao khát được anh chạm vào.
Anh đưa tay lên gáy tôi và hôn tôi với tất cả đam mê của buổi sáng hôm trước.
Tôi không thể ngăn lại tiếng rên rỉ vụt thoát khỏi môi mình. Tôi chưa
từng cảm thấy điều gì thế này. Chưa bao giờ tôi muốn cười cợt, khóc lóc, giao cấu, và ngấu nghiến một người cho đến khi anh ấy chẳng còn lại gì – cho đến khi chúng tôi hòa làm một và tôi có thể cảm thấy bình yên. Tôi
ôm lấy mặt anh trong tay và hôn anh khắp mọi chỗ. Tiếng thở hổn hển của
tôi kéo theo sau hơi thở nhẹ nhàng hơn của anh. Tôi tìm kiếm miệng anh
hết lần này đến lần khác. Tôi quấn một chân quanh anh, cố trèo lên người anh khi anh đứng thẳng dậy. Đột nhiên, anh phá vỡ nụ hôn và đẩy tôi
xuống sàn. Tôi nhìn đăm đăm lên anh, trái tim trần trụi đặt dưới chân
anh. Lồng ngực anh nâng lên hạ xuống với hơi thở đầy khắc khoải, song
lời anh nói lại rất kiên định và điềm tĩnh.
“Đó là lần cuối cùng em làm một chuyện khi không được bảo. Và đó là lần
cuối cùng tôi hôn em. Hi vọng em thích nó.” Qua màn sương nước mắt, tôi
nghĩ mình đã nhìn thấy một thoáng tổn thương trong mắt anh. Tôi gạt bỏ
điều đó khi trái tim tan nát của mình cố lấy lại chút phẩm giá.
“Làm ơn, Caleb!” Tôi thổn thức lớn tiếng. “Đừng làm vậy. Hãy đưa em đi đi. Cùng rời khỏi đây đi!”
Anh tát tôi. Không thô bạo, nhưng rất đau, và hơi nóng của sự kinh ngạc
trườn qua mặt rồi xuống cổ tôi. Tôi đặt tay lên má. Nó đang nóng lên.
Khi khoảnh khắc choáng váng ban đầu lắng đi, tôi nghĩ thật lạ khi lẽ ra
mình không nên cảm thấy sự đau đớn của cái tát vừa rồi trong lồng ngực,
song tôi lại cảm thấy điều đó, và nó đau hơn tôi tưởng rất nhiều.
Đôi mắt Caleb thoáng hiện ra vẻ choáng váng tôi chưa từng thấy qua trước đây. Anh quay lưng lại với tôi và bước qua một trong những cánh cửa
trong phòng.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy.
Anh quay trở ra, “Rửa ráy bản thân và chờ Celia,” anh nạt và bước ra khỏi phòng.
Tôi bật khóc thật to khi cánh cửa đóng lại, song vẫn làm theo điều anh yêu cầu.