The Dark Duet Series

Chương 162: Chương 162: Chương 19.7




​Caleb cẩn thận rút mấy ngón tay ra. Livvie rền rĩ và ngừng hôn hắn. Cả hai cùng nhìn vào ngón tay hắn và nhận thấy vết máu màu hồng nhạt trên đó. Caleb không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập bên tai mình.

Của anh!

Hắn thử liếc nhìn Livvie và thấy cô đang xấu hổ. Nhìn vào mắt cô, Caleb đặt những ngón tay lên miệng là liếm vết máu trinh trắng kia khỏi chúng. Vẻ mặt Livvie chuyển từ xấu hổ sang thảng thốt.

Caleb chẳng quan tâm. “Đấy. Giờ em đã là một phần của anh, mãi mãi. Em là của anh, Livvie. Anh mong em hiểu.”

Livvie nuốt vào đánh ực, mắt cô lia từ Caleb sang những ngón tay hắn rồi quay trở lại. “Em là của anh,” cô nói, nhưng rồi thêm vào, “chỉ mình anh thôi. Và anh là của em, chỉ của riêng em.”

Caleb chỉ có thể mỉm cười. Hắn không thể nói gì khác hơn được.

“Sẵn sàng chưa?”

Cô lướt tay dọc xuống mặt hắn, “Vâng.”

Caleb với xuống và nắm lấy ‘ngọn giáo’ của mình. Nếu hắn có bao giờ cứng đến thế nàu thì hắn cũng không tài nào nhớ được. Hắn thấy mừng vì đây là lần đầu tiên của Livvie, bởi hắn sẽ không thể kiềm giữ quá lâu được, và có lẽ điều đó sẽ giúp cô không bị quá đau rát. Hắn chà xát ‘mũi giáo’ của mình lên sự ẩm ướt của cô, thỉnh thoảng lại cố ý sượt qua ‘hạt đậu’ nhỏ kia.

“Caleb, thôi mà. Làm ngay đi anh,” cô rên rỉ. Cô đang cố tự bắt đấy ‘cậu nhỏ’ của hắn, nhưng Caleb cứ dịch hông ra xa mãi.

Hắn bật cười. “Em có một ‘cô bé’ tham lam quá nhỉ.”

“Mmm,” cô rên lên, “Có thể khiến anh lên đỉnh vô cùng tuyệt diệu.”

Caleb suýt nữa là không giữ được mình. Hắn chưa từng tưởng tượng Livvie lại có một cái miệng hư hỏng đến vậy. Hắn thích điều đó. “Chà, chúng ta sẽ biết thôi, đúng chứ?” Hắn đẩy vào trong ‘cô bé’ của cô. Hắn không quá hối hả, nhưng cũng không quá chậm rãi. Hắn muốn đưa cô đến nơi mà nỗi đau sẽ là một kí ức, và cô sẽ có thể tận hưởng được khoái cảm mà hắn muốn trao cho cô.

“Ôi, chúa ơi!” cô hét lên. Hai châm cô quặp lấy hắn nhằm cố giữ hắn bất động, nhưng Caleb chỉ đơn giản nhấc cô lên và bắt đầu đưa đẩy. Với tay và chân cô quấn lấy hắn, cô đung đưa như một quả lắc và chuyển động đó đẩy Caleb vào sâu hơn nữa.

“Xin em,” Caleb thì thầm bằng tiếng Ả Rập, “Anh muốn hoàn toàn ở trong em.”

“Gì vậy?” Livvie nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Anh nói ‘cô bé’ của em thật tuyệt vời!” Và khốn thật, đúng là như vậy! Caleb ngồi lên gót trở lại rồi vòng tay quanh người Livvie. Hắn đẩy vào vài phân cuối cùng, gầm gừ lớn tiếng khi cảm thấy mông của Livvie áp lên hai bòn ‘bi’ của mình.

Hắn chờ đợi. Livvie ôm hắn thật chặt, rải những nụ hôn lên mặt, miệng và cổ hắn. Cô thở dài khi khi các vòng cơ cuối cùng cũng thả lỏng và Caleb yên vị bên trong cô.

“Em yêu anh,” cô lặp lại. “Em yêu anh rất nhiều.”

Chôn sâu bên trong Livvie, Caleb như đang ở cõi niết bàn. Nếu có thời điểm nào đó để lặp lại lời của Livvie, hắn biết chính là lúc này. Nhưng hắn không thể. Hắn hi vọng dần dà hắn sẽ có thể. Tất cả những gì hắn có thể làm là vuốt ve, hôn và di chuyển vào ra bên trong cô với hi vọng cô có thể cảm nhận được mọi điều hắn muốn bày tỏ.

“Em là của anh,” hắn nói.

“Của anh,” cô lặp lại.

Livvie quá chặt, quá ẩm ướt và quá tuyệt diệu để Caleb có thể kiềm nén. Hắn ôm Livvie trong vòng tay và đưa đẩy hông bên dưới, dán chặt mình vào da thịt ẩm ướt của cô rồi bắt đầu giao hoan. Lên và xuống, hắn đưa đẩy Livvie trên ngọn giáo của mình. Hắn muốn hét lên mỗi lần tiến vào bên trong cô sâu hết mức, nhưng quyết định chỉ giữ ở mức thì thầm những lời hư hỏng bằng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu.

“Ôi. Ôi. Ôi, chúa ơi,” dường như là tất cả những gì Livvie có thể thốt ra.

Caleb cảm nhận được hơi nóng ở đáy xương sống và hắn biết nó sẽ lan ra. Hắn sẽ lên đỉnh vào bất cứ lúc nào và dù rất muốn, nhưng hắn biết mình không thể tuôn trào bên trong Livvie được. Hắn đặt cô nằm xuống giường, cố gỡ tay cô ra khi cô bám chặt lấy vai và lưng hắn.

“Đưa hai cánh tay em lên đầu, ngay lập tức,” hắn ra lệnh.

“Vâng, Caleb,” Livvie rên rỉ.

Vẻ phục tùng đầy háo hức của Livvie là đủ để đẩy hắn qua bờ vực. Hắn mút nhũ hoa của Livvie vào miệng và mút thật mạnh, buộc cô phải kêu lên, rồi hắn rút ‘cậu nhỏ’ của mình ra và tuôn trào lên đùi cô.

Khi đã không còn thở hổn hển nữa, Caleb ôm lấy thân hình run rẩy của Livvie trong tay. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc như thế này, nhưng Livvie lại đang khóc. “Em đau à?” Caleb thì thầm. Hắn thấy xấu hổ khi nghĩ rằng mình đã tước đoạt khoái cảm nhiều hơn là cho đi.

Livvie với lên, chạm vào mặt hắn và mỉm cười. “Em ổn,” cô bẽn lẽn đáp.

Caleb lau nướt mắt của cô. “Vậy tại sao em lại khóc?”

“Em không biết,” Livvie nói. Đôi bàn tay run rẩy của cô vuốt tóc Caleb khỏi trán hắn. Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng sự động chạm đầy sở hữu của cô. “Em nghĩ mình chỉ đang hạnh phúc thôi,” cô thầm thì.

Caleb bật ra một tràng cười ngắn, “Phản ứng kì lạ đối với hạnh phúc nhỉ, nhưng không sao.” Hắn cúi xuống và liếm đi một giọt nước mắt mằn mặt đang chảy dọc xuống tai Livvie. Hắn mỉm cười khi cảm giác được cô đang cố vặn vẹo để thoát ra từ bên dưới hắn.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô nói và bật cười.

“Anh thấy tò mò,” hắn thì thầm.

“Về cái gì?”

Caleb nhìn xuống Livvie với vẻ trìu mến. Hắn đã làm rất nhiều chuyện kinh khủng với cô, những chuyện hắn không bao giờ có thể rút lại được. Ấy vậy mà cô vẫn yêu hắn. Trong tất cả những lần hắn khiến cô rơi nước mắt, đây là lần hắn thích thú nhất. “Liệu những giọt nước mắt hạnh phúc có vị giống với những giọt lệ buồn hay không,” hắn đáp.

Một đợt nước mắt nữa lăn dài xuống mặt cô, nhưng nụ cười của cô lại nở rộng hơn. “Và?” cô khào khào hỏi.

“Anh nghĩ chúng ngọt ngào hơn,” Caleb thì thầm. Hắn hôn lên môi cô và khám phá ra sự ngọt ngào thật sự là thế nào, “nhưng có thể đó chỉ là do gương mặt em thôi.”

Caleb biết hắn không bao giờ có thể xóa bỏ điều mình vừa làm, và hắn thấy mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.