Khi Rafiq mở mắt, Caleb có thể thấy ngay ông ta đang sợ hãi. Caleb đã trói
ông ta vào một trong mấy chiếc ghế dài được đặt cạnh hồ bơi.
Caleb cảm thấy trong lòng như chết đi, nhưng khao khát trả thù vẫn chưa
dịu lại. Hắn đã chờ giây phút này cả đời rồi, và không thể chối bỏ nó
được.
Hắn ngồi trên mặt đất cạnh Rafiq. Con dao của hắn nằm hờ hững trên đầu
gối và vẫn còn dính đầy máu của Jair. “Tối nay ông sẽ phải chết, người
anh em. Tôi muốn ông biết điều đó,” Caleb thầm thì. “Tôi sẽ ra tay mau
lẹ nếu ông nói cho tôi nghe sự thật,” hắn dừng lại, “hoặc tôi có thể
dùng con dao này và luyện tập tất cả những gì ông đã dạy tôi về cách tra tấn.”
“Caleb…” Giọng Rafiq run rẩy.
“Đó không phải tên tôi, Rafiq. Tôi không nhớ tên của mình. Nó đã bị tước đoạt khỏi tôi,” Caleb nói đều đều. “Ông có biết tại sao không?” Caleb
nhìn lên Rafiq, vẻ mặt khắc nghiệt.
“Cậu không muốn làm thế này đâu, Caleb,” Rafiq nói.
“Không,” Caleb đáp và lắc đầu, “Tôi không muốn làm thế này.” Hắn cầm dao lên và chọc vào đầu gối Rafiq.
“DỪNG LẠI!” Rafiq hét lên. “Dừng lại!”
Caleb đặt con dao trở lại đầu gối. “Tôi không bao giờ muốn tổn hại ông,
Rafiq. Không bao giờ! Nhưng ông phải trả giá cho những gì đã làm.”
Cả người Rafiq run rẩy dữ dội. Mồ hôi bao phủ cơ thể ông ta. “Và cậu cho là ta đã làm gì?”
“Tôi sẽ đưa ra các câu hỏi. Bắt đầu với câu quan trọng nhất: Chính ông đã đưa tôi tới chỗ Narweh đúng không?”
Rafiq nhìn hắn chăm chăm một lúc lâu.
Caleb cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má mình và hắn nhanh chóng chùi đi bằng mu bàn tay. Hắn không hề biết mình đang khóc. Đã quá lâu rồi hắn
không còn khóc lóc nữa, và đột nhiên hắn dường như không thể ngừng được. Hắn hắng giọng, “Sự im lặng của ông đã phản bội ông, Rafiq. Tôi đã mong ông sẽ chối bay chối biến. Tôi suýt nữa đã giết Felipe vì đã dám gợi ý
chuyện đó.”
“Đó không phải sự thật, Caleb. Felipe là một kẻ dối trá,” Rafiq thì thào.
Caleb nhắm mắt và lau mặt lần nữa. Hắn bất ngờ bật cười. “Ông muộn màng rồi. Và thiếu thuyết phục nữa. Nhưng cảm ơn, vì đã cố.”
“Ta đã nuôi nấng cậu,” Rafiq khẩn nài.
“Đúng vậy,” Caleb gật đầu. “Tôi nghĩ chính điều đó khiến sự phản bội của ông tồi tệ hơn nữa. Khi còn là một cậu bé, tôi đã tôn sùng ông. Ông
chính là vị cứu tinh của tôi.”
“Ta đã đối xử tốt với cậu, Caleb. Ta đã cho cậu mọi điều trái tim cậu khao khát.” Có sự thành thật trong lời Rafiq nói.
“Tôi đã luôn thắc mắc tại sao ông lại đến cứu tôi. Ban đầu, tôi tưởng
ông thương xót vì những gì Narweh đã làm. Tôi tưởng ông cứu tôi vì đã
không thể cứu được em gái ông. Felipe kể với tôi ông đã giết bà ấy…và mẹ ông nữa. Có thật không?”
Rafiq quay mặt đi. “Cậu không hiểu những gì cậu đang nói đâu,” ông ta gay gắt nói.
“Vậy thì giải thích cho tôi đi. Ông sắp phải chết rồi. Cất gánh nặng tâm hồn đi,” Caleb lạnh lùng nói.
Rafiq hít vào một hơi thật sâu rồi chầm chậm thở ra. “Còn vợ và con ta? Chuyện gì sẽ xảy ra với họ?”
Caleb chẳng cảm thấy gì cả. “Các con trai ông sẽ truy lùng tôi chứ?”
“Chúng còn quá nhỏ để làm thế, Caleb.”
“Tôi chỉ mới cỡ tuổi chúng vào lần đầu tiên tôi giết người. Thậm chí còn nhỏ hơn khi…” Hắn không nói tiếp được nữa.
“Chúng không giống chúng ta. Hãy thề với ta cậu sẽ để chúng yên và ta sẽ kể cho cậu chuyện cậu muốn biết.” Rafiq quay đầu nhìn Caleb.
Hắn gật đầu. “Tôi thề.”
Rafiq cũng gật đầu. Lệ dâng đầy mắt ông ta. “Cảm ơn cậu, Caleb.” Rafiq
chuyển hướng nhìn lên trần nhà. “Ta biết cậu sẽ không tin ta, nhưng ta
đã luôn ân hận về những gì đã xảy ra với cậu. Ta đã rất đau khổ và ta…ta đã cố bù đắp cho cậu.”
Caleb cảm nhận được một đợt nước mắt nóng hổi nhưng cố xoay sở để buông
lời nhạo báng. “Cứ như có thứ gì có thể bù đắp cho những gì đã xảy ra
với tôi vậy! Ông biết mà! Ông biết những chuyện chúng đã bắt tôi
trải qua, cậu bé Mỹ đẹp đẽ mà mọi người gọi là Chó.” Caleb cầm dao lên,
đâm vào đùi của Rafiq rồi xoắn lưỡi dao.
“Caleb!” Rafiq hét lớn. “Làm ơn!”
“Phải! Làm ơn! Tôi cũng từng van xin như thế. Tôi đã nói nhiều đến độ Narweh đã dùng từ đó để mà chế nhạo tôi.”
“Ta đã cho cậu cơ hội báo thù!”
“Báo thù không bao giờ có thể xóa bỏ những gì đã xảy ra! Sự phản bội của ông còn tệ hơn bất kì điều gì Narweh từng làm. Gã ta chưa bao giờ phản bội tôi. Gã đã cưỡng bức thể xác tôi, nhưng ông… Ông là người tôi yêu thương.”
Rafiq mê sảng vì đau và mất máu. “Khoya,” ông ta rền rĩ, “Ta xin lỗi.”
“Quá muộn rồi, Rafiq. Rất, rất, muộn màng rồi.”
Rafiq lắc đầu, “Vladek là một con quái vật. Hắn đã hủy hoại A’noud yêu
dấu của ta. Hắn khiến con bé chống lại ta. Cha ta đã chết còn em gái ta
thì lại mang thai đứa con hoang của Vladek! Ta quá mệt mỏi với sự phiền
toái. Bọn ta đã gây gổ và mẹ ta can vào. Ta không bao giờ có ý tổn hại
họ. Họ là cuộc đời ta! Vladek đã cướp họ khỏi ta!”
“Ông đã giết họ! Ông phải chịu trách nhiệm!” Caleb rút dao khỏi đùi
Rafiq và lắng nghe ông ta than khóc. Caleb chưa từng thấy thấy Rafiq
khóc, và việc đó gây ra nhiều cảm xúc hắn không mong đợi. Hắn không muốn cảm thấy gì ngoài căm ghét, song hắn lại không thể.
Caleb cũng từng làm nhiều chuyện. Hắn đã giết chóc và tra tấn. Hắn đã
đẩy nhiều phụ nữ vào cuộc đời mà hắn đã lên án Rafiq vì đã đẩy hắn vào.
Caleb chẳng tốt đẹp gì hơn Rafiq cả. Hắn không xứng đáng với thứ gì tốt
đẹp hơn. Caleb từng xin lỗi Livvie vì những gì đã làm. Hắn có ý thế
thật, song lời xin lỗi không thể bôi xóa đi những hành động của hắn,
cũng giống như Rafiq không thể xóa đi quá khứ của ông ta vậy.
Nếu Livvie có thể tha thứ, thì Caleb sẵn sàng thử.
Caleb quỳ lên và đặt tay lên mặt Rafiq, xoay đầu ông ta về phía mình.
Rafiq nhìn vào mắt hắn và Caleb thấy được nỗi đau, có lẽ cả sự ăn năn
nữa. Caleb cúi xuống và hôn lên hai má của Rafiq trước khi nhìn thẳng
vào mắt ông ta. “Tôi tha thứ cho ông,” hắn thì thầm.
Rafiq mỉm cười yếu ớt và nhắm mắt lại.
Caleb chầm chậm với tay ra sau lấy súng và bắn vào tim Rafiq.
Sau đó, hắn tắm rửa cho thân thể Rafiq. Hắn làm sạch các vết máu rồi
băng bó vết thương của ông ta bằng vải bông. Hắn khóc khi quấn chặt cái
xác lại.
Vô cùng khó nhọc, hắn mang ông ta đi về phía một trong những khu vườn của Felipe rồi chôn cất người thân duy nhất hắn từng có.