Dường như với Caleb, bản chất của loài người luôn xoay quanh một sự thật muôn thuở: chúng ta khao khát điều mình không thể có được. Với Eve, đó chính là trái cấm. Với Caleb, đó là Livvie.
Đêm nay quả là một đêm thất thường. Livvie cứ thút thít và run rẩy trong giấc ngủ, và lồng ngực Caleb dường như liên kết với từng âm thanh đó.
Hắn đã tiêm cho cô nhiều morphine hơn và sau một lúc, cơ thể cô gần như
đã dịu lại dù có vẻ vẫn có những cử động không kiểm soát được phía sau
mí mắt của cô. Ác mộng, hắn cho là vậy. Không hề sợ khó xử hay xấu hổ,
hắn cảm thấy mình buộc phải chạm vào cô. Hắn ôm cô sát lại và xoa dịu
cho cả hai, song lại không thể xóa bỏ tin nhắn của Rafiq ra khỏi tâm
trí:
Ông sẽ đáp xuống ở Mexico sớm cỡ nào?
Ông sẽ phản ứng thế nào với Livvie và tình trạng tuyệt vọng của cô?
Hắn còn ở bên Livvie được bao lâu trước khi cô bị tước đoạt khỏi hắn?
Bị. Tước. Đoạt. Những từ ngữ kì quặc, kinh khủng và xa lạ. Hắn nhắm mặt lại và đưa tâm trí quay về thực tại. Mày sẽ trao cô ta đi. Hắn mở mắt ra. Càng sớm càng tốt.
Hắn không thể chống lại sự lô-gíc. Chính nó đã giữ hắn sống sót lâu hơn
hắn có thể nhớ. Hắn lạnh lùng và làm việc hiệu quả. Hắn chẳng màng lẩn
tránh những câu hỏi về đạo đức. Vậy mà, hắn vẫn muốn chống lại sự lô-gíc. Hắn muốn tìm ra nguyên nhân của điều hắn đang cảm nhận để xoa
dịu người đàn ông cứng rắn trong đầu mình. Hắn kéo Livvie đến gần hơn
nữa, cẩn thận không đè nghiến xương sườn của cô hay bên vai bị thương,
rồi vùi mũi vào mái tóc dài, cố hít ngửi mùi hương của cô.
Hắn từng nói rằng mình không phải Bạch Mã Hoàng Tử của cô, nhưng điều
hắn đã không nói đó là hắn ước mình có thể như thế. Ngày xửa ngày xưa,
hắn có thể đã…rất bình thường. Trước khi bị bắt cóc, trước khi bị đánh
đập, bị cưỡng hiếp và phải giết chóc - hắn đã có thể là một điều gì đó
khác hơn hắn của hiện tại. Hắn chưa bao giờ suy nghĩ thế này, chưa bao
giờ tự hỏi về những con đường đã chọn hay không chọn. Cuộc đời hắn chỉ
biết có hiện tại mà không hề có lo lắng về những ảo tưởng. Nhưng lúc này hắn lại mơ tưởng. Hắn mơ tưởng được làm người đàn ông có thể cho Livvie tất cả những gì cô mong muốn. Người đàn ông cô có thể…
Nhưng mày không phải người đàn ông đó, phải không?
Caleb thở dài, biết rõ câu trả lời. Những ảo tưởng của kẻ khác chưa bao
giờ khiến hắn băn khoăn, nhưng ảo tưởng của riêng bản thân lại khiến hắn không bằng lòng với cuộc sống đã chọn và thậm chí là tận hưởng hết lần
này đến lận khác. Hắn muốn nó biến đi, nỗi khao khát, và cảm giác hối
hận. Hắn muốn sống để săn đuổi và giết chóc – đó từng là điều duy nhất
có ý nghĩa với hắn trong suốt một thời gian dài. Kể cả trong những giờ
khắc tối tăm đó, khi nỗ lực của hắn yếu đi và hắn nghi ngờ khả năng tìm
ra Vladek - hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc được là bất kì điều gì
khác ngoài chính mình.
Thế nhưng, chỉ trong ba tuần rưỡi với Livvie, mà hầu hết thời gian cô
đều bị nhốt trong một căn phòng tối, tất cả dường như đều tan biến hết.
Thật ngu ngốc, ngây ngô và nguy hiểm. Một con người không thể nào thay
đổi bản chất trong một thời gian ngắn như thế được. Hắn không hề khác
đi. Ấy thế nhưng, hắn lại cảm thấy rất khác, và kể cả lô-gíc cũng không thể thay đổi được chuyện đó. Giá như đã không có những kí ức đó,
những kí ức kinh khủng, chết giẫm về Narweh, đánh đập và cưỡng bức hắn.
Giá như hắn đã không nhìn thấy Livvie, dính đầy máu, bầm giập và run rẩy trong vòng tay tên lái mô tô kia - hắn sẽ không cảm thấy như cả thế
giới đang đè bẹp mình.
Trời ạ! Điều hắn đã làm để bắt bọn chúng trả giá. Đó là cơn thịnh nộ mà
lâu lắm rồi hắn không cảm thấy. Hẳn chẳng thấy hối hận gì hết. Hắn đã vô cùng thỏa mãn trước vẻ mặt của đám lái mô tô đó khi hắn đâm dao vào
người Tí Hon, và máu của gã bắn khắp người Caleb, tường nhà, tất cả mọi
thứ.
Trả thù! Đó chính là mục đích của hắn.
Cảm giác thật tuyệt khi có một mục đích. Hắn chắc chắn mình sẽ cảm thấy
thôi thúc đó lần nữa. Hắn sẽ cảm thấy nó vào giây phút đôi mắt Vladek
ánh lên nhận thức, và điều đó sẽ kéo dài cho đến khi Vladek trút hơi thở cuối cùng. Caleb rùng mình. Hắn muốn cảm nhận sự thỏa mãn trong giờ
phút đó. Hắn muốn cảm nhận nó hơn bất cứ điều gì. Hắn muốn nó hơn cả
muốn cô gái nữa.
Cô ấy sẽ căm hận mày. Vĩnh viễn. Cô ấy sẽ muốn báo thù.
“Tôi biết,” Caleb thì thầm trong bóng tối của căn phòng. Không thể cưỡng lại sự tê liệt mà giấc ngủ mang đến, hắn để bản thân mình chìm vào bóng đêm.