Gạt nỗi sợ hãi sang một bên, tôi hé môi và để cho lưỡi anh xâm chiếm miệng
mình. Anh rền rĩ khi tôi quấn hai cánh tay quanh người anh và kéo anh
xuống bên trên mình. Tôi kéo giật chiếc sơ-mi dính bẩn của anh và anh
dứt khỏi nụ hôn chỉ vừa đủ lâu để lôi nó qua khỏi đầu. Cát và máu, tôi
chắc thế, rơi xuống mặt tôi, nhưng tôi chỉ dùng mu bàn tay chùi chúng đi và tiếp tục hôn Caleb.
Đôi tay anh như ở khắp mọi chỗ cùng một lúc, chạm vào tóc tôi, kéo tôi
lại gần, siết lấy hai bầu ngực tôi. Đồi gối anh len vào giữa hai gối
tôi, đẩy chúng tách ra. Tôi mở chân và để cho bụng dưới của Caleb áp vào mình. Tôi có thể cảm thấy nơi nam tính của anh, bị giam giữ trong chiếc quần bò, ấn lên đùi trong của mình.
Trong lúc chúng tôi vồ vập lấy nhau, một phần tính cách hoang dã của anh đã ngấm vào tôi và trước khi kịp nhận ra, tôi đã đẩy anh sang một bên.
Anh tóm lấy áo của tôi và bật ra âm thanh mà tôi hiểu là lời cảnh báo.
“Của anh, Caleb. Em hứa,” tôi nói. Tôi nắm vạt áo sơ mi rồi kéo qua khỏi đầu, phơi bày bộ ngực của mình cho Caleb. Khuôn miệng của anh ập tới,
khiến tôi phải kêu lên và ôm anh vào ngực mình. Tôi ngồi giạng chân trên hông anh, cọ xát lên người anh qua lớp vải quần áo của hai chúng tôi.
Mặc cho hành động dữ dội đầy tính thú của Caleb, anh không hề khiến tôi
bị đau. Anh có thể đã làm vậy, nếu tôi cho anh một lý do, song tôi lại
đang rộng mở với anh, như nước với một hòn sỏi vậy. Khi miệng anh dứt
khỏi một bên nhũ hoa của tôi, tôi dâng nốt cho anh bên còn lại.
“Em yêu anh,” tôi nói và vuốt ve tóc anh. Anh rên rỉ.
Caleb sẽ không bao giờ hối tiếc về sự hi sinh anh đã dành cho tôi. Tôi
sẽ đảm bảo việc đó. Trong phần còn lại của cuộc đời mình, tôi sẽ trao
hết cho Caleb từng phân tình yêu mà tôi dành để sẻ chia. Tôi là của anh
và anh là của tôi, đó là tất cả.
Tôi đẩy vai Caleb, đẩy anh nằm xuống sàn. Rồi tôi nằm xuống theo, đặt
toàn bộ sức nặng của mình lên anh. Tay anh tìm thấy cạp quần short của
tôi và đẩy. Tôi với ra sau, và cùng nhau, chúng tôi đẩy lần vải kia
xuống khỏi chân tôi.
Tôi ghét cái cảm giác chiếc quần bò vấy bẩn của Caleb cọ xát lên da thịt trần trụi của mình. “Cởi thứ này ra đi,” tôi nói. Tôi giúp anh đẩy
chiếc quần xuống mắt cá chân. Hai bàn chân anh để trần và bám đầy bụi
đất, song tôi lại đang bận tâm đến việc ở gần Caleb hết mức có thể hơn.
‘Cậu nhỏ’ của Caleb bật lên giữa hai chúng tôi như một vật sống. Chúng
tôi cùng lúc với tay cầm lấy nó, tay anh trên tay tôi, rồi đưa nó vào
giữa hai chân tôi. Tôi vẫn còn đau rát, nhưng đã ẩm ướt, và ngọn giáo
của Caleb trượt vào bên trong tôi vô cùng dễ dàng. Caleb ghì lấy hông
tôi, kéo tôi xuống khi anh đẩy lên.
“Ôi, chúa ơi,” tôi kêu lên. Móng tay tôi cắm vào ngực anh, cào xước da
anh, nhưng Caleb chỉ rền rĩ và ấn vào trong tôi lần nữa. Lần nữa. Rồi
lần nữa.
Tôi ngã về trước, tay chống hai bên đầu Caleb. Tôi đang lênh đênh trong
biển khoái cảm lẫn dục vọng đầy ám ảnh. Cong lưng lên, tôi khiêu khích
Caleb bằng đầu ngực mình và anh mút nó vào khuôn miệng đói khát của
mình. Tôi cảm thấy ‘cô bé’ của mình siết chặt hơn quanh mũi giáo của
anh. Tôi rên rỉ khi cơn cực khoái kéo đến và Caleb giao hoan với tôi
mạnh mẽ hơn nữa, mút tôi sâu hơn vào miệng mình. Tôi không còn chút hơi
sức nào để kêu nữa. Cứng người lại bên trên anh, tôi để anh tiếp tục
giao hoan với mình dù tôi đã lên đỉnh.
Miệng anh dứt khỏi bầu ngực tôi với một tiếng ‘póc’ rất lớn, và rồi
tiếng kêu của Caleb tràn ngập cả phòng khi tinh dịch của anh lấp đầy ‘cô bé’ của tôi. Từng dòng, từng dòng chất lỏng nóng bỏng tràn ngập bên
trong tôi, vậy mà tôi vẫn chưa thấy đủ. Tôi muốn Caleb ở trong mình vĩnh viễn. Tôi đổ sụp bên trên anh, yêu cái cách cơ thể mình nâng lên hạ
xuống theo từng nhịp thở của anh.
“Livvie?” anh thì thầm.
Tôi chống người lên bằng một bên khuỷu tay và vuốt ve mặt anh với bàn
tay còn lại. “Vâng,” tôi nói. Nước mắt khiến hình ảnh anh trở nên nhòe
nhoẹt, nhưng tôi có thể thấy anh đã quay trở lại, từ bất kì chỗ nào anh
đã ở.
“Em ổn không? Anh làm em đau à?!” Nghe chừng anh rất hoảng hốt.
“Em ổn, Caleb. Em ổn. Em lo cho anh hơn,” tôi nói. Tôi cúi xuống và hôn
lên môi anh. Khi lùi lại, tim tôi đau nhói khi thấy anh quay mặt khỏi
mình.
“Đừng nhìn anh, Livvie,” anh thì thào.
“Caleb, đừng.” Tôi cố làm anh nhìn mình, nhưng bỗng nhiên anh ngồi dậy
và đặt đầu tôi lên vai anh, vị trí mà tôi không thể nhìn thấy anh. Tôi
có thể cảm nhận được anh trượt ra khỏi mình, và tinh dịch của anh lại
càng củng cố thêm hệ quả kia.
“Anh không đối diện được với chuyện đó, được chưa? Anh –“ từ ngữ như nghẹn lại trong cổ anh.
“Được,” tôi thì thào và ôm anh trong tay thêm vài giây nữa.
“Chúng ta phải đi thôi,” anh nói.
Chầm chậm, chúng tôi rời nhau ra. Nước mắt làm mắt tôi đau nhói, nhưng
tôi sẽ không để chúng rơi xuống. Caleb cần tôi phải mạnh mẽ, và tôi
quyết tâm sẽ trao cho anh mọi điều anh cần.
Lặng lẽ, chúng tôi đi quanh phòng để làm những việc cần thiết. Caleb mặc quần vào với vẻ mặt nhăn nhó và bắt đầu chặn cửa. Tôi khiến bản thân
hữu dụng bằng cách tìm một chiếc túi và ném mọi thứ mà tôi nghĩ chúng
tôi có thể cần đến vào: súng, quần áo, hộp sơ cứu tôi tìm thấy trong
phòng tắm. Dù không nhiều nhưng cũng khá quan trọng.
Caleb bước vào phòng tắm và vặn mở vòi sen. Tôi không nghĩ chúng tôi có
thời gian để tắm táp, nhưng tôi biết tốt hơn là không nên hỏi. Bằng đôi
tay run rẩy, anh cởi quần và bước vào bên dưới dòng nước. Máu và bụi đất nhanh chóng phủ lên tất cả.
Tôi nghĩ đến chuyện bước vào, nhưng chỉ cần nhìn qua Caleb một lần là
tôi biết anh cần được ở một mình. Nước nóng bốc khói, làm mờ cả phòng
tắm. Tôi vặn quạt lên, nhưng mặt khác vẫn giữ cho sự hiện diện của mình
thật kín đáo. Có lúc, tôi nghe thấy tiếng anh khóc, nhưng vẫn tiếp tục
ngồi trên sàn, im lặng canh giữ.
Anh ở dưới vòng sen chưa đến mười phút trước khi hạ nhiệt độ xuống rồi
bước ra. Anh lặng lẽ lấy khăn và quay vào phòng ngủ. Thời gian tắm táp
của tôi không dài đến vậy, nhưng đến khi tôi quay lại, Caleb đã trở lại
là mình nhiều hơn.
“Đến lúc đi rồi, Livvie,” anh nói và trao cho tôi một nụ cười. Trông nó
rất giả, nhưng tôi vẫn thấy cảm kích nỗ lực đó. Tôi cố nặn ra nụ cười
thuyết phục hơn.