Rafiq đã bị chậm trễ do một sự kiện bất ngờ nào đó, và Caleb không chịu nói
cho tôi biết là gì. Suốt hai ngày, hai đêm, mọi thứ đều thật tuyệt vời.
Chúng tôi có trọn hai ngày để được là chính mình, được giải thoát khỏi
mọi nghĩa vụ và ý nghĩ báo thù. Hai ngày được làm tình mỗi đêm trên
giường của Caleb.
Caleb vẫn là một kẻ khốn lập dị, và tôi thấy mừng khi biết sở thích dày
vò đầy sáng tạo của anh không hề giảm đi. Nỗi ám ảnh về sự trong trắng
của tôi đã biến mất. Caleb có thể tự do thỏa mãn mình. Anh thích khiến
tôi phải van xin. Trên đầu gối anh, với mông tôi nhấc lên cao, anh trượt những ngón tay vào trong tôi và buộc tôi phải van xin được giải phóng.
Tôi đã có thể sẵn lòng làm theo, nhưng cuộc đuổi bắt lại bao gồm chuyện
anh đét mông tôi đến khi tôi lên đỉnh. Đến cuối cùng, tôi không bao giờ
có thể kháng cự được, và lời van xin trở nên thật như những cơn cực
khoái của tôi vậy – cả sự đau nhức do bàn tay anh gây ra nữa. Sau đó,
anh sẽ quăng tôi lên giường và giao cấu đến khi tôi lên đỉnh lần nữa
trước khi anh đến. Chúng tôi phân chia hầu hết thời gian giữa giường ngủ và phòng tắm.
Buổi sáng ngày thứ ba, Celia bước vào phòng để kéo màn, một nụ cười đầy
ám muội nhưng nghịch ngợm thắp sáng gương mặt cô. Tôi đã không nói
chuyện với cô kể từ buổi dạ tiệc của Felipe, và khi tôi cố làm thế, cả
cô và Caleb dường như đề phản đối ý tưởng đó.
“Cô ta thuộc về Felipe và theo tất cả những gì chúng ta biết, cô ta đến
đây để dọ thám chúng ta. Cô ta không phải bạn em và không ai trong chúng ta nên tin tưởng cô ta hết,” Caleb quở trách sau khi Celia rời đi.
“Cô ấy thậm chí không muốn nói chuyện với em nữa mà. Nếu cô ta là gián
điệp, chẳng phải cô ta sẽ cố - em không biết nữa – moi tin tức từ em
sao?” tôi nói.
“Đừng ngây thơ như thế, Mèo Con. Chỉ cần vẻ mặt em thôi là đã đủ để tiết lộ mọi chuyện giữa chúng ta rồi. Em không thể giấu được gì cả, bởi cảm
xúc của em đã viết sẵn trên mặt để người khác đọc vị rồi,” anh giận dữ
nói.
Tôi không thể ngăn mình mỉm cười, tôi đang rất vui. Tôi không muốn phải
che giấu điều đó. Tôi biết hoàn cảnh hiện tại vẫn rất nguy hiểm. “Anh
mong em phải làm gì đây, Caleb, phớt lờ cô ấy sao? Cô ấy đã từng nhìn
thấy toàn bộ con người em rồi đó thôi.”
“Anh mong đợi sự phục tùng, anh mong đợi lòng trung thành.”
Caleb dường như chẳng muốn cười cho lắm và tôi biết việc đó có liên quan đến Rafiq. Caleb vẫn tiếp tục đấu tranh với cái mà anh gọi là sự phản
bội. Giờ tôi đã hiểu tại sao tình hình lại khó khăn với Caleb, nhưng đối với tôi, khao khát được sống sót, khao khát cả hai có thể trốn thoát
quan trọng hơn nhiều, so với nhu cầu của Caleb là được sửa chữa mọi việc giữa anh và Rafiq.
“Em luôn trung thành, Caleb. Em không thể hứa hẹn những gì còn lại được. Tự anh đã nói mà, Rafiq rất nguy hiểm. Ông ta sẽ giết bất kì ai cản
đường mình – đó chính là chúng ta. Ở thời điểm này, hoặc là chúng ta,
hoặc là ông ta thôi, Caleb. Chính anh mới là người cần phải quyết định
nên đặt lòng trung thành của mình ở đâu.”
Caleb nhìn tôi đăm đăm nhiều giây liền trước khi dịu mặt lại. Anh thở
dài nặng nề rồi gật đầu, “Anh cần phải đưa em ra khỏi đây, Mèo Con. Anh
đã hứa sẽ giữ cho em được an toàn và anh sẽ làm thế, nhưng, anh đã nói
với em rồi…anh không thể phản bội Rafiq hơn những gì đã làm nữa. Anh
phải nói chuyện với ông ấy, thuyết phục ông ấy rằng còn có cách khác.
Rồi sau đó, anh có thể đến bên em.”
Tôi lồm cồm bò về phía anh và quấn hai cánh tay quanh cổ anh, “Em không
thể đi mà không có anh được, Caleb. Lỡ như anh không quay lại thì sao?
Em sẽ ở ngoài kia có một mình và bất kì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lỡ như…lỡ như ông ta giết anh thì sao? Làm sao em có thể sống được đây?”
Nước mắt chảy dài xuống mặt khi tôi chật vật tìm kiếm lời lẽ để thuyết
phục anh bỏ đi cùng tôi và quên món nợ với Rafiq đi.
“Anh có thể tự chăm sóc mình, Mèo Con. Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng
không thể để chuyện này dở dang được. Nếu chúng ta chạy trốn, ông ấy sẽ
không bao giờ ngừng tìm kiếm chúng ta. Đến đó thì sao? Anh không định
sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi. Anh phải kết thúc mọi chuyện bằng
cách này hay cách khác,” Caleb nói. Anh vuốt tóc tôi và cố tỏ ra chắc
chắn, nhưng lời anh nói khiến tôi thấy lạnh giá và tê liệt.
“Em sẽ không đi,” tôi thì thào.
“Ngày mai Felipe sẽ tổ chức một buổi tiệc nữa. Sẽ có rất nhiều người
tham dự và anh mong, có cả nhiều sự xao nhãng nữa. Em sẽ rời đi, Vật
Cưng. Đó là cách duy nhất anh có thể giữ em được an toàn.” Caleb ôm tôi
chặt đến độ tôi không còn hơi để khóc.
Một đêm nữa – đó là tất cả những gì chúng tôi có thể có. Tôi quyết tâm
sẽ tận dụng triệt để. Tôi dứt khỏi Caleb. Tôi muốn nhìn thấy mặt anh.
Tôi muốn ghi nhớ từng đường nét, từng sợi lông mi. Tôi nhìn vào đôi mắt
xanh màu biển Caribbean của anh, và điều tôi nhìn thấy khiến tâm hồn tôi khuấy đảo, nhưng lại xé nát trái tim tôi.
“Hãy nói anh yêu em đi, Caleb,” tôi thì thầm.
Anh hôn tôi, từ chối nói ra. “Ước gì anh có thể, Mèo Con.”